Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha

Chương 73: Đức Phi Không Đơn Giản


Bạn đang đọc Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha: Chương 73: Đức Phi Không Đơn Giản


Edit: dark Angel
Hôm sau, Khang Hi truyền triệu Dận Chân, Dận Tường, Kỳ Mộc Cách, Hi Vận, Thư Di.
Dưỡng Tâm Điện
“Nghe nói, sau này các ngươi muốn tỷ thí?” Khang Hi vừa lật tấu chương xem, vừa thờ ơ hỏi.
Mọi người hung hăng trừng Kỳ Mộc Cách, đúng là lắm mồm!
Kỳ Mộc Cách oan ức nhìn bọn họ, nàng thật không cố ý nói cho Hoàng thượng nghe
~“Được rồi, các ngươi cũng không cần oán giận Kỳ Mộc Cách, nàng đến cầu trẫm ân chuẩn, trì hoãn tứ hôn sang mấy ngày sau, trẫm nhất thời tò mò, mới mở miệng hỏi rõ đầu đuôi.” Khang Hi ném tấu chương lên bàn, ngẩng đầu nhìn mấy người đang đứng phía dưới bậc thang.
Mọi người vừa nghe, lập tức thu hồi ánh mắt, Hi Vận thầm nhíu mày hừ lạnh, khẩu khí thật lớn, trì hoãn tứ hôn lại, còn chưa so qua đã nhận định bản thân sẽ thắng hay sao?
Sau khi đảo mắt qua tất cả mọi người, tầm mắt Khang Hi rơi vào Dận Tường. “Thập Tam à, con nói sao?”
“Nhi thần khẩn cầu Hoàng a mã hủy bỏ lần tỷ thí này.” Dận Tường cung kính nói.
“Sao?” Khang Hi kéo kéo khóe miệng, thật hứng thú nhìn hắn nói, “Nói vậy là con đồng ý thú Kỳ Mộc Cách?”
Lời này vừa nói ra, một ánh mắt sầu bi, một ánh mắt mừng rỡ liền bắn thẳng đến.
“Hồi Hoàng a mã, nhi thần cũng không muốn thú quận chúa.”
Khụ khụ, lại là một ánh mắt sầu, một ánh mắt vui vẻ phóng tới, chỉ là chủ nhân đã đổi trong thoáng chốc.
Khang Hi trầm mặc một lát, nhìn về phía Hi Vận nói: “Nha đầu Hi Vận, con nói đi?”

Hi Vận nhìn nhìn Dận Tường bên cạnh, khi nhìn đến ánh mắt ân cần của hắn, Hi Vận cười. “Hoàng a mã, con dâu muốn ứng chiến! Nhưng con dâu khẩn cầu Hoàng a mã chấp thuận thỉnh cầu của Kỳ Mộc Cách, nếu nàng thua, không được ban hôn phối với Dận Tường.” Hi Vận nhấn mạnh câu nói sau cùng.
Hử? Khanh Hi nhướn mày, ánh mắt hơi run lên một cách khó thấy, rồi sau đó không chút thay đổi hỏi. “Nếu nàng thắng thì sao?”
Một lúc sau, nói như đinh chém sắt. “Nếu nàng thắng, Hi Vận quỳ tiếp thánh chỉ, nghênh nàng nhập phủ!”
Người trong điện đều cả kinh.
Khang Hi cũng trợn to hai mắt, một hồi lâu, trầm giọng nói: “Thôi, trẫm chuấn! Sau này, tỷ thí trong ngự hoa viên đi, lúc đó trẫm để các ngươi quyết định.”
“Tạ bệ hạ/Hoàng a mã.”
Thư Di nhìn Kỳ Mộc Cách đang tự tin tràn đầy một chút, chợt nhớ tới một chuyện, liền cúi người hỏi Khang Hi. “Hoàng thượng, nô tỳ cũng có chuyện muốn nhờ.”
Cả người Hi Vận cứng lại, có chút lo lắng nhìn về phía Dận Chân, nữ nhân này sẽ không chọn lúc này mà làm ầm ĩ cái gì chứ?! Tứ gia, ta đồng tình huynh.
Khang Hi vui vẻ, “Cái này thật hiếm thấy, nói nghe một chút nào.”
“Nô tỳ hy vọng cuộc tỷ thí này có thể cho phép nô tỳ cùng xem với nhóm nữ quyến trong phủ của Thập Tam A Ca.”
“Ý ngươi là không chỉ riêng ngươi muốn vào cung xem, mà tất cả trong phủ Thập Tam cũng vào xem?” Khang Hi mang vẻ mặt phức tạp nhìn Thư Di, chẳng lẽ không sợ nha đầu Hi Vận bị bêu xấu trước mặt mọi người? Còn dám để cho nhiều người xem như vậy?
“Hồi Hoàng thượng, ý nô tỳ đúng là như vậy.”
Khang Hi chăm chú nhìn Thư Di một hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng. “Chuẩn.”

Dận Chân cùng Dận Tường bị Khang Hi giữ lại hỗ trợ xử lý triều sự, sau khi Kỳ Mộc Cách bước ra khỏi Dưỡng Tâm Điên, quẳng lại một câu ‘Ngày đó, ta sẽ không bị bại bởi ngươi!’ liền chạy thẳng ra ngoài cung.

Còn lại Thư Di cùng Hi Vận hai mặt nhìn nhau, sau đó cười to thoải mái, tiểu quận chúa này a
~“Ôi, tiếp theo chúng ta đi đâu cho qua thời gian đây?” Hi Vận hỏi.
“Ngự hoa viên đi, đi xem nơi cậu sẽ tỷ thí một chút.”
Hi Vận vừa nghe, lắc đầu cười nói. “Thói quen này của cậu thật là, trước kia lúc lên đại học, chỉ cần có cuộc thi, cậu nhất định sẽ đi nhìn trường thi vào ngày trước khi thi.”
Thư Di híp mắt nhìn về phương xa, ánh mắt dịu dàng. “Đúng vậy, lúc đó luôn cảm thấy không tìm được trường thi, trong lòng sẽ không thoải mái, ngày hôm sau nhất định sẽ đến trễ thời gian thi.”
Nhìn nàng một cái, người nào đó cười hì hì nói: “Đó là cậu không tự tin.”
Gật đầu. “Có lẽ, còn hiện tại, ngài tự tin cuối cùng có đi ngự hoa viên hay không?”
“Đi! Đương nhiên phải đi, cho dù không đi nhìn xem sân bãi, đi xem kỳ hoa dị thảo trong hoa viên của hoàng gia một chút cũng tốt mà.”
“Cậu biết ngự hoa viên ở đâu sao?” Thư Di đột nhiên nhớ ra vấn đề rất trọng yếu này, nàng nhớ kỹ lần trước mình đã đem mai viên lầm thành ngự hoa viên.
“Biết phương hướng chung, đi theo mình là được!”
Trên đường, Hi Vận thấy Thư Di mang vẻ mặt nhu hòa, một chút cũng không cảm thấy đau lòng, kinh ngạc hỏi: “Hôm qua trở về, xảy ra chuyện gì?”
Thư Di quay đầu lại cười với nàng. “Không đáng để nói với người ngoài!”
“Vậy sao? Mình trong lòng cậu cũng trở thành người ngoài?” Trong nháy mắt Hi Vận đã đổi sắc mặt, bộ dáng lã chả chực khóc nhìn nàng.
Mi tâm nhăn lại thành hình chữ ‘xuyên’ (川), Thư Di đưa tay đánh một cái lên đầu nàng, quát: “Nói bao nhiêu lần, lúc gạt người thì ánh mắt phải chân thành.”

“…” khóc không ra nước mắt rồi ~ nữ nhân này quá cường hãn, Tứ gia, ta lại đồng tình huynh lần nữa!
“Thật ra, tối hôm qua Dận Chân nói với mình…” Thư Di đem từ đầu đến cuối nói cho Hi Vận, đổi lấy ánh mắt khó có thể tin của nàng, sau đó liền chuyển thẳng thành sùng bái.
“Thư Di, cậu sẽ rất hạnh phúc.”
Người nào đó cười cười, ánh mắt tràn đầy ý xuân, dưới ánh mắt trời chiếu xuống như đang tỏa sáng, nhu tình như nước.
Đang đùa giỡn, phía trước đã nhìn thấy một nhóm người đang đến từ rất xa, Thư Di liếc mắt, liền thấy rõ người dẫn đầu là Đức phi, nàng quay đầu nhìn về phía Hi Vận, thấy sắc mặt nàng cũng thay đổi, biết ngay là nàng cũng nhìn thấy rõ người đang đến.
“Làm sao giờ? Quay lại hay là đi đến chạm mặt?”
Khóe miệng Hi Vận co giật, “Hiện giờ còn kịp quay đầu sao? Hồ ly tinh hiển nhiên đã nhìn thấy chúng ta, nếu chúng ta quay đầu chạy, không phải đã trở thành nhược điểm cho bà ta trị tội sao.”
“Hắc hắc ~ cũng biết cậu sẽ nói như vậy, vậy thì… Để chúng ta gặp gỡ nhân vật cấp thái hậu này đi!” Thư Di nháy mắt mấy cái với nàg, bộ dáng hoàn toàn không để ý, thấy vậy Hi Vận không biết nên khóc hay nên cười.
Trong nháy mắt, Đức phi đã dẫn đoàn người tới trước mặt Thư Di cùng Hi Vận, hai người đã sớm đứng yên ở một bên, thấy các nàng đi tới, liền cúi thấp người thỉnh an.
Đức phi nở nụ cười nhu hòa, ý bảo hai người đứng lên.
“Hai người các ngươi tiến cung, sao không đến gặp bổn cung? Lại chạy đến đây tiêu khiển.” Giọng nói như đang trêu chọc, nhưng phía dưới lại nhất định che giấu sát khí.
Thư Di không chút hoang mang, vẻ mặt vô cùng chân thành tha thiết nói: “Hồi ngạch nương, các con dâu đi Vĩnh Phúc Cung, Huệ Lan cô cô nói nương nương đã đến ngự hoa viên đi dạo, các con dâu mới vội vã chạy đến nơi này, xem thử có phúc khí gặp được nương nương hay không đây!”
Hi Vận cúi thấp đầu, trong đầu thầm khen: cường! Đây mới là cao thủ mà! Từ lúc mình bình an sinh hạ Thấm Tâm đến giờ thì Huệ Lan cũng về bên cạnh Đức phi, lúc này Thư Di chỉ dựa vào cái liếc mắt mới rồi mà không thấy bóng dáng của Huệ Lan, liền biết rõ bà đã bị chỉ định ở lại Vĩnh Phúc Cung, lúc này mới dám nói, cho dù sau này Đức phi có hỏi, nghĩ đến Huệ Lan là người thông tuệ như vậy, nhất định có thể nói dối không chút sơ hở, quả thật là không cần lo lắng về sau.
Nghe Thư Di nói xong, trên mặt Đức phi lướt nhanh qua một tia tàn nhẫn, tuy nhiên cũng biến mất vô tung vô ảnh trong nháy mắt. “Đã như vậy, các ngươi liền cùng bổn cung qua bên kia ngồi một chút đi!”
Thư Di theo ánh mắt của Đức phi mà nhìn đến hành lang gấp khúc cách đó không xa, hai người liền cười nói. “Vâng ~”
Nha hoàn thái giám đã bị đuổi đi rất xa, Đức phi, Thư Di, Hi Vận ba người lẳng lặng ngồi ở hành lang gấp khúc nhìn núi giả xung quanh đến thất thần, một hồi lâu, Đức phi mở miệng. “Các ngươi cùng Yến nhi tỷ tỷ là quan hệ gì?”
Yến nhi tỷ tỷ?! Thư Di cùng Hi Vận liếc mắt nhìn nhau, không chút thay đổi hỏi: “Ý ngạch nương, Thư Di không rõ.”
Đức phi thở dài. “Thư Di à, không cần che giấu trước mặt ta, từ khắc mà ngươi ca hát, ta đã biết ngươi có quan hệ không đơn giản với Yến nhi tỷ tỷ, hơn nữa thái độ của vạn tuế gia với ngươi… bản cung chỉ là không rõ, rõ ràng các ngươi trẻ tuổi như vậy, sao có thể cùng nàng kết nghĩa kim lan?”

Kết nghĩa kim lan?! Khóe mắt Thư Di co giật, nàng lén liếc mắt nhìn Hi Vận, phát hiện nàng cũng đang ngu ngơ, loại đồn đãi không đáng tin này đến cùng là do vĩ nhân nào đồn ra đây?
“Ngạch nương, ngài có quan hệ rất tốt với Hiếu Ý Hoàng hậu?” Kêu Yến nhi tỷ tỷ thật dễ dàng, không phải là muốn chúng ta hỏi như thế sao?”
Quả nhiên, Đức phi lộ ra vẻ mặt hoài niệm, dịu dàng nói: “Vậy còn phải nói từ lúc ta vào cung…” Văn chương thật phong phú, nói đơn giản là lúc vào cung bà có thân phận hèn mọn, đều là nhờ Trương Yến chiếu cố bà, nội dung rất kịch khiến cho hai người cũng không muốn nghe, nhưng khiến cho các nàng ngạc nhiên chính là, Dận Chân lại là do chính bà thỉnh cầu Hoàng thượng cho Trương Yến làm con thừa tự.
Lúc này, Thư Di thật sự bội phục nữ nhân này, mỗi một bước cờ của bà đều tính rất tinh diệu, hoàng tử là không thể do mẹ đẻ nuôi dưỡng, đây là quy củ trong cung, mà lúc đó thân phận của bà hèn mọn, Dận Chân muốn được Khang Hi yêu thương, sủng ái gần như là không có khả năng, cho nên bà dứt khoát thỉnh cầu Hoàng thượng mang con trai mình chho Trương Yến đang thụ hưởng ngàn vạn sủng ái, dựa vào nàng mà cất nhắc địa vị của Dận Chân trong lòng Khang Hi.
Không thể không nói, nước cờ này đánh rất hoàn mỹ, trừ Dận Nhưng ra, Dận Chân là hoàng tử duy nhất lớn lên bên cạnh Khang Hi, tình phụ tử của hắn với Khang Hi so với các hoàng tử khác đều sâu hơn, theo tư liệu lịch sử ghi lại, cuối thời Khang Hi, Dận Chân chính là dựa vào điểm tình phụ tử này mà giành được sự thừa nhận của Khang Hi, làm cảm động trái tim đã bị Dận Nhưng, Dận Tự làm tan nát. Đế vương cũng có thân tình mà, chỉ có điều thân tình này mịt mờ nhiều lắm. Trừ điều đó ra, còn có quy định truyền ngôi vị hoàng đế, cuối cùng Khang Hi chọn Dận Chân làm người thừa kế, cũng là suy nghĩ đến hắn cũng xem như là con trai của Hiếu Ý Hoàng hậu, là người danh chánh ngôn thuận nhất ngoài Dận Nhưng ra.
Đức phi nói đến chỗ động tình, cầm lấy khăn tay lau lau nước mắt bên khóe mắt, vô cùng phiền muộn nói: “Không ngờ, Yến nhi tỷ tỷ lại đi trước…”
Một câu nói đã gợi lên sầu não của Hi Vận cùng Thư Di, hai người đều trầm mặc không nói.
Gió mát thổi qua, mang theo một mảnh lá khô, xoay tròn trên không trung với gió, có vẻ thong thả mà phiêu bồng.
Xa xa, một tiểu thái giám cấp tốc chạy tới bên này, quỳ xuống dập đầu nói: “Nô tài khấu kiến Đức phi nương nương, Đức phi nương nương cát tường! Quý phi nương nương đang chờ ngài ở Chung Túy Cung nói chuyện!”
Đức phi vừa nghe, nhanh chóng đứng dậy. “Dẫn đường!”
Thư Di cùng Hi Vận cũng đứng lên cùng với bà, nói: “Cung tiễn ngạch nương!”
Đức phi quay đầu lại nhìn các nàng một chút, ánh mắt phức tạp, khó phân biệt.
Tiểu thái giám kia cũng đợi Đức phi đi rồi mới đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Thư Di cười một cái, dọa Thư Di sững sờ tại chỗ, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn chạy theo phía sau của Đức phi.
“Làm sao vậy?” Hi Vận khó hiểu nhìn bộ dáng trố mắt nhìn của nàng.
Lắc đầu, “Không có gì!”
Trời ạ, tiểu thái giám kia… Đúng là Thi Hạo Thiên! Vì sao hắn lại trà trộn vào cung?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.