Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha

Chương 77: Lo Lắng Như Thế


Bạn đang đọc Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha: Chương 77: Lo Lắng Như Thế


Edit: dark Angel
Ung Vương phủ
Tiếng gầm lên giận dữ vang vọng trong đại sảnh Di Tâm các. “Cái gì gọi là không biết??”
Mọi người cúi đầu xuống, yên lặng thừa nhận lửa giận của Vương gia nhà mình, lúc này chỉ hận là đầu không thể thấp xuống đến lưng quần.
Anh Ca quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ nói: “Hồi Vương gia, sáng nay lúc nô tỳ đến đánh thức, đã không thấy Cách Cách nữa, nô tỳ…”
Còn chưa nói xong, Dận Chân đã oanh tạc đến. “Chuyện từ sáng nay vì sao đến bây giờ mới báo? Nếu chủ tử các ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, gia muốn đầu của các ngươi!” Vừa nói, hắn liếc mắt nhìn Anh Ca, lại quét mắt nhìn các nô tài đang quỳ dưới đất, trong lúc lơ đãng lại quét ngang vẻ mặt muốn nói lại thôi của Tiểu Đức Tử, nhíu mày hỏi. “Tiểu Đức Tử, ngươi muốn nói gì?”
Tiểu Đức Tử vốn muốn giấu đi nhưng lại bị chỉ đích danh, trái tim như nhảy lên, cung kính trả lời. “Hồi Vương gia, lúc tiểu nhân đi tiểu đêm đêm qua đã phát hiện một bóng đen chạy nhanh vào chủ phòng, không biết có quan hệ với việc mất tích của Nữu Cỗ Lộc chủ tử hay không.”
Dận Chân vừa nghe, lông mày nhướn lên, trừng mắt phượng, vội hỏi: “Cụ thể là giờ nào?”
Tiểu Đức Tử cúi mắt cố gắng nhớ lại, nói rất khẳng định. “Là giờ sửu.”
Giờ sửu… rõ ràng là có người bắt Thư Di đi, chỉ là vương phủ có thủ vệ dày đặc, nhất là Tây viện, gần như toàn bộ tinh binh của phủ đều ở đây, có thể không kinh động đến nhiều cao thủ như thế mà vẫn có thể mang một người đi một cách lặng yên như vậy, trên đời này cũng không mấy người làm được đi, đến cùng là ai làm? Vì sao lại mang Thư Di đi, chẳng lẽ là người bên thái tử muốn bắt trụ mình? Dận Chân gần như phủ nhận ý nghĩ này ngay, thái tử ngu ngốc vô năng, tuy nói thủ hạ có không ít người tài ba nhưng chưa từng nghe nói có tuyệt thế cao thủ nào tồn tại, như vậy là Hoàng a mã sao? Hay là mấy người trong hậu cung làm? Dận Chân càng nghĩ càng thấy lạnh người, nếu như người bắt Thư Di là vì mình mà đến, hắn không cần quá lo lắng, không qua bao lâu nhất đinh sẽ có tin tức mang đến, chỉ sợ là trong hậu cung có người bất mãn với việc Thư Di vén lên chuyện xưa mười mấy năm trước, ra tay trả thù, nếu là như vậy, khả năng nàng còn sống là cực kỳ nhỏ bé.
Trong lúc suy nghĩ của Dận Chân đang chuyển động trăm ngàn hướng, Cao Phúc đã lên tiếng chất vấn Tiểu Đức Tử. “Đã thấy được thích khách, vì sao lúc ấy không mở miệng hô?”
Tiểu Đức Tử run run lén liếc mắt nhìn Dận Chân, cúi đầu thấp giọng nói: “Nô tài thấy giờ kia, lại là leo tường vào, tưởng Vương gia, nên không…”
“Lớn mật!” Cao Phúc lớn tiếng khiển trách, ngăn không cho Tiểu Đức Tử nói tiếp, còn bản thân thì dè dặt xem xét sắc mặt của Dận Chân.

“Khụ~” người nào đó bị điểm danh mất tự nhiên khụ một tiếng, đổi đề tài. “Đa Tể, ngươi lập tức mang thủ hạ ra ngoài thành tìm, nhớ kỹ trọng điểm hỏi là xe ngựa hoặc là người đi đường có hành động quái dị ra khỏi thành ban đêm.” Thư Di có thai, người bắt nàng đi nhất định sẽ không cưỡi ngựa mang nàng theo.
“Vâng!”
“Nhĩ Thái, ngươi mang theo vài người đến các khách điếm, ngõ tối trong thành kiểm tra xem, trọng điểm là hỏi những người đến ở vào mấy ngày gần đây.” Cao thủ giang hồ đã muốn hành động, tất nhiên là mấy ngày trước đó sẽ ở khách điếm hoặc là ở các ngõ tối, thăm dò quan sát cho tốt mới có thể ra tay, trừ phi người này là người trong cung hoặc là trong phủ này.
“Vâng!”
“Cao Phúc, ngươi đi theo gia.” Hắn muốn đi dò thám hướng gió.
“Vâng, nhưng Vương gia, vì sao không dùng tinh binh trong phủ đi ra ngoài tìm, nhiều người không phải càng dễ hơn sao.” Cao Phúc khó hiểu hỏi.
Dận Chân lắc đầu. “Nhiều người lại không tốt!” Nói xong liền lớn tiếng phân phó. “Chuyện này các ngươi ai cũng không được tiết lộ ra ngoài, nếu có người nào dám vi phạm lời của gia, không chỉ có đầu của hắn không giữ được, chính là người nhà hắn gia cũng sẽ không buông tha. Từ hôm nay trở đi, phái hai hộ vệ canh giữ ở cưa Di Tâm Các, trừ gia ra ai cũng không được vào, với bên ngoài thì nói là chủ tử các ngươi thân thể không khỏe, muốn tĩnh tâm dưỡng thai, đã nghe rõ rồi chứ?”
“Bọn nô tài hiểu.”
Thanh âm đồng loạt khiến Dận Chân yên lòng một chút, hắn không thể chuyện Thư Di bị cướp đi truyền ra ngoài, nếu không thì dù tương lai nàng có thể bình yên trở về, những lời đồn đãi này cũng sẽ làm hại nàng.

Trong lúc bên kia hừng hực khí thế triển khai công việc tìm người, bên này, xe ngựa đang lặng lẽ bôn ba trên đường nhỏ, Thư Di đang buồn ngủ nằm trên tháp, chợt nghe phu xe ‘hu –’ một tiếng ngừng lại, Ngọc Dung vừa định vén rèm hỏi xem chuyện gì xảy ra, màn đã bị xốc lên, một gương mặt vô cùng suất khí đi vào.
“Thiếu gia?!”
“Thi Hạo Thiên?!”

Hai người buột miệng kêu lên.
Người bị kêu hoàn toàn không để ý mà nhàn nhã đi vào ngồi, tuy nhiên lúc ngẩng đầu lên muốn nói lại bị vẻ mị thái của Thư Di làm cho thất thần, trên mặt Ngọc Dung hiện lên vẻ không vui, đưa tay phất qua mặt hắn, cười nói: “Thiếu gia đi vào là có chuyện quan trọng muốn nói đi?!”
Thi Hạo Thiên bị nàng phất một cái, cũng phục hồi tinh thần lại, hơi ảo não đỏ mặt, hơi có lỗi nói: “Hạo Thiên quấy rầy cô nương nghỉ ngơi, đường đột đi vào chỉ là muốn hỏi một chút, con báo phía sau xe ngựa chính là của cô nương nuôi trong nhà?”
Thư Di sững sờ, kinh ngạc thốt lên. “Là một con báo tuyết có đốm đen?”
Thi Hạo Thiên mỉm cười gật đầu với nàng!
“Trời ạ ~” thấy phỏng đoán bị chứng thật, Thư Di nhịn không được mà kinh hô, vội vàng nói. “Thi công tử chớ làm hại tánh mạng nó, đó là sủng vật nhà ta dưỡng.” Vừa nói xong, liền thấy trong mắt Thi Hạo Thiên hiện lên vẻ hiểu rõ, gương mặt lại toát ra chút đắc ý, trong lòng Thư Di trầm xuống, hắn điều tra qua mình! Mặc dù chuyện nàng dưỡng một con báo cũng không tính là bí mật trong thành, nhưng cũng chỉ giới hạn trong các nhân vật trọng yếu trong cung biết mà thôi, không ngờ tới người trong giang hồ có chút thủ đoạn là có thể tra ra chuyện của nàng.
“Đã như thế, ta để nó lên xe với cô nương được không?” Thi Hạo Thiên thờ ơ mở miệng. “Chỉ là không biết nó có đả thương người hay không.” Vừa nói, đôi mắt đẹp cũng khẽ liếc sang Ngọc Dung yên lặng ngồi một bên.
Từ đầu Thư Di sợ thái độ của hắn đối với mình sẽ khiến Ngọc Dung hiểu lầm, hiện tại thấy hắn để ý Ngọc Dung như thế, trong lòng buông lỏng, nụ cười càng trở nên ngọt ngào hơn nhiều. “Katy còn nhỏ sẽ không làm người bị thương, xin công tử cứ yên tâm.”
Tuy nhiên Thư Di không biết, Thi Hạo Thiên để ý sự an toàn của Ngọc Dung hoàn toàn là vì trong bụng nàng rất có khả năng đã có đứa nhỏ.
Thấy nàng nói như vậy, nam nhân kia đưa tay nhấc rèm, phu xe cực có ánh mắt đã vội đi, chỉ trong chốc lát đã bắt Katy lại. Nhìn đến báo tuyết bị buộc chặt trước mặt mình, Thư Di thầm giật mình trong lòng, một phu xe đã có năng lực như thế, dễ dàng đem một con báo sắp trưởng thành bắt lại, cuối cùng là vì sao bọn họ muốn bắt nàng?
“Thi công tử, có thể để tiểu phụ nhân hỏi vấn đề này sao?’ Thư Di cười híp mắt nói, nàng muốn biết mục đích thật của nam nhân này.
Thi Hạo Thiên nghe nàng tự xưng phụ nhân, sắc mặt biến thành trắng xanh, buồn bực nói. “Cô nương xin hỏi.”
Trong lòng Thư Di trầm xuống, không chút thay đổi nói. “Ta chỉ muốn biết, công tử ‘mời’ ta đến là có việc gì?”

“Vì tìm một báu vật!”
“Sao?” Thư Di sững sờ, chớp mắt mấy cái, nghi hoặc nhìn hắn, ý bảo hắn nói cho tường tận.
Thi Hạo Thiên thong thả mở quạt giấy trong tay ra, thong thả quạt vài cái, nói. “Chuyện ta thân nhiễm bệnh nặng, cô nương sớm có nghe thấy.” Vừa nói vừa nhìn nàng một cái.
Thư Di gật đầu, bệnh di truyền của gia tộc à.
“Ai ~ cô nương có điều không biết, bệnh này là bệnh nan y, ta đã tìm danh y ở khắp nơi, mà thời gian gần đây đây, càng phát bệnh nặng hơn, ta thường nghĩ, chắc là có đại nạn buông xuống…”
Thư Di vừa nghe hắn nói, vừa đưa tay cởi dây trói trên người Katy ra, đợi đến lúc hắn nói ủ rũ cô đơn như thế, nhịn không được mà an ủi, “Trời không tuyệt đường người, ngươi cần phải thả lỏng ra mới đúng.”
Ngọc Dung tuy là biết hắn cố ý nói như vậy, nhưng mắt cũng không khỏi đỏ lên, nghẹn ngào nói. “Thiếu gia chắc chắn sẽ phúc thọ an khang…”
Thi Hạo Thiên lạnh nhạt cười, nhưng lại cho người ta có một loại cảm giác thê lương chí cực. “Sống chết có số thôi.”
Nghe hắn cảm khái như vậy, Thư Di cũng không đáp lời, trong chốc lát, bầu không khí lại trở nên trầm mặc không tự nhiên, Thi Hạo Thiên không ngờ nàng cũng không nói, bị nàng dừng lại như vậy, bất đắc dĩ cũng không biết làm sao để nói tiếp.
Thư Di cố nín cười, nhưng hiệu quả không lớn, bởi vì hắn đóng kịch thái quá, nói lời bi tình như vậy để mong nàng đồng tình hay sao? Còn sống chết có số, nếu thật là sống chết có số, như vậy hắn lại tha thiết mong chờ bắt nàng tới làm cái gì? “Thi công tử sẽ không thử tìm phương pháp khác sao?” Suy nghĩ hồi lâu, Thư Di quyết định cho hắn bậc thang để hắn tiếp tục nói cho hết lời.
“Là thế này, mấy ngày trước đây, ta tình cờ đọc được một bộ sách cổ lưu truyền từ thời thượng cổ, phát hiện một ít bí mật, trong đó có một biện pháp có thể trị liệu thân thể ta, nhưng là tìm thuốc này lại có chút phiền phức, cần cô nương hỗ trợ.”
Thư Di gật đầu. “Cần cái gì? Nếu ta có thể làm được, nhất định sẽ hết sức, nếu làm không được…”
Thi Hạo Thiên liền cắt lời của nàng, “Yên tâm, chỉ là muốn cô nương thay chúng ta xem bói một chút chuyện mà thôi.”
“Xem bói?” Thư Di trợn to mắt, “Nhưng là ta không có mang theo bài bên người!”
Thi Hạo Thiên vui mừng, lấy một vật từ trong ngực ra, đưa cho nàng, “Là bộ bài này sao?”
“…” Rất tốt, rất có tiềm lực vào nhà cướp của, bắt người còn mang theo đồ của người ta đi, này gọi là mượn gió bẻ măng sao? Thư Di mặt đầy hắc tuyến nhận bài Tarot lại, cúi đầu vừa xem bài vừa oán thầm.

Nói vậy nàng đang ngủ đi? Kẻ bắt nàng ra chắc hẳn không phải là Thi Hạo Thiên đi? Thật may là mình không có thói quen ngủ trần à, nếu không sau này tuyệt đối nàng sẽ có bóng ma khi ngủ đấy! Y phục trên người hiện tại là của Ngọc Dung thay cho nàng đi? Là vậy đi…
Ban đêm
Thư phòng Ung Vương phủ
Thập Tam nhìn Dận Chân đứng ngồi không yên, khuyên nhủ. “Tứ ca, huynh cũng đừng quá nóng lòng, tiểu Tứ tẩu là người hiền tự có thiên tướng.”
“Lúc này nàng đang mang thai, nếu sơ ý…’ Dận Chân vẻ mặt lo lắng.
“Sẽ không!” Hi Vận đang lẳng lặng uống trà ở một bên liền phủ quyết lời của hắn.
“Tại sao?” Hai đại nam nhân đồng thời hỏi, nếu là an ủi người, không cần phải nói như đinh đóng cột như vậy, hơn nữa từ lúc Hi Vận vào nhà chỉ có ngồi yên một chỗ uống trà, một chút cũng không khẩn trương, người mất đi là tỷ muội thân thiết nhất của nàng, phản ứng của nàng có thể hơi lãnh đạm quá hay không? Thập Tam nhìn nàng, thầm nghĩ.
Mà lúc này Dận Chân cũng phản ứng lại, đến gần hỏi. “Muội biết cái gì?”
Hi Vận cười, mặc dù cái gì nàng cũng không biết, nhưng nàng biết rõ tương lai của Thư Di, “Tứ gia, trong viện Thư Di có một con báo tuyết là Katy, xin hỏi hôm nay huynh có từng gặp qua?”
Dận Chân bị nàng nói đến ngẩn người, một hồi lâu liền vội vàng gọi Cao Phúc, cẩn thận hỏi về tình hình của báo tuyết, Cao Phúc đáng thương hôm nay cũng không nhìn thấy, chỉ có thể vừa vô lực đưa tay lau mồ hôi trên trán vừa nhỏ giọng đáp lời. “Vương gia, hôm nay bọn nô tài vội vàng tìm Nữu Cỗ Lộc chủ tử, cũng không có lưu ý tới con báo đó.”
Mắt Dận Chân chợt lóe, “Nhanh, đi Di Tâm Các nhìn, xem con báo kia còn đó không?”
“Vâng.”
Cao Phúc nhận mệnh đi, trong chốc lát đã trở về nói. “Hồi Vương gia, nô tài đã tìm khắp Di Tâm Các, cũng không có ai gặp qua con báo, theo lời Thúy Châu thì sáng nay lúc đi cho con báo ăn thì nó đã không ở trong ở, nhưng lúc ấy mọi người đều vội vàng tìm Cách Cách, ai cũng không để ý.”
Đúng rồi, Dận Chân cười một tiếng, trong mắt sáng lấp lánh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.