Bạn đang đọc Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha: Chương 67: Đây Là Con Báo Tinh??
Edit: dark Angel
Kỳ thật bản thân Thư Di cũng không rõ Katy thông minh bao nhiêu, song sau sự kiện lần này nàng bắt đầu tin tưởng đây là loài động vật có chỉ số thông minh nhất mà khoa học từng phát hiện.
Nói xong Thư Di đứng dậy, vẫy tay với Tiểu Đức Tử, phía bên kia cũng dễ dàng đoán được ý mà chọn một trong mấy con gà sống đang bị trói một bên mang đến.
Lúc Katy nhìn thấy con gà sống bay ra từ tay Tiểu Đức Tử, ánh mắt đột nhiên biến đổi, hưng phấn khát máu đến dọa người. Thư Di một mực chú ý đến vẻ mặt nó híp mắt, quả nhiên là dã thú a… Cho dù có nhốt dưỡng thế nào, dã tính trong lòng cũng không bỏ đi được!
Đưa tay tiếp nhận gà rừng đang giãy dụa, Thư Di buồn cười nhìn báo tuyết nhỏ đang kích động, lỗ tai tròn tròn thỉnh thoảng hơi nhúc nhích, đầu lưỡi màu hồng hơi hơi lộ ra, đáng yêu hoạt bát.
Đợi một hồi không thấy chủ nhân có ý định buông tay, Katy chớp chớp đôi mắt mèo ngập nước, cái đầu to lệch sang một bên, khó hiểu nhìn Thư Di, Thư Di cũng vui vẻ nhìn lại nó, nhất định không buông tay, báo tuyết nhếch miệng, mất hứng rồi, vươn chân phải phía trước, thoáng cái liền khẽ vuốt ngoại sam của Thư Di, mọi người đều bị vẻ mặt bất mãn như đứa nhỏ không được ăn đường mà chọc cười, Lý thị cũng trầm tĩnh lại, thấp giọng cười nói: “Con báo này thật thú vị, còn nhìn chúng ta như một đứa trẻ đây!”
Thư Di nghe xong, cúi đầu cười cười, đưa tay quơ quơ gà trước mắt Katy, sau đó nhìn thấy con ngươi nó lóe sáng như trong dự liệu, đột nhiên tay liền buông lỏng, gà rừng kia thoát khỏi trói buộc, cánh liền mở rộng ra bắt đầu nhanh chóng chạy trốn trên mặt đất, trong một khắc nó muốn bay lên, Katy đã chờ lâu một bên, phát ra tiếng rống ô ô hưng phấn
~Gà rừng đang chạy trốn kia thấy tiếng gầm của con báo, càng vỗ cánh nhanh hơn, dưới chân cũng đi nhanh hơn, chỉ đợi có đủ sức, sẽ vỗ cánh bay cao.
Thư Di thừa dịp khoảng trống lúc Katy còn chưa hành động, đã sớm chuyển người đến trong góc quan sát, Anh Ca thấy nàng đứng dưới cây đại thụ đối diện bên cầu, liền bước xuống bậc thang, muốn theo đến đây.
Vừa bước xuống ba bậc thang, Thư Di mắt thấy mắt của báo tuyết đang vận sức chờ phát động thay đổi, nàng liền mở miệng ngăn cản Anh Ca. “Đừng tới đây!” Cùng với tiếng la của nàng, báo tuyết luôn một mực yên lặng bất động như được lên dây cót, thân hình khỏe mạnh nhào tới phía gà rừng nhanh như tia chớp, móng vuốt sắc bén xẹt qua bộ ngực đầy đặn của gà rừng một cách dữ tợn, thoáng chốc, gà gáy, lông bay!
Một khắc nhìn thấy gà rừng bị thương vẫn xoay người mổ trả lại, rốt cục Thư Di hiểu được nguyên nhân Dận Chân dùng nhiều tiền mua gà rừng, nếu là gà nuôi trong nha, giờ phút này hai chân đã sớm xụi lơ, bỏ việc giãy dụa mà chờ tử thần đến rồi?!
Cuối cùng, Katy cũng thiếu kinh nghiệm mà chụp hụt mồi, lại gặp phải con gà rừng thấy chết không sờn, liều chết đấu tranh, hiển nhiên là nó cũng kinh ngạc, cuối cùng cũng không tránh né mỏ nhọn của gà rừng mổ tới, chân trước liền bị vẽ một vết máu đỏ tươi.
Rất tốt, có đi có lại, đều công bằng ~ Thư Di hé miệng cười, hiện giờ nên là lúc trình diễn trò hay đi?
Quả nhiên, mùi máu tươi đã kích thích dã tính trong thân thể con báo, nó rống giận dữ, rít gào, ngay cả gió thổi qua dường như cũng mang theo sát khí dày đặc, rõ ràng gà rừng cảm thấy bản thân gặp nguy hiểm, dùng sức quạt cánh, hai chân thành công cách mặt đất, cuối cùng bay đến giữa không trung.
Lúc mọi người ở đây cho rằng gà rừng chạy thoát, đột nhiên, một cái bóng trắng nhảy lên, vẽ thành một đường cong duyên dáng trên không trung, cái đuôi to khỏe thỉnh thoảng đong đưa để điều chỉnh phương hướng của mình, mọi người tập trung nhìn, nhịn không được mà kinh hô, con báo này, lại cắn một cái vào cổ gà rừng, nhất thời, máu tươi rơi ngay tại chỗ.
Sau khi vững vàng rơi xuống đất, báo tuyết nhỏ chớp mắt, lắc lắc đàu, quăng gà rừng ra ngoài, lúc này, mặc dù gà rừng vẫn còn chưa khí tuyệt, nhưng cũng không có quá nhiều khí lực để bay cao, chỉ có thể quẫy đạp lung tung ở dưới thấp, cùng với việc nó nhảy lấy đà thì máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ cái lỗ nhỏ trên cổ, vẽ thành một đường máu ghê người trên mặt đất!
Không biết là trùng hợp hay là báo tuyết cố ý, hướng nó hất gà rừng ra là chỗ Lý thị đang đứng, gà rừng bị kích thích nặng nề không chút quan tâm mà chạy về phía nàng, khiến nàng cả kinh liên tục phất tay, cố gắng đuổi gà rừng đi, mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy báo tuyết khí thế mạnh mẽ cũng đi đến hướng Lý thị, nàng sợ tới mức ngã ngồi trên bậc thang, eo đụng mạnh vào bờ bậc thang, chưa kịp kêu rên, một cái móng vuốt to lớn liền đặt lên bả vai nàng, Lý thị ngẩng đầu ngơ ngác nhìn, chỉ thấy báo tuyết cùng bộ lông vì chụp mồi mà nhiễm màu hồng đang duỗi người gần lại, thở ra mùi máu tươi gần trong gang tấc xộc vào mũi nàng, xông thẳng vào khiến nàng muốn ói, đáng lúc là lúc này nàng muốn ói cũng không được, bởi vì con mắt của báo tuyết đối diện nàng chợt hiện ra một tia hung ác.
Tất cả mọi người sợ ngây người, tất cả đều ngơ ngẩn nhìn, hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì.
Trong một khắc Lý thị trắng bệch nghiêm mặt, trái tim nhảy thình thịch như sắp nhảy ra khỏi ngực, báo tuyết há to miệng, hàm răng bén nhọn cùng đầu lưỡi đỏ tươi hiện trước mặt nàng, nhất thời Lý thị bị dọa đến hai mắt nhắm lại, hôn mê, báo tuyết đưa đầu lưỡi liếm liếm mặt nàng, phát hiện không có phản ứng gì, liền ngẩng đầu nhìn Thư Di, ánh mắt đơn thuần lại vô tội.
Lúc này, Thư Di đã tỉnh lại từ trong hoảng sợ, chớp chớp mắt, quát khẽ: “Còn không mau đỡ sườn phúc tấn lên đi!”
Mọi người lúc này mới bị đánh thức từ trong sửng sốt, nhanh chóng chạy tới, trái lại, báo tuyết lui về một bên, nhìn các nàng đưa tay nâng Lý thị! Thư Di đi tới, đưa tay khẽ sờ đầu tròn của nó, thì thào tự nói. “Trời ạ, chẳng lẽ ta nuôi một con báo tinh?”
Màn diễn tự biên tự đạo tự diễn này, thật sự là rất đặc sắc đây, đưa lưng về phía mọi người, Thư Di len lén giơ ngón cái lên với báo tuyết, tiểu tử kia mở trừng hai mắt, khẽ ngáp một cái với nàng.
Sau khi phân phó Thúy Châu đưa Lý thị trở về, Thư Di liền trở về phòng dưới sự nâng đỡ cẩn thận của Anh Ca ~ đứng hồi lâu ngoài này, vừa gà bay, vừa báo nhảy, thân thể đã mang thai này của nàng thật đúng là có chút không chịu nổi
~Anh Ca thấy bốn phía không có ai, liền cười khẽ nói: “Cách Cách, phỏng chừng là Lý sườn phúc tấn không dám tới nữa!”
Thư Di cũng vui vẻ, gật đầu. “Katy thật đúng là đã giúp ta một đại ân, cuối cùng cũng không cần ứng phó với cái nữ nhân ghen tuông kia! Ngươi nói xem, nàng vất vả mới có một đứa con trai mà lại không chăm sóc cho tốt, chỉ biết mỗi ngày chạy đến khiến cho người ta ghét, ai ~”
“Cách Cách, những lời Lý sườn phúc tấn nói này…” Anh Ca thoáng dừng.
Thư Di tò mò quay đầu nhìn nàng. “Nói cái gì?”
“Chính là Vương gia đến viện chúng ta nói.”
“Sao ~ cái kia à, ta cũng đang tò mò đây, theo lý thuyết thì nàng phải rõ ràng mười phần với chuyện như vậy nha, chẳng lẽ là nàng thử dò xét ta?” Thư Di tự nhủ.
“Kỳ thật, đây là Vương gia phân phó! Mọi người trong viện đều bị Cao tổng quản cảnh cáo, không ai dám ra ngoài nói lung tung! Cho nên các chủ tử trong phủ cũng không biết hàng đêm Vương gia đều ở đây, chỉ nói là Vương gia có nhiều công sự, thường xuyên nghỉ ngơi tại thư phòng!”
Thư Di vừa nghe, ngây ngốc hỏi: “Làm sao có thể khóa được nhiều cái miệng như vậy chứ!”
Anh Ca bật cười, nói: “Sinh tử của người nhà bọn họ đều nằm trong tay Vương gia đây, coi như là không cần mạng của mình, chẳng lẽ dám lấy mạng của người nhà ra đùa hay sao?”
Gật đầu hiểu rõ, Thư Di đã hiểu được lời nói ‘hắn sẽ chú ý’ của hắn lần trước là chỉ cái gì, chậm rãi đi đến bên giường nhỏ ngồi xuống, nàng đấm chân thở dài nói: “Nhưng mệt chết ta!”
Anh Ca đang muốn ngồi xổm xuống giúp nàng đấm chân, chợt nghe tiếng cười hì hì của Thúy Châu vang lên. “Chủ tử, chủ tử ~”
Thư Di lắc đầu bất đắc dĩ, Thúy Châu này, Lý thị vừa giáo huấn nàng không thể hô to gọi nhỏ, chỉ qua một lát nàng đã quên rồi.
“Thúy Châu, lời Lý sườn phúc tấn vừa nói, muội đã quên rồi?” Anh Ca thấy Thư Di không vui, giành mở miệng giáo huấn nàng trước.
“Ách, nô tỳ đã biết!” Thúy Châu cúi thấp đầu.
Anh Ca thấy Thư Di không nói lời nào, liền nhỏ giọng nói thầm với nàng. “Mới vừa rồi nếu không phải Cách Cách, muội cho là Lý sườn phúc tấn có thể tha uội dễ dàng như vậy sao?”
“Ôi?” Chủ tử cũng không nói thay cho nàng nha.
Anh Ca nhìn ra nghi hoặc của nàng, liếc một cái, nói: “Là bởi vì Cách Cách biểu hiện thờ ơ, Lý sườn phúc tấn mới buông tha muội, nếu như Cách Cách nói thay uội, theo tính tình thích đối nghịch mọi chuyện với Cách Cách của Lý sườn phúc tấn, muội cho là muội còn có mạng tới giờ sao?”
Thúy Châu bỗng hiểu ra.
Thư Di ngẩng đầu liếc mắt nhìn Anh Ca, thầm khen không thôi, hôm đó trừng phạt nàng một đêm cũng trưởng thành không ít, một phen khổ tâm của mình cũng không uổng phí.
“Chỉ là, mạng của chúng ta đều nằm trong tay Vương gia, Vương gia không mở miệng, ai cũng không có quyền xử tử chúng ta!”
Một câu của Thúy Châu, khiến Thư Di hoàn toàn nhịn không được, nàng đứng lên cốc đầu nàng một cái, “Ngươi ngốc quá, đợi cho đến lúc Lý thị xử tử ngươi, còn không biết Vương gia đang ở nơi nào nữa đây! Chờ đến lúc hắn biết được, ngươi cho là hắn có thể khởi tử hồi sanh cho ngươi sao? Khi đó còn giải quyết được gì hay không?”
“Đúng vậy ~” Thúy Châu nhức đầu, “Sao nô tỳ không nghĩ tới vậy!”
Thở dài bất đắc dĩ, đến tột cùng thì nha đầu kia thông minh hay là ngu đây?
Đêm đó, Dận Chân đi tới Di Tâm Các.
“Nghe nói Lý thị bất tỉnh ở đây lúc xế chiều?”
Thư Di vừa thay quần áo cho hắn vừa cười nói. “Ừ ~ bị Katy dọa! Chàng đi thăm nàng? Hiện tại thế nào?”
Dận Chân đưa tay khẽ nắm cái mũi nhỏ non mềm của nàng, sủng nịch nói: “Nàng đấy ~ thật là ranh mãnh! Học được cách dạy báo tuyết hành hung?”
“Chỗ nào?” Thư Di chu chu đôi môi đỏ mọng, bất mãn nói. “Là tự Katy làm! Không liên quan đến ta, hơn nữa, cho dù ta muốn sai khiến, Katy cũng phải nghe lời ta mới được chứ!”
Dận Chân sửa lại quần áo, ngồi lên giường, ôm nàng vào trong lòng, nói: “Không nói thật với gia? Hử?” Vừa nói vừa đưa tay gãi vòng eo mảnh khảnh của nàng, Thư Di vừa cười vừa trốn, nhịn không được thét chói tai. “Ta nói thật, nói thật không được sao? Đừng gãi, rất ngứa ~”
Dận Chân dừng tay, nhướn mày nhìn nàng.
Xoa xoa nước mắt tràn ra nơi khóe mắt, Thư Di thở dài. “Ta muốn dọa nàng, ai bảo nàng luôn đến chỗ ta nói nhảm, chỉ là ta nói một câu với Katy, chúng ta dọa nàng có được không, cái khác đều là do Katy tự quậy phá, thật sự không có liên quan đến ta, lúc ấy ta cũng bị nó dọa cho hoảng sợ đây!”
“Xế chiều nay ta cứ suy nghĩ, chàng nói xem đây có phải là con báo thành tinh hay không?” Thư Di thấp giọng hỏi.
“Nói bậy!” Dận Chân tức cười.
“Thật.” Thư Di trợn to mắt. “Chàng không thấy tình cảnh lúc đó, sau khi nó dọa Lý thị ngất đi, ánh mắt nhìn về phía ta, mặc dù vô tội vô cùng, nhưng ta nhìn thấy rất rõ ràng trong mắt nó chợt lóe lên vẻ láu cá.”
Dận Chân khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, nói tránh đi. “Lý thị bị dọa không nhẹ, lúc gia đi xem nàng, vẫn còn hơi ngây người đây!”
“Chàng đau lòng? Vậy cấm túc ta đi!” Thư Di cười hì hì nói.
Dận Chân liếc mắt nhìn nàng, giận tái mặt nói: “Lại nói bậy!”
Lắc đầu, nghiêm mặt nói. “Không phải nói bậy, nếu lần này không trừng phạt ta, sẽ khiến người ta bàn tán khiến người hoài nghi!” Nếu hắn đã vì nàng mà hao phí tâm tư như vậy, nàng bị cấm túc mấy ngày cũng không hề gì.
Trầm ngâm một chút, Dận Chân nói: “Vậy cấm túc bảy ngày đi!”
“Ừ!” Tươi cười rạng rỡ.
Nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài rối bù của nàng, Dận Chân cười như gió xuân, tiểu nữ nhân thông tuệ hiểu chuyện này đây ~ bảo hắn làm sao mà không yêu đây?!
Cọ cọ trong lòng hắn, Thư Di khẽ nhắm hai mắt, ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người hắn khiến cho nàng an tâm, nói nhỏ. “Dận Chân, giúp ta kiểm tra một người được không?”