Bạn đang đọc Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha: Chương 47: Vào Cung Mừng Tuổi (1)
Edit: dark Angel
Beta:
Ba người thảo luận một canh giờ, rốt cục cũng nhất trí về cơ bản! Chỉ là Thư Di có chút bất mãn với việc nàng phải tự mình lên sân khấu, vốn nàng cho là có thể tìm người thế thân lên đài, nàng đứng hát phía sau màn là được! ╮(╯_╰)╭ Đêm đó ba người cùng dùng bữa tối, Huệ Lan còn kể lại một vài tình huống trước và sau khi Trương Yến gặp chuyện mà bà đã len lén điều tra được, Thư Di nghe xong, trong đầu mơ hồ mà sinh ra một phỏng đoán lớn mật!
“Nếu chuyện đã định, vậy chúng ta đi trước! Đoán chừng nếu ngồi thêm một lát, Dận Tường sẽ phái người đến tìm!” Hi Vận nhìn sắc trời, đứng lên nói.
Thư Di nhìn nàng cười cười mập mờ, “Ai khiến cho người nào đó hiện giờ đang mang quả bóng mà đi đây!”
“Ai, mình nói cậu đấy, sao lại thích khiêu khích mình như vậy? Thập Tam với mình ngọt ngào khiến cậu ngứa mắt à?” Hi Vận chống nạnh, quát lên với người nào đó. Thư Di liền khoát khoát tay, làm tư thế ‘mời’.
“Thập Tam phúc tấn, mời ngài đi bên này ~”
Hi Vận tức giận, liếc mắt khinh thường nàng, “Ngày mai mình sẽ bảo người đến đo người cho cậu, còn có đồ trang sức và vân vân, mình sẽ tìm người đặt làm, cậu không cần phải xen vào, đỡ cho cậu mỗi ngày đều kêu nghèo!”
Thư Di vừa nghe, mừng rỡ tiến lên hôn nàng một cái, nói: “Người hiểu mình nhất, cũng là Hi Hi!”
…
Trong sự chuẩn bị khẩn trương của Thư Di các nàng, thời gian cũng vội vã đi qua, đảo mắt, năm mới đã tới!
Vào ngày trừ tịch, theo lệ, đế, hậu, phi, hoàng tử, hoàng tôn cùng các vương công đại thân đều phải mang theo cả nhà đến Càn Thanh Cung cử hành thịnh yến. Bởi vậy, dùng qua cơm trưa, Na Lạp thị liền phân phó các thiếp thất lớn nhỏ trong Ung Vương phủ vào cung phải hành sự cẩn thận thế nào, đơn giản chỉ là sợ xảy ra sự cố trên bữa tiệc, khiến cho Dận Chân mất mặt trước Hoàng Thượng và các đại thần! Vì đây là lần đầu Thư Di tham gia cuộc gặp gỡ khổng lồ thế này, cho nên Na Lạp thị lại đặc biệt chiếu cố nàng hơn! Nói liên miên lải nhải nửa canh giờ, mới cho phép các nàng quay về tiểu viện để rửa mặt trang điểm, sau đó chuẩn bị tiến cung!
Sau khi Thư Di trở lại Di Tâm Các, bảo Anh Ca làm cho nàng một kiểu đầu đơn giản nhất, rồi sau đó mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh do Na Lạp thị phái người đem tới, quay người nhìn vào hình ảnh trong gương, phát hiện thật sự là quá mộc mạc, liền lấy cây huyết ngọc trâm mà Dận Chân tặng nàng từ hộp trang sức, cắm lên búi tóc, lại tìm một đôi hoa tai bằng phỉ thúy đeo vào, lúc này mới vừa lòng cười, quay đầu lại hỏi Anh Ca. “Đẹp không?”
“Đẹp thì rất đẹp, nhưng là như vậy không phải quá đơn giản sao?” Ngày hôm qua nàng nhìn thấy nha đầu của Tống Cách Cách cầm một hộp trang sức đi về hướng Đông viện, chắc là kiểu mới mua từ bên ngoài về, ngay cả người ít trang điểm như Tống Cách Cách cũng chuẩn bị nhiều như thế vì bữa tiệc này, mặt Cách Cách chỉ trang điểm thế này có phải sẽ bị xem là đem đến rủi ro cho Vương gia hay Hoàng Thượng không?
Thư Di quay đầu nhìn người trong gương, cười. “Ta thấy rất tốt, mang nhiều trang sức rất nặng người đấy! Hơn nữa ~” Thư Di nháy mắt mấy cái qua gương với Anh Ca, vẻ mặt thần bí nói: “Chiều nay ta còn có một hồi kịch rất quan trọng nữa! Nếu mặc trang phục quá long trọng thì đến lúc đó sẽ rất phiền phức khi tháo trang sức!”
Anh Ca ngẩn người, thấy Thư Di không có ý nói tiếp cũng nhu thuận mà không hỏi nhiều, dù sao hôm nay nàng cũng theo Cách Cách tiến cung, đến lúc đó tự nhiên sẽ hiểu được vở kịch quan trọng mà Cách Cách nói là cái gì!
Sau khi Thư Di ăn vài miếng bánh ngọt, lại uống hai chén trà thơm, tính toán thời gian cũng không gần đến, nàng mới kéo Anh Ca từ từ thong thả mà đi tới cửa phủ!
Vừa ra khỏi Tây viện một chút thì chợt nghe tiếng cười nói nho nhỏ truyền đến từ cửa phủ, Thư Di duỗi cỗ nhìn qua, ôi ~ một cảnh xuân tươi đẹp sáng lấp lánh, cúi đầu nhìn quần áo của mình, Thư Di lập tức quyết định, đi đường vòng đến sau lưng của những nữ nhân này, sau đó tìm một góc nhỏ mà yên lặng đứng đó cho tốt!
Đợi không bao lâu, cũng chờ đến lúc Dận Chân cùng Na Lạp thị đi tới, sau khi mọi người thỉnh an xong, Thư Di lặng lẽ giấu mình phía sau Niên thị đang mặc một thân trang phục phụ nữ Mãn Thanh đỏ thẫm, nàng có dự cảm…
Quả nhiên, tầm mắt của Dận Chân yên lặng mà quét một vòng trong đám người, Thư Di nhận thấy tất cả mọi người đều chuyển động, lập tức lại cố hết sức rụt người lại, oa oa oa ~ ta van chàng, đừng tìm nữa!
Đáng tiếc là trời cao trong nghe đến tiếng lòng của Thư Di, Dận Chân vẫn chưa từ bỏ ý định mà quét mắt qua đám người một lần nữa, Na Lạp thị ở cạnh hắn nhận ra điểm khác thường của hắn, hỏi: “Gia, có chỗ nào không ổn?”
Dận Chân vừa định mở miệng nói hình như thiếu người đột nhiên nhìn thấy một cây trâm run rẩy, khóe miệng không khỏi kéo kéo lên, nha đầu ngốc kia, trốn cũng không biết trốn! Mọi người đều bị nụ cười đột nhiên hiện lên của hắn làm cho kinh ngạc, xoay người nhìn theo ánh mắt của hắn, xem thử ai là người có thể khiến cho Vương gia trở nên dịu dàng như vậy, kết quả lại phát hiện Niên thị ngượng ngùng, cười ngọt ngào với Dận Chân! Mọi người đều thu hồi tầm mắt, mất hết hứng thú! Không có cách nào, ai bảo Niên thị lớn lên như thiên tiên, nhất là hôm nay nàng lại cố ý ăn diện, càng khiến cho người ta không cách nào không để ý!
Nếu đã thấy được tiểu nữ nhân, Dận Chân cũng thả lỏng, quay đầu nói với Na Lạp thị. “Không có gì! Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy lên xe đi!”
Na Lạp thị gật đầu, đi theo Dận Chân ra cửa phủ, chỉ là lúc nàng lên xe ngựa thì đột nhiên quay đầu lại hướng Niên thị mà nở ra một nụ cười, khiến Niên thị ngạc nhiên nghi ngờ, mà Thư Di phía sau nàng cũng đảo mắt minh bạch, Na Lạp thị cũng quá lợi hại!
Sau khi xe ngựa dừng lại ở cửa cung, mọi người xuống xe, Dận Chân đi trước đến Càn Thanh Cung, còn các nữ quyến thì theo Na Lạp thị đi đến Vĩnh Phúc Cung bái kiến Đức Phi. Lần thứ hai bước vào Tử Cấm Thành, Thư Di cảm thán ngàn vạn, Lâm Cầm, Trương Yến ở trong lồng tinh xảo này, ngày sau bản thân mình cũng sẽ bị nhốt trong đây mấy chục năm!
Thư Di suy nghĩ miên man nên bước chân không khỏi vướng vào nhau, nếu không phải Anh Ca đỡ nàng kịp lúc, phỏng chừng lúc này mặt mày đã trầy trụa rồi. Cũng may mắn là các nàng đi sau mọi người, tiếng kêu nhỏ của Thư Di cũng không bị chú ý! Khẽ thở ra, Thư Di ổn định trái tim đang đập điên cuồng, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện cánh cửa lớn màu đỏ thẫm của Vĩnh Phúc Cung đã gần ngay trước mắt, nàng buông tay Anh Ca ra, cười ý bảo không có việc gì, sau đó cúi đầu xuống, ngoan ngoãn theo mọi người đi vào tẩm cung của Đức Phi. Đức Phi vẫn đoan trang tú lệ, mặt mày hiền hậu như trước, nếu không phải biết rõ lịch sử, thì dù là ai cũng sẽ không thể tin được là bà lại có quan hệ với người mẹ nhẫn tâm gây khó dễ con mình!
Đức Phi thân mật kéo Na Lạp thị ngồi xuống bên cạnh mình, thỉnh thoảng cũng cười nói với mọi người mấy câu, nhưng từ đầu tới cuối cũng không liếc mắt nhìn Niên thị một cái, Thư Di ngồi ở cuối cùng mượn lỗ hổng lúc nâng chén trà lên mà thoáng đánh giá Niên thị, chậc chậc ~ mỹ nhân đúng là mỹ nhân, ngay cả lúc nổi giận thì gương mặt cũng vô cùng động lòng người đây!
Bên này, lúc Thư Di uống đến chén trà thứ hai, nô tài giữ cửa thông báo Hi Vận mang theo nữ quyến của phủ Thập Tam tới! Đức Phi lập tức cười tươi như hoa, vui vẻ mà kéo Na Lạp thị nói: “Nha đầu Vận Vận kia đã tới!”
Thư Di thoáng sững sờ, nhìn tư thế này, xem ra Hi Hi rất được Đức Phi ưa thích nha!
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy một nhóm người đi tới phía bên này, dẫn đầu chẳng phải là nha đầu điên Triệu Hi Hi kia hay sao! Thư Di nhìn bộ dáng của Hi Hi rồi khẽ lắc đầu, phải nói là thê không bằng thiếp, nhìn nàng là người có thai mà còn phải mặc chính phục, mang thêm trang sức, mũ trên đầu chắc cũng phải nặng hơn cả cân(*) đi? Chỗ nào có thể so sánh với tự tại như mình, tuy rằng có ít bạc, nhưng mà được sống thoải mái!
(*) một cân = ½ kg
Hi Vận vừa vào phòng liền liếc mắt thấy Thư Di đang đi vào cõi thần tiên, cố nín cười, nàng quay đầu thỉnh an Đức Phi xong thì ngồi xuống bên cạnh Đức Phi, nhìn nàng thỉnh thoảng khiến cho Đức Phi hòa nhã, lộng lẫy lại có thể cười to bất chấp đến hình tượng của bản thân, Thư Di cảm thán từ tận đáy lòng: quả nhiên Hi Hi là thần tượng của phụ nữ trung niên à!
Hi Vận thấy cũng gần đến giờ rồi, liền dùng ánh mắt ra lệnh cho Thúy Liễu bên cạnh, sau đó day day thái dương, giả vờ hơi mệt mỏi, Đức Phi thấy liền phân phó hạ nhân dẫn nàng đi nghỉ ngơi, còn mình thì không ngừng tự trách, nói cái gì mà đã quên Vận Vận mang thai! Thư Di thấy nàng đã rút lui, liền lặng lẽ đến gần bên cạnh Na Lạp thị nói nhỏ: “Phúc tấn, Thư Di muốn đi xem Hi… Ách, tình hình của Thập Tam phúc tấn!”
Na Lạp thị hơi trầm ngâm, sau đó cười nói: “Cũng tốt, tình cảm của muội và đệ muội cũng không tệ, phải thay ta chiếu cố nàng thật tốt đấy!”
Thư Di liền cười nói: “Cám ơn phúc tấn!”
Mới vừa bước ra đại môn của chánh điện, liền thấy Thúy Liễu đang đứng ở góc quẹo mà ngoắc nàng, Thư Di cùng Anh Ca nhìn nhau cười rồi đi qua!
Thấy các nàng đi tới, Hi Vận thở phào nhẹ nhõm, nói: “Chúng ta đi Càn Thanh Cung, Huệ Lan ma ma đang đợi chúng ta ở bên kia!”
Thư Di không yên lòng hỏi nàng: “Cậu xác định là màn bố trí tối nay sẽ không có sơ sót gì chứ?”
Hi Vận thoáng ngẩn ra, sau đó che miệng cười nói: “Sao? Khẩn trương như vậy à? Yên tâm đi, tất cả đã có mình! Cậu cứ từ từ nhắm mắt mà hát bài hát của cậu là OK!”
Khóe miệng Thư Di co giật, chính là vì có cô nàng, cho nên mới không yên lòng đây! Nha đầu chết tiệt kia, không biết nàng sẽ làm ra cái dạng gì nữa! Hơn nữa sáng nay mình đã dùng bài Tarot bói qua, phát hiện hôm nay sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mặc dù sau đó có thể gặp dữ hóa lành, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thuận lợi. Hi Vận thấy vẻ mặt Thư Di vẫn không yên lòng, gương mặt liền nghiêm túc lại, nói: “Ngay cả mình cũng không tin?”
“Không phải.”
“Vậy đi theo mình! Thời gian rất gấp.” Vừa nói, Hi Vận chỉ quần áo cùng tóc của Thư Di, nói: “Chỗ này, còn có quần áo cũng phải chuẩn bị, cũng phải trang điểm thêm!”
“Hey?? Không phải là không muốn mình lộ diện sao?” Thư Di vừa nghe phải trang điểm, nóng nảy.
“Mình van cậu, nếu đã làm thì phải làm cho đáng, mình cảm thấy là trên mặt cậu không có chút trang điểm nào, không cân xứng với quần áo đấy!”
Liếc nàng một cái, Thư Di oán giận nói: “Dù sao cũng không ai nhìn, yêu cầu cao như vậy làm gì?”
“…” Người này, quả là không thể giảng đạo lý với cô nàng, cứ cứng rắn là xong việc!
Đang nói chuyện, bốn người đã rẽ sang hậu điện của Càn Thanh Cung, Huệ Lan đứng trên hành lang phía sau thấy các nàng đang bước tới hướng này, cuối cùng cũng bỏ được tảng đá trong lòng xuống!
Bước nhanh lên vài bước đón, Huệ Lan kéo tay Thư Di, nói: “Cách Cách, mau đi cùng nô tỳ đến!” Nói xong lại nhìn phía Anh Ca đang mang vẻ mặt mờ mịt nói: “Ngươi cũng cùng đi, chúng ta phải thay đồ cho Cách Cách cho tốt!”
“A? À ~” Anh Ca thấy nàng phân phó cho mình liền vội vàng gật đầu, đi theo phía sao vài một gian phòng ở bên cạnh. Vừa vào phòng, Thư Di liền cảm giác không đúng, hỏi Huệ Lan ở phía sau:
“Ngươi có thể tùy ý vào từng gian phòng ở nơi này?”
Huệ Lan lắc đầu, “Nơi này là nơi Hoàng thượng đặc biệt làm nơi để gặp Hiếu Ý Hoàng hậu, Cách Cách của nô tỳ!” Nàng từ từ đi tới trước gương đồng trên bàn trước mặt, khẽ lướt qua nói: “Cách Cách từng ở nơi này đêm ngày làm bạn cùng Hoàng thượng, bọn họ vừa nói vừa cười, lúc đó Cách Cách rất vui vẻ, nàng nói với Huệ Lan là nàng không hối hận khi tiến cung, không hối hận là một trong rất nhiều người vợ của Hoàng thượng.” Giọng nói trầm thấp, khàn khàn của Huệ Lan có mang thêm một chút hương vị hồi ức vô hạn, đó là bãi bể hóa nương dâu, chuyện xưa có chút bất đắc dĩ biến thành lịch sử!
Cả phòng im ắng, nếu như lắng nghe kỹ càng, tựa hồ như nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của nữ tử đang quanh quẩn. Một hồi lâu, Huệ Lan lau nước mắt, xoay người lại, nói: “Nô tỳ thất lễ! Xin Cách Cách yên tâm, trừ nô tỳ ra, ai cũng không thể đi vào nơi này, đây là thánh chỉ!”