Bạn đang đọc Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha: Chương 45: Hạt Giống Cừu Hận
Edit: dark Angel
Beta:
Dận Chân đưa tay vuốt ve mái tóc đầu mồ hôi của tiểu nữ nhân trên người mình, không khỏi cười khổ, kiêu ngạo về tự chủ của hắn lại không thể chịu nổi một kích trước mặt nàng, nhớ tới vuốt ve an ủi, cảm xúc mãnh liệt của hai người lặp đi lặp lại khi nãy của hai người cùng với khoái cảm tuyệt vời mà bản thân mình hoàn toàn trầm mê, vô phương kìm chế trong đó, gương mặt Dận Chân thật hiếm có mà đỏ lên, lần đầu tiên xuất hiện cảm giác không khống chế được như thế, cho dù là trong lòng hiểu rất rõ thân thể nàng không thích hợp với hoan ái trong thời gian quá dài, kết quả vẫn là không thể nào khống chế được! Nghĩ tới, Dận Chân cúi đầu nhìn dục vọng vẫn đang kêu gào dưới thân, lại cười khổ lần nữa, rõ ràng là đã mệt mỏi đến bủn rủn…
Nhẹ nhàng chuyển nàng sang bên cạnh, Dận Chân muốn đổi thành tư thế ôm quanh nàng, không ngờ tiểu nữ nhân vừa rời khỏi ngực của hắn liền chép chép miệng, sau khi cúi đầu lẩm bẩm không rõ cái gì đó liền xoay người ra ngoài tiếp tục ngủ. Dận Chân mỉm cười, xem ra vừa rồi đã khiến nàng mệt chết rồi, đưa tay kéo cái chăn giúp nàng đắp thật tốt, Dận Chân cười chống má, bắt đầu nhìn chăm chú vào gương mặt đang ngủ của nàng…
Sáng hôm sau, Thư Di bị một trận đau đớn khiến cho giật mình thức dậy!
A ~ lưng của ta… Đau đau đau đau đau…
Người nào đó sau khi hơi động nhẹ vào thân dưới đã kêu rên khắp nơi, giọng hét bi tráng kỳ lạ khiến cho tất cả nô tài trong Di Tâm Các cũng nhịn không được mà cảm thấy sợ hãi!
Anh Ca cho là có chuyện gì xảy ra, hoang mang rối loạn chạy vào nhìn xem, kết quả… “Cách Cách? A a a a a a a a ~”
Thư Di che tai, oán giận nói: “Hô to gọi nhỏ cái gì chứ, làm ta sợ muốn chết!”
“Cách… Cách Cách, vậy mà để thân thể trần trường.” Anh Ca xoay người, đưa lưng về phía nàng nhỏ giọng nói??
Thư Di ngây người, cúi đầu nhìn xuống, ha! Liền kéo chăn bao quanh mình cho tốt, sau đó cười khan nói: “Ngủ trần tương đối thoải mái, thoải mái, ha ha ~”
Anh Ca len lén nghiêng người liếc nhìn nàng, sau khi xác nhận nàng đã che đậy tốt mới yên tâm xoay người lại, mím môi cười nhìn nàng nói: “Nước nóng đã chuẩn bị tốt, Cách Cách có muốn tắm rửa không? Ngâm nước nóng thì cả người sẽ cảm thấy tốt hơn ~”
Lúc Thư Di nghe nàng hỏi mình có muốn tắm rửa hay không còn muốn mở miệng cười đáp ứng, đột nhiên nghe đến câu nói cuối cùng, nụ cười căng cứng trên mặt. “Kỳ thật ta không… Ai nha dù cho… Cái kia… Ngươi không hiểu rồi!” Muốn khẩn trương giải thích, nhưng lại phát hiện căn bản là mình không thể nào giải thích.
Anh Ca che miệng, cười nói: “Cách Cách không cần giải thích, nô tỳ không hiểu lắm, chỉ là Vương gia có phân phó nô tỳ chuẩn bị nước nóng, người nói tắm nước nóng có thể khiến đỡ mệt, đặc biệt là nơi xương sống thắt lưng, ngâm trong nước sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
Cái nam nhân e sợ thiên hạ không loạn kia, không phải là hắn ước gì tất cả mọi người đều biết biết tối qua hai người bọn họ đã xảy ra cái gì chứ?!
Thư Di cắn rang chửi rửa, chợt Anh Ca còn nói một câu: “Vương gia nói, hôm nay Cách Cách không cần phải đi thỉnh an phúc tấn, chỉ cần ngâm nước tắm xong rồi nghỉ ngơi một chút cho thật tốt, chỗ phúc tấn thì người sẽ tự mình đi nói!”
Rất tốt, nội dung hắn tự mình đi nói đã khiến nàng không còn ảo tưởng gì nữa, dù sao hắn muốn cho tất cả mọi người biết là được rồi! Kết quả là, tiểu nữ nhân nào đó tên là Thư Di dần dần hóa đá đang ngâm nước nóng trong phòng, Thư Di cảm giác được là quả thật trên người đã cảm thấy khoan khoái, nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tâm tình dần dần tốt hơn, lúc này, cái khiến nàng vô cùng hứng thú chính là quà sinh nhật do tự tay Anh Ca làm đây!
Ước lượng hà bao trên tay, Thư Di nói một câu hoàn toàn không phù hợp khiến mặt Anh Ca nổi đầy hắc tuyến: “Không phải rất nặng, xem ra bên trong không có vàng hay bạc đây!” Thất vọng thật, còn tưởng rằng có thể thu tiền biếu chứ.
Khóe miệng Anh Ca co giật, rất không thành ý mà nói: “Thật là xin lỗi Cách Cách, nô tỳ rất nghèo!”
Thấy nàng đứng lên muốn rời khỏi, Thư Di vội túm chặt vạt áo của nàng, cười lấy lòng, nói: “Anh Ca đừng nóng giận, người ta nói giỡn! Cái hà bao này còn quý giá hơn so với vàng, ngàn vàng, ách không, vạn vàng cũng không mua được! Nhất định ta sẽ giữ thật tốt!” Vừa nói, còn bày ra vẻ mặt lời ta nói là thật muốn khiến người khác tin tưởng!
Anh Ca hơi hơi nghiêng người, không dám chắc hỏi lại: “Cách Cách nói đúng như mình nghĩ sao?”
“Đương nhiên!” Thư Di liền lộ ra nụ cười ta rất thành thực. “Anh Ca giỏi may vá thêu thùa như vậy, chỉ cần nhìn hoa văn được thêu trên hà bao này rất giống với hoa văn long phượng trình tường!”
“Xì ~” Anh Ca cười, “Cách Cách, cái này không phải là long phượng, làm sao chúng ta có thể thêu cái đó, nhìn xem, có phải móng của rồng cũng thiếu một cái, lông phượng cũng khác nhau hay không?”
Thư Di tỉ mỉ xem xét, quả thật như thế, “Anh Ca, ngươi đây là đang lách luật nha!” Nhưng lại thuộc về dạng sách lậu! Oa oa oa ~ chẳng lẽ mệnh nàng nhất định là hàng giả hay sao? Thân thể ở nơi này nè, cũng không phải chính mình, hiện tại, ngay cả quà sinh nhật cũng phải thêu rồng giả phượng giả trên mặt!
~“Cái gì pháp luật?” Anh Ca khó hiểu nhìn người nào đó mặt đang nhăn như bánh bao. “Cách Cách không thích?” Không phải mới vừa khen là thêu đẹp hay sao?
“…Thích!” Nếu như là long phượng thật thì nàng càng thêm ưa thích! Thư Di oán thầm. Chỉ là trong lòng nàng cũng hiểu, long phượng là không thể thêu bậy, nếu không khéo còn có thể gặp họa sát thân, mặc dù hiện giờ nàng không có năng lực dùng hàng thật, nhưng chỉ cần đợi thêm hai mươi năm, nàng sẽ là phượng hoàng tôn quý nhất trên đời này!
“Phúc tấn cát tường!” Ngoài phòng truyền đến tiếng thỉnh an cao giọng của Thúy Châu khiến cho lời Anh Ca vừa muốn nói phải nuốt trở về!
Thư Di cũng cả kinh, vội vàng đứng dậy sửa sang lại quần áo, liền đứng ngoài cửa cùng Anh Ca chờ Na Lạp thị vào phòng, Na Lạp thị khẽ híp mắt, cười hỏi Thúy Châu, “Chủ tử các ngươi đang ở trong?”
Thúy Châu vội hạ thấp người, “Hồi phúc tấn, chủ tử đang nghỉ ngơi trong phòng trong!”
Na Lạp thị khẽ gật đầu, đi tới phòng trong đã sớm được vén rèm cho nàng, lúc bước qua bên người Thúy Châu, nàng dừng một chút, thấp giọng nói một câu. “Ngươi thật là một nô tài trung tâm đấy!”
Giọng nói có vẻ như tán thưởng nhưng lại khiến cho Thúy Châu không khỏi sởn gai ốc. Na Lạp thị thấy người nàng hơi run run thì vừa lòng cất bước rời đi, Na Lạp thị rất không thích người khác cố làm ra vẻ trước mặt nàng, hành động thông báo rõ ràng vừa rồi của Thúy Châu đã chạm vào kiêng kỵ lớn nhất của nàng! ╮(╯_╰)╭ Thư Di vừa thấy nàng tiến vào liền nhún người phất khăn hành lễ. “Phúc tấn cát tường!”
Na Lạp thị mỉm cười gật đầu, nàng rất thích Nữu Cỗ Lộc thị này, một trong những nguyên nhân là do nàng tuân thủ bổn phận, quy củ! Đưa tay đỡ nàng đứng dậy, Na Lạp thị kéo Thư Di đến ngồi cùng trên nhuyễn tháp, sau đó quay sang nói với mấy nô tài đang cầm hộp: “Đem đồ để lên bàn tròn kia, các ngươi liền lui ra đi!”
Mấy người nọ lên tiếng trả lời, cẩn thận đặt cái hộp lên bàn rồi lẳng lặng rời đi!
Trước tiên Thư Di nhìn đồ trên bàn một lát, lại quay đầu lại nhìn Na Lạp thị đang thong dong uống trà bên cạnh mình, nàng cũng vội vàng tới tặng lễ? Quên đi, trước tiên là uống một ngụm trà, chờ người nào đó giải thích nghi hoặc với nàng đi, nếu nói về so tính nhẫn nại, nàng còn thua bất cứ kẻ nào hay sao
~Quả nhiên, lúc Na Lạp thị nhìn thấy Thư Di cũng thong dong uống trà, lông mày khẽ nhướn lên, liền để chén trà trong tay xuống nói: “Những thứ này đều là thuốc bổ tốt nhất dùng để nữ nhân tẩm bổ thân thể.”
“Khụ khụ ~” Thư Di bị nàng nói mà sặc, nhớ tới như vậy là không lễ phép, liền lấy khăn che miệng lại, ho nhẹ, nói: “Khụ ~ phúc… Phúc tấn, ngài đưa những món này tới đây làm gì?”
Na Lạp thị thấy bộ dáng kinh hãi của nàng, che miệng cười không ngừng, “Sáng nay Vương gia đã đến nói với ta, muội muội còn thẹn thùng, da mỏng như vậy?”
“…” Nàng một hủ nữ hiện đại lại bị người xưa nói là da mỏng?? Tình hình này sao có thể chịu được? Nếu như bị Hi Hi biết còn không cười đến ngu ngốc? Không đúng không đúng, hiện tại nàng cần phải tự hỏi là đến tột cùng, cái nam nhân Dận Chân kia đã nói cái gì với Na Lạp thị?
Thư Di vừa định mở miệng hỏi, Na Lạp thị đã giành trước nói một câu. “Muội muội, đó cũng là ý của Vương gia, hiện tại con nối dõi trong phủ ít như vậy, chẳng lẽ muội muội không muốn sinh một đứa con trai cho Vương gia hay sao?”
Nàng không muốn! Nàng vừa mới bước qua tuổi 14, oa oa oa ~ nàng không muốn làm bà mẹ trẻ em lúc này! Hơn nữa, đời này nàng chỉ sinh một đứa con trai, nhưng phải đến năm thứ năm mươi mới ra đời, nàng cũng không có ý nghĩ hành sự nghịch thiên!
Na Lạp thị không biết nói gì mà nhìn vẻ mặt hơi sợ của nàng, rồi sau đó vỗ nhẹ tay Thư Di, nói: “Nếu trước kia muội muội không nghĩ cũng không lo, bắt đầu nghĩ từ bây giờ cũng còn kịp, hôm nay tỷ tỷ đến chỉ là để lải nhải hai câu mà thôi! Thôi, tỷ tỷ còn phải đi thăm Niên muội muội, cũng không ở đây làm phiền muội!” Vừa nói liền đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, Thư Di cũng đứng lên đi theo nàng, có chút tò mò hỏi.
“Thân thể Niên sườn phúc tấn lại không khỏe?” Chẳng lẽ tối hôm qua không phải là nàng diễn trò mà là thật sự bị bệnh?
Na Lạp thị buồn cười nhìn nàng, giống như Thư Di đã hỏi một vấn đề rất ngốc. “Muội muội không biết? Không phải tối hôm qua Cao tổng quản đã đến chỗ muội mời Vương gia sao?”
Thư Di đỏ mặt, nói chống đỡ. “Có sao? Chắc là lúc ấy Thư Di đã ngủ say nên không nghe thấy!”
Biết rõ lời nàng là nói dối, Na Lạp thị cũng không truy cứu, nữ nhân này đã không cô phụ kỳ vọng của nàng, việc tối hôm qua quả thật đã làm tổn thương ngạo khí của Niên thị rồi! Nghĩ tới, Na Lạp thị liền lộ ra nụ cười không rõ ý tứ nói: “Tối hôm qua Niên muội muội thổ huyết! Hơn nửa đêm thái y tới xem, xem như là bệnh tình ổn định, nghe nói là bị tức giận công tâm, phải tĩnh dưỡng một năm rưỡi.” Vừa nói vừa vỗ nhẹ lên tay của Thư Di đang ngây ngốc một bên, xong rồi đi thẳng!
Thổ huyết?? Tức giận công tâm?? Đầu óc Thư Di trống rỗng, kinh ngạc mà đứng một chỗ không nhúc nhích! Đều nói nguyên nhân Niên thị đoản mệnh là thân thể không khỏe, tuy nhiên một năm nay nàng ở trong phủ nhìn, mặc dù thân thể Niên thị có chút suy yếu nhưng cũng không đến nỗi không chịu nổi như trong sách miêu tả, hơn nữa bệnh của nàng hơn phân nửa đều là do giả bệnh mà ra, muốn có người nào đó quan tâm mà thôi! Hiện tại xem thử, sợ là không giả, đã thổ huyết, thân thể này… Chậc chậc ~ thật không ngờ, thân thể Niên thị là do chính mình khiến cho tức giận đến bệnh, nếu việc này được viết vào trong sử sách, không phải bản thân sẽ nổi tiếng một phen hay sao? Xưa có Gia Cát Lượng tức chết Chu Du, nay có Nữu Cỗ Lộc thị tổn thương Niên thị, (≥3≤)/ mặc kệ nói như thế nào, nàng cũng phải theo gót bạn học lão Gia một lần cho ngang bằng à!
Đang suy nghĩ ngựa lướt gió bay, Anh Ca đứng một bên, nhịn không được mà mở miệng hỏi: “Cách Cách, chúng ta không đi thăm sao?”
Thư Di sửng sốt, hỏi: “Thăm cái gì?”
“Thăm Niên sườn phúc tấn a!”
Thư Di dùng vẻ mặt ngươi điên rồi sao nhìn Anh Ca. “Thăm nàng? Ngươi nghĩ nàng còn tức giận chưa đủ sao? Nếu chúng ta lại xuất hiện trước mặt nàng, phỏng chừng là nàng lập tức nấc lên!”
Anh Ca nghe nàng nói xong cũng do dự, “Nhưng… Nhưng vừa rồi phúc tấn đã nói cho chúng ta biết, nếu chúng ta không đi, không phải là bất kính với nàng sao? Không phải là nàng sẽ bắt được nhược điểm của chúng ta hay sao?”
Thư Di lắc đầu, “Yên tâm, phúc tấn sẽ bảo vệ chúng ta! Ta chỉ là khôn ngờ Niên thị lại để ý tới như vậy, không chỉ cả đêm đều đến mời Tứ ga, mà còn lại tức thành như thế? Lúc nàng phái người đi lôi Tứ gia từ trong phòng người khác ra, sao nàng lại không nghĩ đến cảm thục của người khác?” Người này thật ích kỷ! Mặc dù bản thân cũng không phải người không cầu lợi, nhưng ít ra nàng nghĩ thoáng, lạc quan nha, nghĩ như thế, Thư Di còn cảm thấy thật sùng bái chính mình! Lúc đầu bị sự phản bội của bạn trai đả kích nhiều như vậy mà mình cũng chịu được, nếu đổi lại thành Niên thị, thật đúng là không dám nghĩ tới hậu quả đây!
Anh Ca nghe nàng nói như thế, liền cười cười mập mờ. “Cách Cách, người cũng để ý với chuyện lần kia Vương gia bị gọi đi hay sao ~”
Thư Di tức giận liếc mắt khinh thường nàng, nàng là vì sự chịu đựng sâu sắc của những nữ nhân Đông viện này mà nói, có được hay không?? Nha đầu này càng ngày càng tệ, cứ hủy hình tượng của nàng!
~Lúc Tử Trúc tiễn Na Lạp thị xong rồi quay trở lại phòng, thấy vẻ mặt Niên thị vô cùng dữ tợn nhìn ngoài cửa sổ, hận ý trong mắt nàng mãnh liệt đến mức Tử Trúc phải rùng mình một cái!
Niên thị nghiêng đầu, thấy nàng đang ngơ ngác đứng ở ngoài rèm mà không vào, biết vẻ mặt của mình làm nàng sợ, liền đơn giản mà thu lại hận ý, nói: “Đem thuốc đến cho ta đi!”
Lúc này Tử Trúc mới hoàn hồn, liền lên tiếng trả lời, đi như bay ra khỏi phòng, vẻ mặt vừa rồi của chủ tử thật dọa người!
Niên thị hừ lạnh nhìn bóng lưng gần như chạy trốn của nàng, đem tầm mắt quay lại ngoài cửa sổ, Nữu Cỗ Lộc thị, còn có Na Lạp thị, nàng sẽ cho các nàng phải trả giá lớn! Những khổ sở hôm nay nàng phải chịu, ngày sau nàng sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần!!