Đọc truyện Dựng thiếp – Chương 135:
“Mẫu thân, nên dùng bữa rồi, người bỏ xiêm y xuống đi, không cần vá, sau này cũng không cần.” Bùi Nhiên từ trong tay Thẩm Diên cầm lấy bộ triều phục màu đỏ tía, đặt sang một bên.
Bùi Dực đã hạ táng được 10 ngày.
Thẩm Diên vẫn không có cách nào thích ứng được cuộc sống không có hắn, mỗi di vật của hắn nàng đều cất giữ cẩn thận, một vật cũng không bỏ.
Khi trong lòng nàng nhớ hắn, nàng sẽ lấy xiêm y hắn từng mặc, đồ vật hắn từng dùng ra nhìn, cũng tốt hơn trong lòng trống rỗng, không ôm được, cũng không sờ được.
Thẩm Diên buông kim chỉ, nàng nhìn bộ triều phục kia có chút hối hận: “Đó là triều phục lúc trước của cha con, trước đó vài ngày, chàng nói với ta, khi chàng xuống xe ngựa, không cẩn thận bị móc, nửa tay áo bị sứt chỉ, dặn ta nếu có rảnh thì giúp chàng vá lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ta bảo chàng cứ để đó, rảnh rỗi ta sẽ vá, nào biết, chỉ chớp mắt đã quên mất, sau này ta cũng không nhớ tới việc vá áo cho chàng. Nếu ta vá sớm một chút, chàng có thể mặc đi thượng triều. Trước đó vài ngày, chàng đều mặc triều phục của những năm trước, bộ xiêm y đó đều bị giặt đến phai màu…”
Thẩm Diên nói tới đây, chóp mũi chua xót, trong mắt lấp lánh ánh nước, tên ngốc kia cũng không nhắc nhở nàng, không phải nàng cố ý không vá, chỉ là quên mất mà thôi.
“Mẫu thân, phụ thân rất yêu người, triều phục sẽ không trách người, nào, chúng ta đi dùng bữa.” Bùi Nhiên kéo tay Thẩm Diên, chậm rãi đi tới tiền sảnh.
Gần đây Thẩm Diên luôn thích nhìn di vật của Bùi Dực mà phát ngốc, si mê tới mức ngay cả ăn cũng quên, phải có người đưa nàng đi dùng bữa.
Ăn cơm xong, Thẩm Diên nói với Bùi Nhiên, ngày mai nàng muốn tới chùa Long Ẩn ăn chay niệm phật, tụng kinh cho Bùi Dực để hắn có thể sớm siêu thoát.
Bùi Nhiên cảm thấy mẫu thân đổi hoàn cảnh thanh tịnh, có lẽ sẽ sớm hóa giải bi thống trong lòng, vì vậy hắn liền đồng ý.
Hắn tự mình đưa Thẩm Diên đi chùa Long Ẩn, dàn xếp xong mới trở về.
*
“Phương trượng Già Diệp, ngài nói con người sau khi chết thật sự có kiếp sau sao?” Thẩm Diên quỳ gối trên đệm hương bồ, hỏi phương trượng Già Diệp đang tụng kinh.
“Nhân quả luân hồi tồn tại trong suy nghĩ, ngài tin thì sẽ có, không tin thì không có.” Phương trượng Già Diệp ngước mắt nhìn về phía Thẩm Diên: “Về vấn đề này, có lẽ thí chủ còn rõ ràng hơn ta.”
Nếu không có kiếp trước kiếp này, Thẩm Diên đã tuyệt mệnh khi nàng mười sáu tuổi, sau này cũng sẽ không có sự xuất hiện của Bùi Lễ, Bùi Uẩn.
Tuy nhiên, loại kiếp trước kiếp này của nàng, khác rất lớn với sự luân hồi bình thường, số mệnh thay đổi, luôn phải trả giá một chút đại giới.
Thẩm Diên thầm nghĩ, chắc hẳn là có, nàng có được ký ức của kiếp trước, đây là minh chứng tốt nhất.
“Phương trượng, ngài có thể giúp ta tìm được phu quân kiếp sau không? Kiếp sau, ta cũng muốn làm một đôi phu thê với chàng.” Thẩm Diên khát cầu nhìn phương trượng Già Diệp.
Nàng biết phương trượng Già Diệp tuyệt đối không phải hòa thượng bình thường, việc này ông hẳn có thể làm được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba mươi năm trước, khi đó ông đã là bạc trắng lông mày, thế nhưng hiện tại bộ dáng ông vẫn hệt như năm đó, chưa từng thay đổi, ngược lại thân thể còn cường kiện hơn cả người trẻ tuôi. (Giftcode: L4V3L4ND0106 – Hãy nhập mã này vào để thấy điều bất ngờ nhé ^^ Vui lòng không share code ra ngoài, nếu phát hiện có code bị share thì Giftcode sẽ bị vô hiệu hóa.)
Thậm chí còn có nghe đồn, nói cổ lai hy chi năm Già Diệp sống ba bốn trăm năm, tổ tiên của lão thái gia khi còn nhỏ đã thấy ông sống trong miếu. Thẩm Diên đoán ông chắc hắn là nửa tiên nhân.
“Tình cờ gặp gỡ, trời cao đều có định số, không thể cưỡng cầu, bần tăng không giúp được, hy vọng thí chủ thứ lỗi.” Phương trượng Già Diệp buông kinh thư, dựng thẳng bàn tay, nói với Thẩm Diên: “A di đà phật, thí chủ chậm rãi ngộ đạo đi, bần tăng tạm thời không thể tiếp đãi.”
“Phương trượng từ từ…” Thẩm Diên đứng dậy muốn đuổi theo phương trượng Già Diệp, nhưng chỉ trong nháy mắt ông liền biến mất không còn bóng dáng.
Quả thực ông không phải người phàm, chỉ là ông không muốn giúp nàng mà thôi, Thẩm Diên mất mát nhìn theo hành lang dài của ngôi chùa.