Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha

Chương 60: Được Yêu


Bạn đang đọc Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha: Chương 60: Được Yêu


Edit: dark Angel
Di Tâm Các
Anh Ca tò mò nhìn chủ tử nhà mình, Cách Cách đây là muốn làm gì đây? Mấy tiểu nha hoàn phía sau nàng cũng lặng lẽ thò đầu ra, nghi hoặc nhìn, ách, nói là nghi ngờ, thật ra là hưng phấn mới đúng, nhìn những ánh mắt trong suốt phát sáng này, rõ ràng đã nói ra: hì hì ~ không biết hôm nay chủ tử lại cho chúng ta chơi cái gì, thật kích động nha!
Từ sau khi hai người chủ nhà của Ung Vương phủ đi, Tây viện này cũng trở thành chỗ ăn chơi tập thể, không có cách nào ╮(╯3╰)╭ Trong núi không có cọp, hầu tử xưng bá vương! Chỉ có các sườn phúc tấn mới có thể quản thúc Thư Di, một người thì bị cấm túc, một người thì sinh con trai mà vui vẻ, không rảnh quan tâm nàng, cho nên Di Tâm Các hoàn toàn trở thành nơi không người trông nom! Cả ngày không ngừng vang lên tiếng nói cười, ồn ào đến mức bên ngoài phủ cũng nghe thấy được!
Bạn nghĩ xem, chủ tử như vậy, các nha hoàn kia có thể không vui vẻ sao? Các nàng vui vẻ, tự nhiên sẽ khoe khoang với người khác, cho nên, không bao lâu sau thì toàn phủ đều biết, thậm chí còn xuất hiện cảnh tượng nha hoàn từ viện khác đến chơi, nhưng là đại tổng quản cũng không thể nói đâu, bạn hỏi tại sao à? Ai ~ Di Tâm Các là ai ở? Đó là người trong lòng Vương gia đấy, Cao Phúc hắn dám đi quản sao? Ngay cả những nha hoàn này làm việc không đàng hoàng hắn cũng không thể nói, quên đi, chủ tử cao hứng là được!
Một tay Thư Di cầm hòn đá nhỏ, nghiêm túc vẽ trên mặt đất, thỉnh thoảng còn vươn chân phải khoa tay múa chân, cuối cùng, trong ánh mắt chờ đợi của tất cả mọi người, nàng nhẹ nhàng ném hòn đá nhỏ đi, vỗ vỗ hai tay, quay đầu lại cười với mọi người. “Đây ~ hôm nay chúng ta sẽ chơi cái này!
Bọn nha hoàn nghe nói xong, liền thò người ra nhìn lên: “Chủ tử, đây là cái gì?” vừa là hình vuông, lại là nửa vòng tròn, thoạt nhìn có chút giống như căn nhà…
“Hắc hắc ~” Thư Di cười gian, “Cái này gọi là nhảy ô!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, chưa từng nghe qua! Chơi thế nào?
Thư Di khom lưng nhặt lại hòn đá nàng vừa thuận tay ném đi khi nãy, đổ mồ hôi… Sớm biết nàng phải nhặt lại, nàng đã không ném đi!
~Cầm trong tay ước chừng, sau đó dưới ánh mắt sáng rực như trong dự liệu của mọi người, cười: “Xem này!” Hòn đá bay một vòng parabola xinh đẹp trên không trung, rơi vào trong nửa vòng tròn, Thư Di bắt đầu giải thích: “Dưới chân ta, này ~ chính là ba cái hình vuông xếp thẳng thành hàng là phải nhảy một chân vào, giống thế này…” Khẽ nhảy một cái, trong chớp mắt Thư Di đã nhảy qua ba ô vuông, một chân đứng trên đất tạo thành hình dáng như gà vàng, quay đầu lại, một tay chỉ đất, nói: “Hai ô vuông nằm song song này là hai chân rơi xuống đất.” lại làm mẫu lần nữa, “Những cái còn lại là suy rộng ra, một ô là một chân rơi xuống, hai ô là hai chân, còn nơi có hòn đá là chỗ ngươi đã nhìn chuẩn, cúi người, ngồi xổm xuống, dùng tay cầm lấy, lại quay trở lại bằng đường cũ.” Vừa giải thích vừa làm mẫu, Thư Di dễ dàng làm lại một lần, cầm đá đưa cho Anh Ca, nàng cười. “Xem hiểu chưa?”
“Vâng vâng ~” đồng loạt gật đầu.

“Đừng nhìn ta làm dễ dàng, lúc nhảy thật cũng rất khó khăn, nếu là trong lúc đó mà chân chạm đất, hoặc là lúc nhặt đá mà ngồi chồm hổm xuống là xem như thua!”
“Hiểu!”
“Ừ ~ vậy chơi đi ~”
Ra lệnh một tiếng, vài người đã chạy lại ‘căn nhà’, “Đá búa kéo bao ~”
“Oa oa ~ ngươi lại ra kéo!”
“Hắc hắc ~ ai bảo ngươi luôn ra bao!”

Thư Di lắc đầu cười, ngồi lên ghế nằm trong viện, Anh Ca đưa cho nàng một chén trà xanh, cười nói. “…Tiểu nha đầu này, sắp chơi đến điên rồi!”
Khẽ nhấp một ngụm trà, Thư Di nói với nàng. “Đúng là lúc này mới mê, nếu lớn chút nữa thì thân thể cũng không đủ sức! Muốn chơi cũng không chơi được!”
Anh Ca nghe xong, cười nhạo nói: “Cách Cách nói giống như bản thân rất lớn vậy!”
Nàng đúng là rất lớn nha, lúc ở bên kia nàng 24, thêm 14 tuổi bên này nữa, 38 rồi ~ phụ nữ đấy phụ nữ, ai
~“Cách Cách, người nói hiện giờ Vương gia bọn họ đã đi đến chỗ nào rồi?”
Thư Di nhìn bầu trời xanh lam, lẩm bẩm. “Không biết nữa.”

Đường nhỏ bên rừng, một nam tử tuấn mỹ mặc trường bào màu xanh đen mặt không chút thay đổi cưỡi một con ngựa tốt màu đỏ thẫm, nếu là không quản đến oán khí dày đặc trên người hắn, khụ khụ ~ một người một ngựa này giống như là đi ra từ tranh vẽ, Dận Trinh lấy làm lạ dùng ngón trỏ khẽ chọt vai Dận Tường, nói nhỏ vào tai. “Tứ ca làm sao vậy?” Từ ngày xuất phát từ hành cung, sắc mặt Tứ ca liền vô cùng khó coi, chẳng lẽ không hợp với Tứ tẩu? Nhưng nhìn dáng vẻ Tứ tẩu cũng không giống à.
Dận Tường nhìn chằm chằm vào bóng lưng màu xanh trước mắt, lắc đầu, hắn cũng đang buồn bực đây, mấy ngày nay khí lạnh tản ra lung tung… Còn tiếp tục như thế thì Hoàng a mã sẽ hỏi nữa!
Thật ra Dận Chân chỉ là rối rắm việc làm tổn thương Na Lạp thị hôm nọ thôi, hắn cũng không biết làm sao để đối mặt với đôi mắt dịu dàng nhưng chứa sự đau thương rõ ràng như vậy. Đối với nữ tử xuất thân quý tộc như nàng mà nói, trượng phu… khụ ~ bỏ dỡ chuyện phòng the giữa chừng là nhục nhã lớn nhất với nàng đi? Ai ~ nghĩ tới tối hôm đó, tiếng khóc đè nén của nàng, khí lạnh trên người Dận Chân càng tỏa ra dày đặc hơn.
Hi Vận vén rèm nhìn cảnh không cẩn thận nhìn tới mây đen che đầy trên đầu người nào đó. Trong nháy mắt, quay đầu lại nhìn Na Lạp thị ngồi bên cạnh, trên gương mặt thanh tú của nàng đột nhiên hiện lên nụ cười xem kịch vui, ha ha ~ Ung Chính bệ hạ vĩ đại cùng hoàng hậu của hắn dường như có chút kỳ lạ đây
~Hi Vận nâng cằm, mười phần hứng thú gối đầu lên gối suy tư: nàng có cần phải viết thư báo cáo cho Thư Di cái hay không? Xem tình hình này, tình thế của Thư Di rất tốt đây! Chỉ là hiện giờ nha đầu kia đang làm gì ở kinh đây? Rất nhớ nàng đây, cũng không biết gửi một phong thư cho người ta, ai
~Đang chìm trong suy nghĩ, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, thân thể Hi Vận không khống chế được mà nghiêng về phía trước, Na Lạp thị thấy không ổn, đưa tay dùng sức giúp nàng một cái, Hi Vận lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hù chết nàng, lái xe này, tài nghệ cũng quá thấp đi, sờ sờ bụng mình, lưng vì kinh ngạc mà đã đầy mồ hôi lạnh, nếu tổn thương đến đứa nhỏ, nàng sẽ không để yên cho hắn!
“Chuyện gì xảy ra?” Na Lạp thị mở cửa xem hỏi.
“Hồi phúc tấn, hình như phía trước có người tới!” Phu xe cung kính trả lời.
Na Lạp thị híp mắt lại, nhìn thoáng qua phía trước, phát hiện thật sự là nhiều hơn một người, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ dặn dò nói: “Thập Tam phúc tấn đang có thai, đánh xe phải cẩn thận chút, nếu lại xuất hiện tình cảnh vừa rồi, nếu có chuyện gì không hay, ngươi sẽ nếm mùi đau khổ đấy!”
“Vâng vâng, tiểu nhân hiểu!”
“Ừ ~ chúng ta đi chậm cũng không sao, ổn định là được!” Na Lạp thị thấy hắn biết cân nhắc, hài lòng phân phó. Phu xe nghe xong, liền gật đầu. “Tiểu nhân biết! Xin phúc tấn yên tâm!”
Gật đầu, Na Lạp thị lui người về, vững vàng ngồi xuống rồi cười với Hi Vận: “Đệ muội, vừa rồi có làm bị thương muội không?”

“Không ~ Hi Vận không có việc gì, Tứ tẩu xin yên tâm! Chỉ là không biết là ai tới, dám cản thánh giá?” Hi Vận tò mò nhìn ra ngoài.
Dận Chân đánh giá tỉ mỉ người cản đường trước mắt, một thân cẩm bào màu trắng, gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân, một đôi mắt hoa đào đang liếc mình, hắn khó chịu, bảo mã màu đỏ không ngừng thở hổn hển, dường như rất bất mãn khi đường của mình bị chặn!
“Là ngươi!” Sau khi Dận Chân nhìn kỹ diện mạo của người đến, cả kinh nói.
Người áo trắng cười khẽ ôm quyền. “Ung Vương gia quả nhiên tài giỏi, chỉ mới gặp một lần đã nhớ được tại hạ, thật sự khiến người ta bội phục!”
Dận Chân cười khổ, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành này thì dù là ai thấy cũng sẽ không quên đi! Ngược lại hắn, lại biết thân phận của mình, thật đúng là khiến người ta bội phục.
“Tứ ca, ai vậy, huynh biết sao?” Thập Tam khẽ kéo ống tay áo hắn hỏi, người này cũng quá đẹp mắt đi? So với nữ nhân còn đẹp hơn, yêu nghiệt đây!
Thập Tứ A Ca cũng kinh hãi nhìn người đến, thì thào tự nói: “Nếu không phải mặc nam trang, còn tưởng là nữ nhân đây!”
Thái tử cười đến mập mờ, ánh mắt cũng vô cùng suồng sã, trong lòng thầm than thở, nam tử này, quả là tuyệt phẩm!
Người nọ nghe Thập Tam nói, cười một tiếng nói: “Tại hạ là Sách Lăng!” Nói xong, khinh miệt quét mắt nhìn thái tử đang mê đắm, hừ lạnh không ngừng!
Sách Lăng… Sách Lăng?! Chẳng lẽ là… Sách Lăng kia? Mắt của tất cả mọi người đều trợn to, thái tử cũng thu lại ánh mắt xâm lược!
“Ngươi đã đến rồi sao? Đứa nhỏ ngoan!” Tiếng nói hùng hậu của Khang Hi vang lên từ phía sau, mọi người nhanh chóng xuống ngựa, hành lễ. “Thỉnh an Hoàng a mã!”
Sách Lăng thoải mái bay xuống từ lưng ngựa, thân hình như đón gió mà đứng như trích tiên…, hắn hơi cúi người, nói: “Sách Lăng tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Khang Hi hài lòng gật đầu, “Tất cả hãy bình thân!”
“Tạ Hoàng a mã/ Hoàng thượng!”
“Trẫm giao chuyện đã làm tốt rồi?” Khang Hi cười hỏi Sách Lăng, vẻ mặt hòa ái không ít. Sách Lăng khẽ gật đầu. “Hoàng thượng yên tâm! Một người cũng không giữ!” Vừa nói, đôi mắt hoa đẹp xinh đẹp hiện lên nét tàn nhẫn.

“Tốt!” Khang Hi ca ngợi, ông thật sự rất thích đứa cháu này của Nguyên thái tổ! “Đi, ngồi lên liễn (*) với trẫm, chúng ta tâm sự cho tốt!”
(*) liễn: xe vua ngồi
Mọi người cả kinh, ban thưởng ngồi hoàng liễn? Đây là thù vinh của riêng Hoàng hậu thôi! Tuy nhiên dường như Sách Lăng cũng không kinh ngạc, chỉ đem dây cương trong tay đưa cho người chăn ngựa đang chạy tới, còn mình thì khẽ sờ sờ chỗ lông rậm ở cổ của hãn huyết bảo mã, nói: “Đi thôi!”
Nói cũng lạ, giống như con ngựa kia có thể nghe hiểu tiếng người vậy, ngược lại còn tùy ý để người chăn ngựa dắt đi, cái này khiến cho Khang Hi vừa nãy vẫn có chút bực mình thấy được, cười nói: “Ngựa này cũng bị ngươi thu phục.”
Sách Lăng luôn chăm chú nhìn ngựa rời đi, thản nhiên nói: “Là Hoàng thượng bỏ thứ yêu thích đi!”
“Ai ~ trẫm không bỏ thứ yêu thích cũng không được, con ngựa kia căn bản không nhận trẫm làm chủ!” Giọng nói Khang Hi nghe như đang tả oán nhưng thực chất lại khen ngợi, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc. Dận Chân khẽ hép mắt lại, sau đó trong nháy mắt đã khôi phục như bình thường. Thái tử cùng Thập Tam, Thập Tứ A Ca đều hứng thú nhìn Sách Lăng, bỏ qua thứ yêu thích… Có thể thấy được vị trước mắt này có quan hệ không tầm thường với Hoàng a mã, nhưng thật sự khiến bọn họ kỳ quái chính là, người được sủng ái như vậy, nhưng bọn họ lại chưa từng nghe nói, thậm chí nếu hắn không xuất hiện, bọn họ cũng sẽ không biết đến sự có mặt của hắn! Cái này, chẳng lẽ không đủ đáng sợ sao? Mục đích Hoàng a mã giấu người này là gì? Vì sao lúc này lại để hắn xuất hiện trước mặt mọi người? Tất cả đều không biết được!
Mọi người nhìn thân ảnh màu trắng đi về phía thánh giá, đột nhiên, người đó quay đầu lại, cười với phía Dận Chân, trong nháy mắt, Dận Chân cả người cứng đờ như bị điểm huyệt!
“… Tứ ca?” Dận Tường khẽ gọi.
“Hử?” Dận Chân miễn cưỡng cười nhạt.
“Trước kia Tứ ca có gặp qua hắn?”
Một câu của Dận Tường đã dẫn đến sự chú ý của tất cả mọi người, ai cũng đều nhìn Dận Chân chăm chú, đợi câu trả lời của hắn. “Một lần cùng Thư… Khụ ~ cùng nội quyến đi chùa tạ lễ đã gặp qua hắn!”
“À ~” ánh mắt của mọi người đều đồng loạt thu lại, xem ra bọn họ cũng không quá quen thuộc. Chỉ có Dận Chân, đôi mắt thâm thúy lại càng sâu thẳm, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ vì sao lúc ấy Thư Di lại hỏi hắn có nghe được cái gì hay không, nam nhân này lại có thể truyền âm trong không trung, võ công cao thâm như vậy thật đúng khiến hắn thán phục! Chỉ là, câu vừa rồi hắn nói khi quay đầu lại nói với hắn – ‘Tiểu sư muội không có đến, thật đáng tiếc’ là có ý gì?
Tiểu sư muội của hắn có quan hệ gì với mình sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.