Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha

Chương 54: Đột Biến


Bạn đang đọc Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha: Chương 54: Đột Biến


Edit: dark Angel
Beta:
Đợi đến lúc Thư Di các nàng lặng lẽ quay về Vĩnh Phúc Cung, vội vã nhìn về phía Cảnh thị bên kia, sau khi thấy nàng ình một ánh mắt không có việc gì, Thư Di lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo nhìn khắp nơi tìm kiếm thân ảnh của Hi Hi. “Ơ? Tỷ tỷ, Thập Tam phúc tấn không có tới sao?” Thư Di nghiêng người qua, hỏi Cảnh thị.
“Nghe nói hôm qua thân thể mỏi mệt, hôm nay ở lại trong phủ nghỉ ngơi, dù sao cũng là người mang thai, không thể có chút sơ ý đâu!”
Nghe nàng nói như thế, Thư Di đành bỏ qua toan tính trong lòng, ngẫm lại còn cảm thấy thật hâm mộ Hi Hi, không cần phải ngồi chỗ này phí công như nàng, ai ~ mang thai thật sự là đủ điều tốt! Phiền não gãi gãi đầu, Thư Di buồn bực phát hiện, nàng thật sự cũng muốn… mang thai một đứa!
Đang suy nghĩ miên man, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của thái giám. “Ung Thân Vương, Thập Tam A Ca đến!”
Mọi người đều nhìn ra cửa, đi trước chính là người mặc triều phục mặt không chút thay đổi – Dận Chân, phía sau hắn chính là Dận Tường đang nắm tay Hoằng Huy!
Sau khi ba người vào nhà, đồng loạt quỳ xuống đất nói. “Nhi tử/Tôn nhi, Dận Chân/Dận Tường/Hoằng Huy thỉnh an Hoàng ngạch nương/ Hoàng bà!”
Đức Phi vừa nhìn thấy Hoằng Huy thì cười đến không khép miệng lại được. “Tốt, tốt! Đều đứng lên cả đi! Huy nhi à, đến, đến chỗ Hoàng bà nào!”
Người mặc áo bào cổ tròn màu đỏ – Hoằng Huy vừa nghe, liền đứng dậy đi qua, nhoài người về phía lòng Đức Phi cười nói: “Hoàng bà, Huy nhi nhớ ngài quá đi!”
Đức Phi yêu thương sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn đỏ rực của nó, nói: “Con của ta, Hoàng bà cũng nhớ con! Nghe nói tối qua Huy nhi bị bệnh? Hiện tại khá hơn chút nào chưa? Có muốn truyền thái y đến xem một chút hay không?”
Hoằng Huy ngẩng đầu cười với bà một tiếng, lại ngã vào trong lòng bà, làm nũng nói: “Sau khi Huy nhi nhìn thấy Hoàng bà xong, bệnh gì cũng khỏi cả!”
“Nghe xem, cái miệng nhỏ nhắn này đi ~ ngọt chết người!” Đức Phi khẽ nắm lấy gương mặt của nó, cười không ngừng. Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị liền nói: “Đứa nhỏ Hoằng Huy này đúng là khiến người khác thích!”

Đức Phi vừa nghe liền cười, “Nếu Nhan nha đầu thích, liền nhanh chóng sinh một đứa, tham của người khác thì có ích gì!”
Nghe vậy tất cả mọi người đều cười, Hoàn Nhan thị bị lời nói của bà làm đỏ mặt tới mang tai, ngượng ngùng cúi đầu uống trà trong tay, mọi người thấy bộ dáng vội vã uống trà của nàng, cười càng nhiều hơn!
Cười một lúc, Đức Phi đột nhiên quay đầu nói với cung nữ phía sau. “Đem chuỗi phật châu hôm kia Hoàng thượng thưởng ang lại đây!” Cung nữ cười tủm tỉm đi vào hậu điện, rất nhanh, nàng đã mang một cái khay màu đỏ đi ra!
Đức Phi ý bảo nàng đặt cái khay lên trên bàn, sau đó cúi đầu cười nói với Hoằng Huy trong lòng. “Huy nhi à, xem thử có thích hay không?”
Đầu tiên là Hoằng Huy sững sờ, sau đó xoay thân thể nhỏ nhắn nhìn về phía cái khay trên bàn… Ngây ngốc…
Tất cả mọi người đều lấy làm kỳ quái nhìn về phía Hoằng Huy hoàn toàn không có phản ứng, Dận Chân cũng hơi hơi nhíu mày. Đức Phi tựa hồ hiểu là Hoằng Huy sẽ có phản ứng này, cười nhạt nói, “Huy nhi? Làm sao vậy?”
Hoằng Huy chấn động, nhìn về phía bà, kích động hỏi: “Hoàng bà thật sự cho Huy nhi sao?”
“Đương nhiên!”
Hoằng Huy liền dập đầu tạ ơn, sau đó cầm lấy chuỗi phật châu bằng lưu ly trên khay kia, đi lại trước mặt Na Lạp thị nói: “Ngạch nương, người nhìn xem, thật đẹp!”
Mọi người nhìn hạt châu lưu ly to tròn, lóe ra ánh sáng rực rỡ thì đều cả kinh!
Hoàn Nhan thị che miệng cười nói, “Ngạch nương thật yêu thương Huy nhi! Phật châu như thế, sợ là tìm khắp Đại Thanh quốc cũng không tìm ra chuỗi thứ hai đi?”
Đức Phi nhếch miệng, nói. “Cái này là hôm kia phiên bang tiến cống thì Hoàng thượng ban xuống! Nghe nói là thánh phẩm để tiêu bệnh trừ ta, lúc ấy ta còn nói với vạn tuế gia, hạt châu tốt như thế thì để người mang đi!”
Thư Di đảo mắt, này tính là gì? Trước mặt con cái khoe là Hoàng thượng có bao nhiêu ân sủng với bà hay sao? Hay là nói căn bản là bà đang khoe khoang ình xem?
Quả nhiên, Na Lạp thị vừa nghe, cười. “Đó là Hoàng a mã yêu thương ngạch nương đấy!” Tất cả mọi người đều phụ họa theo! Trừ Dận Chân, Dận Tường cùng Thư Di.

Dùng bữa tối tại hoàng cung, rốt cục Thư Di cũng đợi được đến lúc hồi phủ! Ngồi trên xe ngựa, Thư Di liền nhắm mắt, tựa vào ghế dựa nghỉ ngơi, Cảnh thị ngồi cùng xe thấy thần sắc nàng không tốt, ân cần hỏi: “Muội muội, muội có chỗ nào không thoải mái?”
Thư Di lắc đầu với nàng, miễn cưỡng cười một tiếng. “Không có gì, chắc là mệt mỏi!” Cảnh thị thấy nàng không muốn nói cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ là thỉnh thoảng dùng ánh mắt tìm tòi nhìn Thư Di!
Đêm đó, Dận Chân vốn cần phải ở lại phòng của phúc tấn lại xuất hiện ở Di Tâm Các, khiến cho Thư Di thất kinh!
“Sao chàng lại tới đây?” Thư Di kinh nghi nhìn người nào đó tự động cởi quần áo, hỏi. “A ~”
“…” Cái này cũng xem như đáp án?
Nghiêng mắt nhìn hắn tự vén chăn vào, sau đó nghiêng người quay lại nhìn mình, Thư Di nhoẻn miệng cười hỏi. “Có việc?”
Đôi mắt đen của Dận Chân bình tĩnh nhìn Thư Di một hồi lâu, mở miệng. “Hoàng a mã bị bệnh!”
Thư Di ngẩn ngơ, không tự giác mà phản bác. “Lúc tiệc tối còn thấy rất tốt đây…”
Dận Chân khẽ thở dài, đem nàng ôm vào trong ngực mình, thấp giọng. “Đó là gắng gượng chống đỡ! Hôm nay lúc ta đi thỉnh an, Hoàng a mã đang dùng thuốc đây!”
Hơi hơi nhíu mày, Thư Di hỏi. “Bệnh gì?” Có phải có quan hệ với nàng không?
Dận Chân nghe nàng hỏi như thế, dường như là không nhận ra Thư Di, nhìn nàng thật kỹ một lát, sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của Thư Di, thở dài nói. “Gia còn đang muốn hỏi nàng, hôm qua các nàng đã nói gì với Hoàng a mã, lại khiến cho người tối qua không thể ngủ?”
“Ôi??” Đêm không ngủ? Thư Di trợn to hai mắt, quả thực không tin được những gì mình nghe. “Đây là tin tức do cơ sở ngầm của gia ở trong cung truyền đến! Tuyệt không sai!”
… Cơ sở ngầm trong hoàng cung… Chẳng lẽ Cửu Long đoạt đích sẽ trình diễn nhanh như vậy? Thư Di có chút cảm khái khẽ gục bên tai Dận Chân, nữ tử nói nhỏ. “Ta nói với ông ấy, ta được linh hồn của Hiếu Ý Hoàng hậu nhập vào!”

Dận Chân trố mắt nhìn nữ nhân trong lòng, một hồi lâu, nặn ra một câu. “Thật sao?”
“Cái gì thật?” Thư Di nhất thời phản ứng không kịp.
“Gia hỏi nàng, chuyện nhập hồn là thật?” Dận Chân nắm chặt vai nàng, nghiến răng nghiến lợi hỏi. Thư Di cảm thấy đau đớn liền nhíu chặt đôi mày thanh tú, nàng cắn cắn môi dưới, hỏi ngược lại. “Chàng nói đi?”
Chắc là do vẻ mặt thống khổ của Thư Di làm kích động đáy lòng Dận Chân, hắn nhẹ nhàng buông hai tay ra, một lần nữa ôm nàng vào lòng, làm sao bây giờ? Lần đầu tiên hắn xuất hiện cảm giác tay chân luống cuống này, tất cả đều là vì người trong lòng này, nàng không biết ngày hôm đó những lời nàng nói ngày hôm đó đã gieo mầm tai họa thế nào, nhưng hắn rõ ràng. Ngạch nương rất kiêng kỵ nàng, chủ tử trong hậu cung cũng nhìn chằm chằm vào nàng, lần này nếu nguyên nhân bệnh của Hoàng a mã bị lộ phong thanh ra, chỉ cần là lời đồn đãi của hậu cung cũng có thể khiến cho nàng chết không có chỗ chôn, hắn phải làm thế nào mới có thể bảo toàn nàng?
Thư Di kinh ngạc nhìn hai bàn tay đang ôm chặt mình, hắn lại phát run?
“Dận Chân?”
Tiếng khẽ gọi dịu dàng kéo người nào đó đang tư lự về, hắn cúi đầu nhìn ánh mắt lo lắng của người trong lòng, cười nhạt một tiếng. “Ngủ đi!” Hắn nhất định có thể bảo vệ tốt cho nàng!
Hôm sau, trời còn chưa sáng, một hồi gõ cửa dồn dập đánh thức hai người đang ôm nhau ngủ trên giường. Thấy Thư Di buồn ngủ mở hai mắt ra, Dận Chân trấn an nàng. “Ta đi nhìn! Nàng ngủ tiếp đi!”
Mơ mơ màng màng lên tiếng, Thư Di ngã đầu chuẩn bị tiếp tục xuân thu đại mộng của nàng, trong đầu không tự giác mà xuất hiện một suy nghĩ: tám phần là Niên thị lại bị bệnh đi?
Lỗ tai lặng lẽ dựng thẳng lên, Thư Di thật sự không muốn thừa nhận cảm giác chua xót trong lòng nàng khi ý nghĩ đó chợt lóe qua, kỳ thật là nàng chỉ tò mò, thật sự chỉ là tò mò. Dận Chân nghiêm mặt lại nhìn chằm chằm vào Cao Phúc ngoài cửa, vì sao mỗi lần hắn đến Di Tâm Các cũng đều không thuận lợi?
“…Gia.” Cao Phúc lên tiếng thưa, sau đó đưa tay xoa xoa mồ hôi lạnh bên thái dương, buồn bực nói chuyện, sao lần nào chuyện phá mộng đẹp của người khác cũng liên quan đến hắn? Nhìn một cái, ánh mắt Vương gia nhìn hắn, loại ánh mắt lạnh lẽo hận không thể lột da hắn.
“Có việc?”
Ôi ôi ôi ~ lạnh quá đi! Cực lạnh! Hai chữ nŕy phun ra từ hàm răng của Dận Chân, trực tiếp khiến cho thân hình mập mạp của Cao Phúc bị đông đá! Hắn khó khăn nuốt nuốt nước miếng. “Là tiểu A Ca…”
“Huy nhi?” Thần sắc Dận Chân liền biến đổi ngay lập tức, vội hỏi. “Nó làm sao vậy?”
Cao Phúc run rẩy nói. “Tiểu A Ca đột nhiên tiểu ra máu!”
Thân thể Dận Chân không khỏi cứng đờ, tiểu ra máu…

Thư Di vẫn đang nghe lén bọn họ nói chuyện cũng bị chấn động, cơn buồn ngủ biến mất không thấy bóng dáng! Nàng nhanh chóng đứng dậy, sau khi mặc xong y phục, cầm ngoại sam treo trên giá áo, khoác ngoại sam lên cho Dận Chân xong, nhẹ giọng nói với Dận Chân vẫn còn đang ngây người. “Đi xem một chút!”
Dận Chân bị nàng thức tỉnh không quan tâm nhiều nữa, nhanh chóng chạy đến hướng Đông viện, trái lại Thư Di kéo tay Cao Phúc đang vội đi theo hắn hỏi. “Mời thái y chưa?”
“Hồi chủ tử, phúc tấn đã phái người đi mời! Phỏng chừng lúc này đã đến!”
“Sao Hoằng Huy A Ca lại đột nhiên tiểu ra máu? Trước đó có dấu hiệu gì?”
Bị nàng hỏi như vậy, Cao Phúc cũng ngây ngẩn cả người, lắc đầu. “Hồi chủ tử, nô tài không có nghe nói!”
“Buổi tối Tiểu A Ca có ăn cái gì không sạch sẽ không?”
“Hồi chủ tử, những cái này… nô tài cũng không rõ lắm!”
Thư Di thoáng sững sờ, sau đó cười khổ, đúng rồi, hắn là đại tổng quản, những việc vặt này phải hỏi ma ma bên cạnh Hoằng Huy mới được! Nàng đây là đang bị làm sao vậy, sao lại bối rối đến mức này!
Lập tức, Thư Di cũng không hỏi nhiều nữa, hai người vội vã đi đến chủ viện của Na Lạp thị!
Mới vừa vào phòng, chỉ thấy thái y đang bắt mạch cho Hoằng Huy, Dận Chân thì lo lắng đứng ở một bên nhìn, Thư Di nhìn xem Na Lạp thị đang ngồi bên giường rơi nước mắt, quyết định mình ngồi chờ kết quả bên ngoài phòng có vẻ tốt hơn!
“Thái y, thế nào?” Dận Chân vừa thấy thái y thu tay lại, vội hỏi. Thái y kia nhíu mày, nói: “Vương gia, bệnh này của tiểu A Ca rất kỳ quái, có dấu hiệu trúng độc, nhưng lại không giống như trúng độc.”
Dận Chân vừa nghe, cả giận nói: “Vậy rốt cuộc là có trúng độc hay không? Có phương pháp trị liệu không?”
Thái y bị hơi lạnh của hắn dọa cho hoảng sợ, cúi người cẩn thận trả lời. “Vi thần cũng không chính xác, nhưng nếu là thật trúng độc, loại độc này cũng rất khó giải đây!”
“Có ý gì?”
“Vương gia, nếu không biết độc tính của loại độc này, vi thần cũng không có cách nào điều chế giải dược! Hơn nữa tiểu A Ca còn nhỏ tuổi quá, nếu dược lượng không nắm chắc, giải dược cũng có thể thành độc dược!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.