Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha

Chương 40: Hẹn Hò (3)


Bạn đang đọc Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha: Chương 40: Hẹn Hò (3)


Edit: dark Angel
Beta:
Sau khi xe ngựa đi được một thời gian ngắn thì ngừng lại, hai người xuống xe và đi bộ vào đoạn đường phồn hoa nhất kinh thành. Dận Chân sủng nịch nhìn vẻ mặt mới lạ xem xét tại từng quầy hàng của Thư Di, âm thầm phân phó Nhĩ Thái ở phía sau, đem tất cả những đồ tốt mà nàng xem âm thầm mua lại!
Hai người đông nhìn tây dạo mà bất tri bất giác đi tới trước cửa một tửu lâu khai trương, Thư Di kéo kéo ống tay áo của Dận Chân, khiến hắn nhìn về đám đông đang chen chúc phía trước, cổ đại cũng có bán hàng giá rẻ hay sao?
Dận Chân không biết nói gì, ý của nàng không phải là muốn hắn chen vào trong đám người kia đi? Đang lúc muốn kéo nàng rời đi, chợt nghe phía trước có người hô. “Tứ ca ~”
Dận Chân quay đầu lại, đám người xung quanh không tự giác mà tránh ra một lối đi, đúng là nhóm người Bát gia đang chậm rãi đi tới. Thập Tứ nhìn thấy Thư Di ở phía sau Dận Chân không ngừng ló đầu ra nhìn đám người chung quanh, cười đến thích thú. “Tứ ca cùng tiểu Tứ tẩu ra ngoài dạo?”
“À!” Mặt Dận Chân không chút thay đổi lên tiếng trả lời.
Lão Bát cùng lão Cửu liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra được nghi vấn trong mắt của đối phương: đây là chuyện là lão Tứ lãnh đạm thành tánh kia sẽ làm ra hay sao?

Dận Chân thấy mấy người này cũng vô tình có ý đưa ánh mắt nhìn ra phía sau của mình, hắn lặng lẽ cho Thư Di một ánh mắt, Thư Di hiểu ý, bước ra từ sau lung hắn rồi hành lễ với những người trước mắt.
“Nữu Cỗ Lộc Thư Di tham kiến Bát gia, Cửu gia, Thập gia, Thập Tứ gia.”
Dận Tự cười nói, “Tứ tẩu đa lễ!”
Thư Di cũng cười cười, trực tiếp lắc mình tránh phía sau Dận Chân, những cuộc gặp mặt có tính chất lịch sử như thế thì cứ giao cho Ung Chính đại nhân không gì không làm được giải quyết đi, nàng chỉ là một tiểu nữ nhân vô năng! Vạn nhất nói sai, ha ha
~Nhóm Bát gia vừa lộ ra vẻ vui vẻ thì nhìn thấy hành động trực tiếp của Thư Di liền cứng lại trên mặt, Dận Chân thì cong khóe môi một cái, đối với biểu hiện ỷ lại ra ngoài của tiểu nữ nhân này thì hắn cảm thấy rất hài lòng!
Thập Tứ sờ sờ mặt mình, lại ngẩng đầu nhìn Dận Tự, thấy gương mặt tươi cười luôn ấm áp như gió xuân, trước sau như một lúc này cũng có chút cứng ngắc, trong lòng cũng có chút cân bằng, xem ra không chỉ riêng hắn chịu đả kích, ngay cả Bát ca đạo hạnh cao thâm cũng vậy… Thập Tứ vui mừng gật đầu. Tuy nhiên chỉ trong một cái chớp mắt, Dận Tự liền khôi phục thái độ bình thường, hơi hơi gật đầu với Dận Chân, nói: “Tứ ca chính là đi đến khách điếm Long Phượng này?”
Khách điếm Long Phượng? Dận Chân giật mình, cái tên hay nhỉ! Hắn nhìn theo ánh mắt của Dận Tự, đúng vậy, chính là bốn chữ khách điếm Long Phượng thật to!
Thư Di cũng ngạc nhiên mà ló đầu nhìn lên trên, sau đó hỏi: “Bát gia, mới vừa rồi các người ở bên trong đám người nhìn cái gì đấy?”
Dận Tự thoáng sững sờ, thấy Thư Di nhìn thẳng phía sau của mình, trong nháy mắt liền hiểu, đem người tránh ra, Thư Di nhìn lên, ôi

~Ở giữa đám người chính là một người lùn đang đứng! Chỉ thấy hắn mặc trường bào màu đen, bên ngoài khoác một cái áo nhỏ màu đỏ, trên đầu còn mang một cái nón nỉ, đang dẫn khách vào khách điếm một cách thuần thục! Lẽ nào, thật là có ấn tượng giống phục vụ sinh bên ngoài khách sạn hiện đại đấy!
Thư Di vuốt cằm, tán thưởng gật đầu, ông chủ của khách sạn này thật có sáng ý à! Phục vụ sinh dễ thấy như vậy, khách điếm không muốn nổi tiếng cũng khó! Đang nghĩ ngợi, chợt nghe Dận Đường cười nhạo một tiếng: “Mới vừa rồi gia còn nói, vốn tưởng là khách điếm có cái gì rất giỏi đây, đến đây nhìn xem, lại nhìn thấy được cái này.” Trong mắt hắn hiện lên là sự khinh thường rõ ràng!
Thư Di ngẩn ra, nhăn mày nhíu mặt, nàng quên rồi, nơi này là xã hội phong kiến có phân chia cấp bậc nghiêm ngặt, nói vậy người lùn ở chỗ này phải chịu phân biệt rất nhiều đi!
Vẻ mặt Thập A Ca cũng là khinh thường. “Bát Ca, chúng ta đi thôi, khách điếm thấp kém như thế này, căn bản không đáng để Cửu ca lo lắng.”
Sau khi Dận Tự cùng Dận Chân nghe vậy, đều hơi hơi nhíu mày.
“Còn có mặt mũi nói đến người khác, các ngươi còn không bằng hắn nữa!” Thư Di nhỏ giọng nói thầm phía sau Dận Chân, Dận Chân nghe vậy thì khóe miệng co giật hai cái khó mà nhận thấy!
Tuy là nhỏ giọng nhưng lại bị Dận Đường nghe thấy, kinh động nói: “Ngươi nói cái gì? Ngươi lại dám đem gia so sánh với hắn?” Vừa nói liền xúc động muốn bước lên trước bắt Thư Di lại hỏi cho rõ!
Sắc mặt Dận Chân đột nhiên trở nên xanh mét, đôi mắt thâm thúy ánh lên vẻ hung ác nham hiểm bị Dận Tự nhìn thấy mà kịp thời kéo Dận Đường lại!
“Dận Đường.” Dận Tự cau mày khiển trách!

“Bát ca, huynh có nghe không? Người đàn bà kia không chỉ so sánh chúng ta với kẻ thấp hèn như vậy, còn nói chúng ta không bằng… Không bằng…” Dận Đường thở hổn hển gào thét.
Thư Di nghiêng đầu nhìn hắn một chút, đột nhiên cười một tiếng nói: “Cửu gia, ta nói không đúng sao? Ít nhất hắn cũng có dũng cảm đối mặt với chỉ trỏ của người khác, còn cố hết sức mà hoàn thành trách nhiệm của mình, không trốn tránh, không hối hận, hắn sinh tồn dựa vào sức lao động của chính mình, có gì thấp hèn? Chỉ bởi vì hắn thấp bé từ nhỏ, nên bị người chỉ trích, bị người xem thường? Nhưng nô tỳ lại cảm thấy hắn sống rất kiên định, sống rất tự tại, sống rất có ý nghĩa! So sánh với những người được ngậm muỗng vàng từ lúc mới ra đời, chỉ biết an nhàn mà hưởng thụ thành quả lao động của người khác, nếu không thì mỗi ngày cũng chỉ biết mưu tính hại nhau, không cần đánh rắm, còn đi nơi nơi cười nhạo cái này giễu cợt cái kia, hắn tốt hơn nhiều lắm!”
“Ngươi… Ngươi…” Dận Đường bị nàng nói giận đến không nói nên lời, chỉ có thể dùng tay chỉ chỉ về phía nàng. Thư Di thấy thế, càng thêm hừ lạnh, đi tới trước mặt hắn cùng lão Thập cười khinh miệt một tiếng.
“Nô tỳ nói sai rồi sao? Thập gia, ngài dám nói nếu ngài là nam nhân kia, ngài cũng sẽ tự nhiên đứng trước ánh mắt khác thường của mọi người như hắn được sao?”
Thập A Ca bị nàng kích đến đỏ mặt tía tai, giận dữ hét: “Gia không cần! Từ nhỏ thân phận của gia đã cao quý, sao hắn có thể so sánh được?”
“Ngài cũng chỉ có xuất thân là tốt hơn hắn!” Thư Di lạnh lùng nói một câu!
Dận Hề thật sự là nhịn không được, tránh khỏi kiềm giữ của Dận Tự mà hướng đến đây, xem ra là muốn đánh Thư Di rồi mới dừng lại! Dận Chân đem Thư Di kéo ra phía sau, tuy rằng cô nàng này nói không sai, chỉ là nói trắng ra như thế thì có khác gì đem mặt mũi lão Cửu, lão Thập ném xuống đất, thật đúng là có điểm kích động!
“Tứ ca, huynh tránh ra! Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn nàng một chút!” Dận Hề nóng đến đỏ mắt.
“Làm càn!” Dận Chân giận tái mặt, gầm lên: “Nàng trong miệng ngươi chính là Tứ tẩu của ngươi!”
Dận Tự vừa thấy Dận Chân tức giận, liền nháy mắt bảo Thập Tứ đem Dận Hề kéo về, bản thân thì tiến lên cười nói: “Tứ ca, Thập đệ hắn nhất thời hồ đồ, Tứ ca chớ trách!”

“Hừ!” Dận Chân lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói lời nào.
Dận Đường kéo Dận Tự đến một bên, nhỏ giọng nói: “Bát ca, để cho lão Thập giáo huấn nàng một chút cũng tốt!”
Dận Tự nhíu mày, “Sao đệ cũng hồ đồ như vậy! Hiện tại lão Tứ là Thân Vương, thân phận cao hơn chúng ta, việc này nếu như làm ầm ĩ đến chỗ Hoàng a mã, cũng là có hại cho chúng ta! Tuy thân phận nàng là Cách Cách, nhưng là nữ quyến của lão Tứ, hơn nữa trên triều hôm đó, đệ cũng thấy qua vẻ mặt hiền lành của Hoàng a mã lúc nói đến nàng, sao, đệ vẫn không hiểu được quan hệ chặt chẽ bên trong?”
Dận Đường thoáng sững sờ, sau đó gật đầu, liền đi qua giúp Thập Tứ kéo lão Thập!
Dận Tự lại lần nữa đi tới trước mặt Dận Chân cười nói: “Tứ ca, bọn đệ còn có việc, cáo từ trước! Lần này lão Thập có chỗ thất lễ, ngày khác nhất định sẽ bảo hắn đến cửa tạ tội đây!”
Dận Chân hơi hơi gật đầu, “Thôi, cũng là Tứ ca không biết cách dạy nội quyến, để các đệ chê cười!”
“Đâu có đâu có ~ như vậy, chúng ta liền đi trước một bước!”
Dận Chân gật đầu. Mấy người bọn họ vừa rời đi, chợt có người vỗ tay. Dận Chân cùng Thư Di quay lại phương hướng truyền đến âm thanh, đều cả kinh!
Đúng là mỹ nam đấy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.