Bạn đang đọc Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha: Chương 69: Sóng Gió Lại Xuất Hiện
Edit: dark Angel
Ở trước cửa Quảng Tế Tự, đã sớm có tiểu sa di đứng đợi ở bậc thang, thấy hai người tới, hai tay chắp trước ngực, cúi đầu nói: “Hai vị thí chủ, mời đi theo ta ~”
Thư Di cùng Cảnh thị liếc mắt nhìn nhau, đi theo.
Bước qua sân rộng rãi, tiến vào đại điện, lúc này trong viện ít người, chỉ thấy mây khói lượn lờ, tiểu sa di làm một tư thế mời về phía hai gối đệm màu vàng trước tượng Phật, Thư Di cùng Cảnh thị tiến lên, cùng nhau quỳ xuống gối đệm trước tượng Phật, hai mắt khẽ nhắm, hai tay khẽ hợp lại, thành kính cúi lạy xong, tiểu sa di đi lại nói: “Hai vị thí chủ, mời theo tiểu tăng đến sương phòng phía sau, phương trượng trụ trì chờ ở đấy đã lâu!”
Cảnh thị cả kinh nói: “Phương trượng muốn gặp chúng ta?”
“Đúng vậy, nữ thí chủ.”
Thư Di nhíu mày, lại muốn gặp? Phương trượng này thật là cao tăng đắc đạo? Không phải nói người càng giác ngộ được Phật giáo thì càng tránh đời sao? Sao ông ta lại thích mời người vào nhà nói chuyện phiếm như vậy chứ? Mặc dù cuộc sống của hòa thượng quả thật rất tịch mịch…
Nhận thấy Thư Di thất thần, Cảnh thị khẽ túm túm vạt áo nàng, lúc này người nào đó mới hoàn hồn, cười cười ngại ngùng, trực tiếp mở miệng nói: “Vị tiểu sư phụ này, xin lỗi, hôm nay chúng ta còn có chuyện khác muốn làm…” Vừa nói Thư Di vừa dừng lại một chút, trong ánh mắt khiếp sợ của Cảnh thị, cười nói: “Nhất định ngày khác chúng ta sẽ đến bái phỏng phương trượng đại sư.” Điều kiện tiên quyết là ông ta còn muốn gặp, những lời này Thư Di nuốt thẳng vào bụng.
Rõ ràng là sư di kia chấn kinh không nhỏ, cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp qua người cự tuyệt lời mời của phương trượng, hôm nay đã khiến hắn nhìn thấy tiền lệ, ngây ngốc mở to hai mắt, tiểu hòa thượng căn bản đã không biết nên nói gì.
Thư Di làm lễ với hắn xong, liền kéo Cảnh thị rời đi.
“…Muội muội, muội có biết phương trượng của chùa này là người phương nào?” Cảnh thị run rẩy hỏi.
“À ~” lúc tới ngươi đã nói, là một hòa thượng rất nổi danh.
“Đã như thế, sao muội có thể không biết… có thể cự tuyệt ông ấy?” Cảnh thị đem hai chữ ‘tốt xấu’ nuốt vào, nàng thật sự không hiểu được là cuối cùng nữ nhân trước mắt này đang suy nghĩ cái gì, Hằng Minh đại sư, bao nhiêu người muốn gặp mà không được, mà nàng thì tùy tiện cự tuyệt như vậy.
Thư Di đứng lại, mỉm cười với nàng, mang theo chút lãnh ý nói: “Cảnh tỷ tỷ cũng nghe tiểu hòa thượng kia nói, phương trượng chờ đã lâu, có thể thấy được là ông ta có chuyện muốn nói với chúng ta, mà theo kinh nghiệm của muội muội, một khi đã nói như vậy, không một canh giờ thì cũng nửa canh giờ, hôm nay Thư Di ra ngoài đi lại lâu như vậy, thân thể có chút không khỏe, chỉ sợ lúc đó chẳng may xảy ra chuyện gì, đều không tốt với tất cả, cho nên tỷ tỷ, muội muội đành phải bất đắc dĩ cự tuyệt ý tốt của phương trượng, đúng là bất đắc dĩ đấy ~”
Cảnh thị bị nàng nói đến cứng họng, trên mặt hiện lên nụ cười cứng ngắc. “Muội muội nói đúng, ngược lại là ta đã quên muội muội đang có mang, không nên mệt nhọc.”
Thư Di vừa định khoát tay nói không có gì đáng ngại, chợt phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, nàng không khỏi tò mò quay đầu lại nhìn, liền bị dọa đến cứng người tại chỗ, con ngựa kia như đang nổi điên mà chạy thẳng đến chỗ nàng, Thư Di ngây ngốc đứng tại chỗ, mặc dù trong lòng không ngừng hét lên mau tránh ra, mau tránh ra, nhưng thân thể giống như bị điểm huyệt, một chút cũng không động đậy được.
“Muội muội ~”
Tiếng thét chói tai của Cảnh thị vang lên bên tai, tiếp theo đó là trời đất xoay chuyển, đợi cho vó ngựa chạy qua người các nàng một cách nguy hiểm, Thư Di mới phản ứng lại được, vội vàng đứng lên nhìn Cảnh thị đang bị mình nằm đè lên, khẩn trương hỏi: “Cảnh tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Cảnh thị miễn cưỡng cười cười: “Không có việc gì ~ ngược lại là muội, có bị ngã trúng nơi nào không?”
Thư Di lắc đầu, đưa tay muốn kéo nàng, “Muội không sao.” Cả người nàng đều đè lên người Cảnh thị, cho nên một chút trầy da cũng không bị, Thư Di nhịn không được lo lắng hỏi: “Cảnh tỷ tỷ thật sự không sao?”
“Không có việc gì ~” Cảnh thị cầm tay nàng nói.
“Hôm nay đa tạ tỷ tỷ cứu giúp, nếu không muội…” Thư Di sờ sờ bụng, vẫn còn sợ hãi.
“Không nói nữa, chúng ta mau lên xe ngựa.”
Gật đầu, Thư Di đỡ Cảnh thị đi về phía xe ngựa đậu, trong nháy mắt đỡ nàng lên xe ngựa, Thư Di không cẩn thận nhìn thấy dưới làn váy của Cảnh thị có vết máu đỏ tươi, thân thể cương cứng, đưa tay sờ, vẫn còn ẩm ướt.
Nhanh chóng nhảy lên xe ngựa, Thư Di đưa tay kéo ống quần Cảnh thị lên, thừa dịp nàng bối rối luống cuống bước lên trục xe, thấy rõ phía dưới váy, trên bắp chân thon dài trắng nõn, một vết thương dài hơn một tấc hiện lên da thịt trắng nõn.
“Đây là… Mới vừa rồi…” Thư Di có chút nghẹn ngào, nhìn vết thương này chắc là sẽ lưu lại sẹo, chân đẹp như vậy mà…
Cảnh thị vỗ vỗ tay nàng, an ủi. “Chút vết thương này có gì đáng lo, nếu là muội muội bị ngã, đó chính là một xác hai mạng đấy.”
Không sai, nếu Cảnh thị kéo nàng trễ một chút thôi, khẳng định là con ngựa kia sẽ nhảy lên mình, thậm chí rất có khả năng sẽ đạp lên người mình mà chạy tới, nói đến đó, con ngựa mất khả năng khống chế kia là xảy ra chuyện gì?
Xe ngựa chạy băng băng trên đường, Thư Di xé tà váy của mình, thay Cảnh thị băng bó đơn giản một chút, nàng xúc động nói: “Ân cứu mạng của tỷ tỷ, Thư Di suốt đời khó quên!”
Cảnh thị khẽ mở hai mắt, cười nhạt nói. “Cứu muội là phải làm!”
Nghe ra nàng có ý tự trách trong lời nói, Thư Di nhíu chặt mày, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng hỏi.
Sương phòng phía sau của Quảng Tế Tự
Sau khi phương trượng Hằng Minh nghe tiểu sa di thuật lại, chậm rãi nhắm hai mắt, thở dài nói: “Họa hề phúc sở ỷ, phúc hề họa sở phục, vạn vật đều có định số, há lão nạp có thể sửa đổi, vốn cũng nhất thời ảo tưởng, cho là mượn lần gặp mặt này có thể làm phép cho nàng, tránh khỏi nghiệt duyên nợ tình này, vậy mà lại mất đi cơ duyên này. Đây là số mạng, a di đà Phật.”
“Sư phụ, đệ tử không hiểu rõ.” Tiểu sa di chắp hai tay trước ngực, cung kính hỏi.
Hằng Minh mỉm cười, tiếng thì thầm vang lên. “Sóng hồng trần mịt mờ hai đầu, tốt xấu đều không cần nói ưu khuyết điểm. Ngày xuân chợt nhìn thấy cành liễu xanh, gió thu lại thấy hoa cúc vàng, vinh hoa vốn là mộng canh ba, phú quý như sương tháng chín. Hoa trong nước đều là ảo ảnh, duyên đến duyên đi luôn thay đổi. Không Minh, ngày sau con sẽ hiểu.”
Rất nhanh, xe ngựa đã ổn định dừng lại ở cửa sau Ung Vương phủ, Thư Di đỡ Cảnh thị xuống xe ngựa, hai người chậm rãi đi đến hướng Di Tâm Các.
Vừa tới cửa, chợt nghe Anh Ca kinh hô. “Cách Cách?”
Thư Di ngẩng đầu, thấy nàng bỏ lại khung thêu trong tay, hoang mang chạy đến phía mình, đã nói nhanh. “Mau đi mời thái y!”
“Cách Cách bị thương chỗ nào sao?” Anh Ca khẩn trương nhìn Thư Di từ trên xuống dưới.
Vừa bực mình vừa buồn cười nhìn nha đầu chỉ lo đến mình, thở dài. “Ta không sao, là Cảnh tỷ tỷ bị thương!”
“A ~” biết Cách Cách nhà mình không có gì, Anh Ca thở phào nhẹ nhõm.
“A cái gì a, còn không mau đi?” Thư Di giục.
“A, nô tỳ đi ngay!” Vừa nói vừa chạy vọt ra khỏi cửa viện, tuy nhiên nàng chạy được hai bước lại quay trở về, trong ánh mắt kinh ngạc của Thư Di, Anh Ca hô về phía phòng bên, “Thúy Châu, mau ra đây, Cách Cách đã trở về!” Hô xong, nàng cười nói với Thư Di, “Cách Cách, ở chỗ này chờ, để nha đầu kia đỡ Cảnh chủ tử vào đi!”
Nghe vậy, Cảnh thị đột nhiên hiểu rõ, lời nói bao hàm hâm mộ: “Muội muội đúng là thông tuệ khả nhân, ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng dạy dỗ tốt như vậy.”
Thư Di cười mà không nói, chỉ lặng lặng dìu nàng vào trong phòng cùng Thúy Châu.
Thái y vừa tới xem qua, cho thuốc dán xong rồi đi, ông ta vừa rời đi không lâu, Na Lạp thị đã nghe chuyện chạy tới.
Vừa vào phòng thấy Thư Di đã yên lành ngồi trên giường uống trà, Na Lạp thị dừng chân lại, liền đi đến bên giường nhìn.
“Cảnh muội muội đâu?” Thấy trên giường không có ai, Na Lạp thị nhíu mày hỏi.
Thư Di giống như mới nhìn thấy Na Lạp thị, liền đứng lên hành lễ nói: “Thỉnh an phúc tấn!”
“Ừ ~ không phải đã nói không cần hành lễ sao?” Na Lạp thị giống như không vui, “Cảnh muội muội đâu?”
“Hồi phúc tấn, Cảnh tỷ tỷ vừa được đưa về tiểu viện của nàng.”
“Sao ~” nghe nàng nói như vậy, trong mắt Na Lạp thị hiện lên vẻ hồ nghi, nhưng nhanh chóng bị giấu đi. “Muội muội nói ta nghe, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
“Đều do Thư Di không cẩn thận, làm phiền Cảnh tỷ tỷ, hại nàng bị thương.” Vừa nói, đôi mắt Thư Di đã bắt đầu đỏ lên.
Na Lạp thị thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng nói: “Bị dọa?”
“Ừm ~ con ngựa kia chạy thẳng lại, lúc ấy Thư Di sợ ngây người căn bản là không kịp phản ứng nữa, may mắn là Cảnh tỷ tỷ đưa tay kéo Thư Di, nếu không Thư Di liền…” Vừa nói, tiểu nữ nhân cũng nhịn không được mà òa khóc lên.
Na Lạp thị yêu thương vuốt đầu nàng nói: “Đều đã qua, không có việc gì!”
“Nhưng chân Cảnh tỷ tỷ…”
“Nhất định sẽ tốt! Hôm nay muội muội cũng bị kinh hãi rồi. Nghỉ ngơi trước cho tốt, ta đi nhìn xem tình trạng của Cảnh muội muội.” Vỗ nhẹ lên tay phải Thư Di, Na Lạp thị nhẹ giọng nói.
“Dạ ~”
Đợi nàng đi rồi, Thư Di lau nước mắt, bắt đầu nhớ lại sự việc từ đầu đến cuối, nhíu mày cố gắng nghĩ xem cuối cùng là ai muốn hại mình.
Đêm khuya, Dận Chân nhìn Thư Di đang ngủ yên, khẽ thở dài, hôm nay đã sắp bị nàng hù chết rồi, còn nhớ rõ cảm giác trong lòng như bị lửa đốt khi nghe tin, tưởng nàng xảy ra chuyện, vội vã báo cáo xong với Hoàng a mã liền vội vội vàng vàng quay trở về, tiểu nữ nhân chuồn êm ra ngoài này, còn có mặt mũi khóc lóc kể lể với hắn, hừ hừ, nếu không phải xem trọng nàng đang mang thai lại bị kinh hách, hắn mới dằn lại không giáo huấn nàng. Nhưng, sao hôm nay Na Lạp thị lại để nàng đi ra ngoài?
Dận Chân nhíu mày, quyết định đi nhìn nơi Cảnh thị trước, đứng lên nhìn gương mặt ngủ đến ngọt ngào của Thư Di, hắn mới lặng lẽ đi ra Di Tâm Các, đi đến tiểu viện của Cảnh thị.
Cho lui nha hoàn đến thỉnh an, Dận Chân bước nhanh đến giữ chặt thân thể Cảnh thị đang muốn ngồi dậy. “Đừng động, cứ nằm vậy đi!”
Cảnh thị cười cười với hắn, gật đầu.
Dận Chân vén vạt áo ngồi lên chiếc ghế cạnh giường, ân cần hỏi. “Chân có khá hơn chút nào không?”
“Tốt hơn, tạ gia quan tâm ~” Cảnh thị dịu dàng trả lời.
“Lần này nhờ có nàng! Gia phải thưởng thật tốt cho nàng mới được.”
“Nô tỳ không dám.”
Mắt Dận Chân chợt lóe, cười nói. “Nếu gia nói thưởng thì nhất định sẽ thưởng. Nàng muốn cái gì?”
Cúi mi mắt xuống, Cảnh thị nhẹ giọng hỏi. “Cái gì cũng có thể sao?”
Gật đầu, “Ừ! Gia đều chuẩn! Nói đi!”
Ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Dận Chân, Cảnh thị hít sâu một hơi, cười nhẹ nói: “Gia ban thưởng cho nô tỳ một đứa con trai đi!”