Bạn đang đọc Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha: Chương 65: Tiểu Cách Cách Gọi Là Ái Tân Giác La Thấm Tâm
Edit: dark Angel
Thư Di dựa vào đầu giường, một tay cầm chén thuốc dưỡng thai của thái y kê đơn, một tay bóp mũi, mày chau mặt ủ nói với Anh Ca: “Cái thứ này là để người uống sao? Sao mùi lại nồng như vậy?”
Anh Ca tiến về phía trước ngửi ngửi thử, lập tức bị mùi làm cho bật lại, cười cứng ngắc nói: “Thuốc tốt thì… Mùi luôn hơi kém một chút.”
Thấy nàng cũng không chịu được mùi, Thư Di dứt khoát để chén sang một bên, cười hì hì ngoắc nàng, sau đó nói nhỏ vào tai nàng: “Chúng ta lén đổ đi nha?”
Anh Ca thoáng sững sờ, sau đó cũng nói nhỏ vào tai nàng: “Không được!”
Thư Di giận tái mặt, nhỏ giọng nói: “Tại sao?”
Anh Ca thấy nàng không đến gần, nàng cũng nhỏ giọng: “Vương gia không cho!”
“Chúng ta lén làm, hắn sẽ không biết!” Lần này âm điệu lại cao hơn một chút.
Anh Ca cũng dung cùng âm điệu trả lời: “Vương gia bảo nô tỳ trông ngài, nô tỳ không thể làm như vậy.”
Thư Di căm hận tới bùng nổ. “Nha đầu ngốc! Ngươi chính là người ta mang từ trong phủ tới, khuỷu tay cánh tay lại hướng ra ngoài là sao? Ngươi không sợ phụ lòng cha ta sao? Không sợ phụ lòng ta sao? Không sợ phụ lòng, ách ~ Katy sao?”
Báo tuyết đang lười biếng nằm ở trong góc lúc này đã có khả năng nhận thức tên mình khá cao, nó miễn cưỡng mở đôi mắt mèo màu bạc, phát hiện không ai nhìn tới nó, lại thoải mái nhắm lại, ngủ ~ tiếp tục ngủ
~Anh Ca giật nhẹ khóe miệng, chỗ này có gì liên quan đến Katy chứ? Hơn nữa uống thuốc có lợi cho thai nhi, sao giờ lại cảm thấy như là đang có hại cho nàng chứ!
“Cách Cách, uống đi, thái y nói, thân thể ngài có tính lạnh rất cao, dễ dàng sảy thai đấy!” Vương gia vì chuyện này mà ngày nào cũng chạy đến thái y viện hỏi Lương Phương, chính hắn cũng thường xuyên đọc sách tìm phương pháp trị liệu đấy, chỉ cần điểm đó, nàng dù thế nào cũng phải để Cách Cách uống hết không thừa một giọt mới được, nếu không khác nào lại phụ một mảnh chân tâm của Vương gia chứ!
Mím mím môi, người nào đó mạnh miệng nói: “Ta nói đứa nhỏ này không có việc gì, khẳng định là không có gì! Các ngươi đấy, khẩn trương đến hỏng rồi!” Nếu nó là Hoằng Lịch, xác định chắc chắn là không xảy ra chuyện, nếu nó không phải Hoằng Lịch, ha ha ~ coi như là cho dù dùng thuốc tốt hơn nữa phỏng chừng cũng không được gì! Cho nên thuốc này, căn bản là không cần uống.
Anh Ca vừa định phản bác, chợt gian ngoài vang lên tiếng thỉnh an: “Vương gia cát tường! Nô tỳ thỉnh an Vương gia!”
Thư Di hoảng hốt cầm chén thuốc trong tay, sau đó nháy mắt ra dấu với Anh Ca, Anh Ca bị bộ dáng khẩn trương của nàng chọc cười, cong môi, làm bộ không thấy.
Thư Di oán hận gọi nàng đến ngứa răng, nhe răng nhếch miệng một hồ, sau đó lại nghe lời mà cúi đầu uống thuốc, kiên cường uống một hớp, chỉ thấy Dận Chân vén rèm đi lên, vừa thấy nàng ngoan ngoãn uống thuốc, cười hỏi: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt!” Thư Di cười đến thuần khiết.
Dận Chân đến ngồi xuống bên giường, đưa tay khẽ sờ lên chén thuốc trên tay nàng, nhíu mày: “Sao lạnh thế?”
Anh Ca vừa xuất hiện phía sau hắn, muốn đáp lời, đã bị Thư Di giành trước: “Quá nóng, ta uống không được!”
“Ẩu tả! Thân thể nàng kỵ lạnh, thuốc này nóng uống mới có hiệu quả!” Vừa nói, nhận lấy chén thuốc trong tay đưa cho Anh Ca, phân phó: “Đun nóng lại rồi mang đến đây!”
Anh Ca ngừng cười, đáp ứng rồi lui xuống!
Thư Di mang vẻ mặt đau khổ nhìn nàng rời đi, biết được lúc thuốc được mang trở về nhất định sẽ rót đầy chén lớn! Đáng thương, mới vừa rồi nàng còn uống hai ngụm đấy!
Nhìn thấy dáng dấp đáng thương lại hối hận không thôi của nàng, Dận Chân vừa bực mình vừa buồn cười, nữ nhân khác một khi biết bản thân mình có mang, ước gì mình uống nhiều hơn hai chén thuốc, bảo vệ thai nhi thật tốt, ai giống như nàng, vì một chén thuốc mà phải xét nét hồi lâu.
“Sao hôm nay lại trở về sớm vậy?” Thư Di ngạc nhiên nói, gần đây thái tử càng ngày càng kiêu ngạo, ương ngạnh, nghe nói ở trong cung, hắn thường để đàn bà bên ngoài ra vào, dâm loạn vô độ, làm những chuyện đáng thẹn, Khang Hi càng ngày càng thất vọng với hắn, đại sự trong triều cũng bắt đầu để cho các A Ca khác xử lý, thái tử mất quyền lực thực quyền, Dận Chân tương đối lớn tuổi, tự nhiên cũng gánh nhiều trách nhiệm hơn một chút, buổi tối gần như là sau khi Thư Di ngủ hắn mới đến.
Dận Chân cười cười, đưa tay sờ nhẹ lên gương mặt hơi tròn của nàng: “Không phải mỗi ngày nàng đều nhắc đến đi thăm tiểu Cách Cách của Thập Tam đệ sao? Hôm nay vừa báo cáo xong công việc với Hoàng a mã thì nghỉ, trở về mang nàng đi thăm một lát!”
“Thật sao?” Hai mắt Thư Di phát sáng, thật tốt quá! Từ khi biết Hi Vận sinh con gái, nàng một mực muốn đi gặp, đáng tiếc, kẻ ngang ngược này lại nhất định không chịu, nói cái gì mà dễ dàng động thai khí này nọ, khiến cho nàng không thể làm gì hơn là may một bộ quần áo nhỏ, để Anh Ca thêu hoa, (không có cách nào, nữ công của nàng thật sự là quá tệ thôi) cùng với một cái khóa trường mệnh mà Dận Chân chuẩn bị cho nàng, một cái vòng vàng, sai người đem tất cả qua tặng.
“Ừ! Gia còn có thể lừa nàng sao!”
“Vậy chúng ta đi thôi!” Thư Di vừa xốc chăn, muốn xuống giường.
Dận Chân ngăn nàng, buồn cười nói: “Không cần vội vã như vậy, chờ nàng uống thuốc xong, chúng ta sẽ đi!”
Hả?? Còn phải uống thuốc?? Vừa nghe, Thư Di liền bất động!
Thật khéo, đúng lúc này, Anh Ca mang chén thuốc vào, Dận Chân cho nàng một ánh mắt, Anh Ca gật đầu, mang chén thuốc đến trước mặt Thư Di, đưa về phía trước.
“Uống đi!” Dận Chân mở miệng đúng lúc.
Còn có thể làm sao, chỉ có thể uống thôi ~ Thư Di cầm chén thuốc lên, cắn răng một cái, nắm chặt mũi, uống thẳng một hơi!
“Khụ khụ ~ trời ạ ~ đắng quá!”
Anh Ca vừa nghe, mang mứt hoa quả đã chuẩn bị tốt trong tay cho nàng, Thư Di cầm một cái bỏ vào miệng nhai vài cái, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại: “Thuốc này, còn phải uống bao lâu đây?”
Dận Chân nhìn vẻ mặt đau khổ của nàng lúc uống thuốc, nhịn không được mà đau lòng theo, hiện tại nghe nàng hỏi, suy nghĩ một lát, đáp lại: “Còn phải ba lần nữa. Ngoan ~ chúng ta uống hết ba lần này, liền không uống nữa!”
“Thật sao?” Thư Di có chút không tin được.
Dận Chân gật đầu kiên định.
“Dận Chân, chàng thật tốt!” Thư Di thoáng cái nhào vào lòng hắn, đeo lên người hắn như là con lười, cười nói.
Dận Chân cả kinh, khiển trách: “Cẩn thận thai nhi! Sao lại trở nên nóng nảy như trẻ con thế?” Mặc dù hắn rất hưởng thụ sự yêu thương nhung nhớ của mỹ nhân, nhưng điều kiện tiên quyết là không làm bị thương con hắn nha!
“Yên tâm! Nó tuyệt đối sẽ không có vấn đề!” Thư Di thấy hắn lo lắng nhìn mình, liền đưa ra chứng chỉ đảm bảo!
Lắc đầu bất đắc dĩ, Dận Chân cẩn thận ôm lấy nàng đặt lên giường. “Mang giày vào, chúng ta đi thôi!”
“Hey ~~”
Phòng Hi Vận, Thập Tam phủ
Thư Di ôm đứa bé một tháng, vui vẻ đến cười toe toét: “Làm sao bây giờ, Hi Hi, mình càng nhìn càng thích con gái nhà cậu! Không bằng, ình đi ~”
Hi Vận liếc mắt nhìn nàng, không nói, vẫn ăn như cũ!
Thấy nàng chỉ ăn, cũng không để ý mình, Thư Di giận: “Ăn ăn! Ăn như thế rồi cũng thành heo, xem Thập Tam còn muốn cậu không?”
Hi Vận vừa nghe, đẩy dĩa điểm tâm trước mắt ra, móc khăn tay xoa xoa hai tay mình, “Hiện tại mình không ăn nhiều chút, để cho thân thể khỏe hơn, vậy những đứa trẻ sau này sinh thế nào?”
“Sinh con thật sự rất đau sao?” Thư Di hỏi yếu ớt.
Bị nàng hỏi vấn đề ngu ngốc vẫn vui vẻ, Hi Vận nhướn đôi mày thanh tú. “Cậu cho là thế nào?”
Nhíu mày, “Trước kia có nghe mẹ mình nói là sinh con rất khó, cho nên muốn phải nghe lời mẹ, nhưng là, mình chưa tận mắt nhìn thấy sinh con, không biết đến tột cùng có bao nhiêu đau?”
Hi Vận đảo mắt, không nói lời nào.
Trừng mắt xem thường nàng, “Này ~ hỏi cậu đấy, tới cùng là đau bao nhiêu?”
“Đừng ầm ĩ! Không thấy mình đang nghĩ hay sao?”
“…” Cái này còn cần phải nhớ lại sao? Xem ra không phải là rất đau, ít nhất còn chưa lưu lại kí ức khắc cốt cho nàng!
Đột nhiên, Hi Vận đưa mặt sát lại Thư Di, nói ra hai chữ rất nghiêm túc, rất nghiêm túc: “Rất đau!”
“Dẹp cậu đi!” Một tay đẩy mặt nàng ra, đột nhiên lại bị tiếng nói gần của nàng làm hoảng sợ, kết quả lại nói ra câu ‘rất đau’, sao lại dùng loại trả lời này để nói chứ?!
“Ha ha ha ~” Hi Vận vỗ tay cười, “Ai bảo lâu thế cậu mới nghĩ đến thăm mình! Mình không nói cho cậu, đến lúc đó tự mình biết càng tốt! Được rồi, không phải cậu cũng mang thai sao? Vừa lúc, không cần chờ quá lâu cũng biết đáp án!”
“…” Người này…
“Ai ~ cậu mang thai, những nữ nhân trong phủ không làm khó dễ cậu chứ?” Hi Vận đột nhiên thay đổi sắc mặt hỏi.
Khinh thường liếc nàng, “Sao có thể?” Lý thị đã tìm nàng gây phiền rất nhiều lần.
Hi Vận thấy dáng vẻ nàng chẳng hề để ý, trong lòng không nhịn được mà lo lắng, “Mình nói, cậu thành món ngon được rồi? Mọi việc đều phải chú ý một chút, giống như ăn, dùng, mấy thứ này đều phải kiểm tra kỹ lưỡng, nói thật, trước kia mình đều cho là cung đấu trong tiểu thuyết đều là bịa đặt gạt người mãi đến khi vào phủ này. Ai ~ dù sao cậu chỉ cần chú ý hơn là được, không phải là Niên thị đã sanh non rất nhiều lần sao?”
Thư Di bình tĩnh nhìn nàng, “Chuyện của mình cậu cũng đừng quan tâm, người của mình thế nào chẳng lẽ cậu còn không rõ, muốn hại mình thì phải chuẩn bị trả giá thật lớn mới được! Nhưng cậu, phủ này làm sao? Vì sao không nói?”
Phất phất tay, vẻ mặt Hi Vận không muốn nói nhiều, “Đúng là những chuyện nghe rất xấu xa, không nhắc tới, mắc công bẩn tai cậu!”
Đưa tay cầm tay nàng, Thư Di nghiêm túc nói với nàng. “Hi Hi, nếu ở đây có gì oan ức, nhất định phải nói với mình, những người khác đều không đáng tin cậy, nhưng mình khác! Chúng ta là những người thân đến từ cùng một nơi, là chị em ruột, biết chứ? Người thân có thể vì giúp đối phương mà ngay cả mạng cũng có thể không tiếc!”
Hi Vận bị thần sắc nghiêm trọng của nàng làm kinh ngạc, sau đó cười, cầm tay nàng lại, nói: “Mình cũng thế!”
Hai người nhìn nhau cười.
“Hai chị em nàng đã nói xong chưa?” Giọng nói trong trẻo của Thập Tam vang lên ngoài cửa, “Vận Vận, ta vào nhé?”
Hi Vận nhìn thoáng qua Thư Di, sau đó quay đầu ra ngoài cửa nói: “Vào đi!”
Vừa dứt lời, cửa kêu lên, Thập Tam cùng Dận Chân lần lượt đi vào.
Thập Tam nhìn thấy con gái mình vẻ mặt nhu thuận được Thư Di ôm vào lòng, liền cười: “Suy cho cùng cũng là chị em, tiểu Cách Cách của ta đều muốn thân cận!”
“Sao?” Thư Di cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng, khó hiểu hỏi.
Hi Vận giành nói trước. “Đứa nhỏ này rất khó hầu hạ, trừ mình ra, những người khác ôm sẽ khóc, mới vừa rồi lo đón tiếp cậu, đã quên mất việc này!”
Thư Di nghiêng đầu liếc nàng, mình mới vào nhà đã ôm tiểu Cách Cách, cái gì gọi là ‘đón tiếp cậu’, rõ ràng khi đó nàng đang vùi đầu vào điểm tâm, có chút nào bận tâm đến sự tồn tại của nàng cùng tiểu Cách Cách?!
“Đó cũng là tiểu Tứ tẩu có duyên với Thấm nhi!” Thập Tam cười nói.
“Thấm nhi?” Hai chị em trăm miệng một lời hỏi.
“Ừ ~ mới vừa thương lượng với Tứ ca, tên đã chọn được rồi, gọi là Thấm Tâm, Ái Tân Giác La Thấm Tâm!”