Bạn đang đọc Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha: Chương 42: Người Vấn Tóc
Edit: dark Angel
Beta:
Sau khi hai người trở lại Ung Vương phủ, Thư Di vốn tưởng hắn sẽ đi an ủi Niên thị, không ngờ nàng cũng đã đánh giá cao vị trí của Niên thị trong lòng Dận Chân, bởi vì nam nhân nào đó như hình với bóng đi tới Di Tâm Các với nàng!
Bọn Anh Ca thấy hai người đột nhiên trở về, giật mình vô cùng.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Thư Di nghiêng đầu, cố gắng nhìn rõ đồ Anh Ca đang giấu phía sau.
“A, không… Hồi… Hồi Cách Cách, không có gì!” Anh Ca gần như muốn đánh chính mình, nói năng lộn xộn như thế, ngay cả nàng ta cũng không tin tưởng!
“Hử??” Quả nhiên, Thư Di lộ ra vẻ mặt mau mau nhận tội đi!
Xong, không thể đạt được rồi, trong lúc Anh Ca bất đắc dĩ mà chuẩn bị nói tình hình thực tế, đột nhiên Dận Chân mở miệng. “Thư Di, gia có cái này cho nàng! Theo gia vào nhà!”
Thư Di giật mình, vừa quay đầu lại tính nói chờ ta hỏi Anh Ca xong, nhưng lại gặp vẻ mặt nghiêm túc của Dận Chân! Nhún nhún vai, được rồi,… theo hắn vào nhà trước đã!
Nhìn hai người lần lượt đi vào nhà, Anh Ca thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật! Cúi đầu nhìn hà bao lúc nãy vừa nắm chặt, Anh Ca cười một tiếng, thiếu chút nữa đã mất bao công sức rồi. Thúy Châu nghiêng người đến gần. “Anh Ca tỷ, vừa rồi làm sao thế? Khẩn trương như thế? Thiếu chút nữa đã lộ rồi! May mắn là Vương gia mở miệng kịp thời!”
Anh Ca cũng thầm thấy may mắn không thôi, “Không biết làm sao, mặc dù vừa nãy Vương gia chỉ đứng đó không nói chuyện, nhưng ta lại cảm thấy rất sợ hãi, chung quy là cảm giác thấp thỏm bất an!”
Thúy Châu hiểu ý gật đầu. “Ừ ~ quả thật ánh mắt của Vương gia rất sắc bén, bình thường lúc nhìn thấy người, ngay cả thở mạnh ta cũng không dám thở.”
Vừa nói hai người vừa nhìn nhau về phía phòng, xem vẻ mặt Vương gia khi nãy cũng không vui vẻ lắm, hy vọng hắn sẽ không cho (Cách Cách) chủ tử đồ gì không tốt.
“…Gia?” Thư Di kinh hô. Mới vừa bước vào trong phòng, một tay hắn liền kéo nàng vào lòng, sau đó bắt đầu… tháo đồ trang sức???
“Suỵt ~” Dận Chân bảo nàng yên tĩnh, động tác trên tay cũng không dừng lại. Rốt cục, mái tóc dài đổ xuống như thác nước, dưới ánh mặt trời lại giống như có luồng sáng.
“Rất đẹp!” Nhịn không được, Dận Chân ca ngợi.
Khóe miệng Thư Di co giật, người này còn có ham mê thế này? Kéo người ta vào, không nói hai lời liền xõa tóc rồi khen rất đẹp?
Không nói được lời nào mà chủ động tới trước gương, lấy nột cây lược bằng gỗ đào từ trong hộp trang điểm mà bắt đầu chải mái tóc dài. Dận Chân lẳng lặng nhìn nàng đang tắm mình trong ánh nắng mặt trời, thoáng chốc cảm giác dường như nàng đang cách mình rất xa rất xa, giống như là không thể chạm đến được, tim đập mạnh, gần như không có dự định trước, hắn vội vàng tiến lên, nắm lấy tay cầm lược của Thư Di.
“….?” Người nào đó khó hiểu quay lại nhìn hắn.
Dận Chân nhíu mày, nói, “Gia giúp nàng!”
Aha??
Cũng không để ý tới dáng vẻ kinh ngạc của tiểu nữ nhân trước mắt, Dận Chân ổn định suy nghĩ, bắt đầu tỉ mỉ mà thay nàng chải đầu, cảm giác như chạm vào tơ lục, khiến cho ánh mắt sợ hãi của hắn từ từ bị dịu dàng thay thế, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng, lưu loát hơn rất nhiều! Thư Di cười cười, nhắm mắt hưởng thụ cử chỉ săn sóc hiếm có của hắn! Thời gian như ngừng lại, đứng yên ở một khắc ấm áp này, trên mặt đất, bóng của hai người bọn họ quấn quýt với nhau, dường như đang nói với mọi người, lời thề nắm tay nhau đến già của bọn họ.
Một lúc lâu, “Tốt lắm!” Dận Chân nhẹ nhàng mở miệng. Thư Di vuốt vuốt hai mắt, buồn ngủ mà ngáp một cái, thoải mái đến mức nàng muốn ngủ! TT____TT Tay vô ý thức mà đưa ra sau đầu, cứng đờ!
Nhanh chóng xoay người nhìn vào trong gương, đây là…
Trong kính là một cô gái búi tóc đang ngẩn người, đưa tay lên sờ vào ngọc trâm cắm ở bên phải của tóc, trong lòng Thư Di kích động như sóng lớn cuồn cuộn. “Cây trâm này…” Sao lại ở trong tay của hắn?
“Ừ, huyết ngọc hiếm có!” Dận Chân gật đầu phụ họa.
Không phải nàng muốn nói cái này!
“Sao trâm này lại ở trong tay Vương gia, rõ ràng là ông chủ đã nói bị trưởng tử của nhà viên ngoại thành tây mua tặng cho phu nhân mà!” Thư Di nhìn hắn không chớp mắt, ngàn vạn lần đừng nói với nàng, trưởng tử kia là tên giả của lão nhân gia ngài đi!
Dận Chân lấy tay che miệng ho hai tiếng mới nói, “À, trưởng tử kia, không biết vì sao lại từ bỏ, đúng lúc chuẩn bị trả lại liền bị gia gặp phải, cho nên mua lại!” Hắn mới không cần nói cho nàng là do mình đã lợi dụng thân phận mà uy hiếp nam nhân đó, cưỡng ép mà mua lại! Nói đến cũng rất giận, bất quá lúc ấy hắn chỉ xoay người nói mấy câu với Đa Tể, nam nhân này liền mua trâm đi, thật sự là! Nếu không phải chặn lại hắn nửa đường, khụ khụ ~ nghĩ lại chuyện cũ mà kinh à! Không nghĩ tới chính mình vậy mà cũng có lúc dùng thân phận ép người (╯^╰).
Hiểu rõ gật đầu, Thư Di lại nhìn vào trong gương, thật không ngờ, nam nhân mà mình vẫn một mực chờ lại chính là người nhất định sẽ có được tam cung lục viện này, nên khóc sao? Nhưng vì sao đáy lòng lại không ngừng cảm thấy ngọt ngào?
Dận Chân cũng nhìn nàng trong gương, ánh mắt dịu dàng mà đa tình, chỉ thấy hắn khẽ mở môi mỏng mà nói một câu khiến cho Thư Di cứng đờ cả người trong nháy mắt. “Sinh nhật vui vẻ!”
Sinh nhật… Vui vẻ? Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật thứ mười bốn của Nữu Cỗ Lộc Thư Di nàng! Thư Di cười khổ, thời gian qua thật nhanh, nàng đã đến Thanh triều được một năm! Nàng rất nhớ nhà, rất nhớ ba mẹ, nghĩ đến tất cả những người bên kia, nàng cứ một mực nhắc nhở với bản thân phải kiên cường, phải kiên cường! Không ai biết thời gian lúc nàng vừa mới tới, mỗi lần đều phải khóc một hồi trong chăn lúc nửa đêm, nghĩ tới ba mẹ mới có thể ngủ! Nàng cố gắng học tập bài Tarot cũng chỉ là vì sợ Anh Ca phát hiện bí mật trong lòng, hiện tại nghĩ đến, đảo mắt chỉ như là một giấc mộng, chỉ là không biết khi nào mới có thể tỉnh mộng?
Dận Chân nhíu mày nhìn vẻ mặt âm tình bất định của tiểu nữ nhân trước mặt, nàng đang suy nghĩ cái gì?
Một hồi lâu, đến lúc nàng hoàn hồn, mới phát hiện nam nhân trong gương đang dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn mình, cười cười với hắn, đột nhiên Thư Di nhớ ra một chuyện. “So với Vương gia thì việc vấn tóc của ta chỉ là làm trò hề, có phải thường xuyên vấn tóc cho nữ nhân hay không hả?” Thậm chí nàng còn không có cảm giác với động tác của hắn, phải có kỹ năng thuần thục thế nào mới có thể làm được? Thư Di nhìn chăm chú vào vẻ mặt của người nào đó, gương mặt Dận Chân dưới ánh nhìn chăm chú của nàng liền không tự giác mà tránh đi tầm mắt, trái tim Thư Di như bị kéo mạnh xuống!
Nên nói thế nào với nàng, động tác vừa rồi của hắn vụng về đến ngay cả hắn cũng thấy không được? Nếu không phải muốn làm cho nàng vui vẻ, sao hắn lại có thể bị một cái búi tóc làm khó, suy nghĩ hết sức hồi lâu, rốt cục cũng có thể cắm được cây trâm lên tóc mà nàng không hay! Kỳ thật nếu nàng có thể nhìn thấy phía sau, nàng sẽ thấy búi tóc này có bao nhiêu hỏng bét! Không ngờ, thật không ngờ, hắn đường đường là một Thân Vương của Đại Thanh quốc, vậy mà lại bị một cái búi tóc làm khó, lời như thế thì đánh chết hắn cũng sẽ không nói cho nàng!
Thấy hắn hồi lâu cũng không nói chuyện, ánh mắt Thư Di trở nên mờ mịt, nàng làm sao vậy? Trong lòng chua xót giống như là uống dấm chua, rõ ràng là chẳng quan tâm.
“Ta…”
“Gia…”
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó không tự chủ mà cùng cười, vui vẻ là tốt rồi, những cái khác cũng không quan trọng!
“Dận Chân, cám ơn chàng, ta rất thích phần lễ vật này!” Thư Di nhìn hắn nói nghiêm túc.
“Dường như chỉ có lúc nàng nói cảm ơn mới có thể gọi tên gia.”
“Ôi?” Thư Di suy nghĩ một chút, quả thật như vậy.
“Sau này lúc không có ai thì cứ gọi tục danh của gia đi.” Dận Chân lơ đãng mở miệng.
“Tốt ~ kỳ thật ta cũng không thích gọi gia, cảm giác như là gọi đại ~~ gia~~” Không ngờ, Thư Di liền đáp ứng ngay!
Đại gia… Thật không? Khóe miệng Dận Chân co rút khó mà nhận thấy.
“Được rồi, Vương gia… Dận Chân, sao chàng lại biết sinh nhật của ta?” Dưới cái nhìn chăm chú của người nào đó, Thư Di liền sửa miệng lại.
“Chuyện ta muốn biết được, nàng nói xem sẽ làm thế nào để biết?” Dận Chân thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, hỏi ngược lại. Tìm người đi tra xét, không biết việc tìm tòi thông tin này so sánh với ba trăm năm sau, hiệu suất sẽ thế nào. Thấy tâm tư Thư Di lại muốn bay xa, lần này người nào đó đưa tay vỗ vỗ hai má của nàng.
“Hả?”
“Không đói bụng?”
Sờ sờ bụng, bị hắn nhắc đến liền cảm thấy có chút đói! Nhanh chóng đưa gương mặt nịnh nọt mà cười với người nào đó. Khóe miệng Dận Chân giật nhẹ.
“Phúc tấn đã chuẩn bị mì thọ cho nàng, đi cùng đi!”
Quả nhiên, cũng phải dự cùng với vợ lớn nhỏ của hắn…
Mặt Thư Di cương cứng lại, Anh Ca liền tiến vào, cúi người nói: “Vương gia, Cách Cách, đồ ăn đã chuẩn bị xong, ngài muốn dùng bữa trong nhà hay đi tiền thính?”
Âu da ~ Anh Ca ngươi thật sự là phúc tinh của ta nha, hai mắt Thư Di sáng long lanh nhìn nàng, miệng không ngừng nói: “Bên trong bên trong.”
Sắc mặt Dận Chân không tốt mà mở miệng, “Phúc tấn bên kia không chuẩn bị bữa tối?” Sao Na Lạp thị lại có thể sơ sót như thế?
Anh Ca cúi người, cung kính trả lời: “Hồi Vương gia, hôm qua phúc tấn đã phái người đến phân phó, chỉ là nô tỳ nghĩ hôm nay ngài cùng Cách Cách ra ngoài, không biết khi nào sẽ hồi phủ, cho nên liền nói với phúc tấn, hủy bỏ tiệc tối, đổi thành dùng bữa tại Di Tâm Các.”
Nghe vậy, Thư Di sợ Dận Chân trách Anh Ca tự tiện làm chủ, liền mở miệng. “Kỳ thật đây đều là chủ ý của ta, ngày hôm qua thân thể phúc tấn đã không khỏe, ta nghĩ cũng không nên để những việc vặt này làm phiền đến nàng, liền phái Anh Ca qua nói một tiếng.”
Dận Chân cúi đầu nhìn người nào đó một chút, thầm thở dài, sao nàng lại không hiểu ý của hắn? Vốn hắn còn muốn thừa dịp tiệc tối…
Nhưng như vậy cũng tốt, càng thêm tự tại, nghĩ vậy liền phất phất tay với Anh Ca, “Ngươi đi xuống trước đi!”
Rất nhanh, thức ăn đã chuẩn bị tốt!
Hai người lần lượt ngồi xuống bàn, Thư Di nhìn thoáng qua Anh Ca cùng Thúy Châu đứng hầu hạ bên cạnh, cười nói: “Các ngươi cũng cùng nhau ngồi đi.”
Hai người các nàng nhìn nhau, lại nhìn về phía Dận Chân vẫn không lên tiếng, chỉ thấy hắn nhíu mày lại, Anh Ca liền cúi người nói: “Hồi Cách Cách, vừa rồi Vương đại nương ở phòng bếp đã tìm nô tỳ cùng Thúy Châu đi giúp bà đan túi lưới, cho nên hai người nô tỳ vô phương ở đây với ngài.”
Thúy Châu rất thành khẩn mà gật đầu chứng minh lời nói của nàng, sau đó cũng hạ thấp người nói: “Nếu các chủ tử không còn phân phó gì khác, bọn nô tỳ liền lui xuống trước đây!”
Gạt người! Thư Di híp mắt.
“À!” Dận Chân thấy nàng không lên tiếng, liền tự mở miệng bảo các nàng lui xuống!
Vẻ mặt Thư Di đau khổ mà nhìn các nàng rời đi, hai kẻ không trượng nghĩa, uổng công ngày thường đối xử tốt với các nàng! Ngoài cửa, cửa phòng vừa đóng lại, Thúy Châu quay đầu lại hỏi nhỏ Anh Ca: “Anh Ca tỷ, chúng ta làm như vậy có phải không… Không tốt lắm hay không!” Nhìn vẻ mặt chủ tử giống như rất không vui đây!
Anh Ca cũng chịu, không có cách mà xòe tay. “Muội cũng thấy dáng vẻ của Vương gia là không muốn chúng ta ở đấy, quên đi, như vậy cũng không tệ, vừa lúc để hai người bọn họ ở riêng với nhau.” Vừa nói, Anh Ca nháy mắt mấy cái với nàng đây là không sai, “Vậy đồ của chúng ta chuẩn bị cho chủ tử thì làm sao bây giờ? Xem ra, tối nay Vương gia sẽ ngủ lại chỗ này rồi.”
Bị nàng nhắc tới, Anh Ca cũng nghĩ tới hà bao mà mình đã tốn không ít công sức, khổ não mà gãi gãi mặt. “Không có cách nào, chỉ có thể đợi ngày mai!”
Hai người nghĩ tới lễ vật mà mình đã hao hết tâm tư chuẩn bị lại không thể tặng ngay ngày, không hẹn mà cùng ủ rũ.