Bạn đang đọc Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha: Chương 27: Thập Tam Nói Bóng Nói Gió
Edit: dark Angel
Beta: minhminh
Thư Di híp mắt ngồi trên ghế nhìn bọn Thúy Châu thu dọn tàn cuộc, a ~ đầu có chút choáng váng ~ hay là thân thể này không thích hợp với rượu đây!
Rốt cục cũng dọn dẹp xong, mọi người mệt mỏi đều ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, mông còn ngồi chưa nóng ghế, chỉ thấy Dận Chân từ ngoài cửa đi vào, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của hắn, một hồi lâu, mới vội vàng mà quỳ xuống đất thỉnh an. Thư Di cũng bị hắn dọa cho hoảng sợ, lảo đảo đứng lên quỳ xuống, trong lòng nói thầm: sao lại trùng hợp như thế?
Dận Chân phất tay, mọi người lặng lẽ đứng lên, không tiếng động mà rời đi. Anh Ca quay đầu lại nhìn thoáng qua Thư Di vẫn quỳ trên mặt đất, rất lo lắng.
Thư Di cúi đầu nhìn đôi giày màu xanh của nam đang từ từ đi tới, yên lặng đếm: năm, bốn, ba, hai, một, đôi giày nam đứng lại trước mắt của mình. Dận Chân đưa tay đỡ Thư Di đang quỳ xuống đứng lên, để cho nàng tựa vào trong lòng mình mà đứng vững, sau đó vuốt ve gương mặt vì say rượu mà đỏ ửng của nàng, ánh mắt dịu dàng như nước. Quả thực Thư Di không thể tin vào hai mắt của mình, dùng sức chớp chớp, nhìn chăm chú vào sắc đẹp khó gặp này, trong lòng thì điên cuồng hò hét: làm cho núi băng này tan nhanh một chút đi
~Thấy nàng trừng đôi mắt to nhìn chính mình, bộ dáng khả ái như con chó nhỏ rung đùi đắc ý, Dận Chân nhịn không được mà cười nhạt, sau đó trong tiếng kinh hô của Thư Di mà khom lưng ôm lấy nàng đi vào phòng trong, đêm nay hẳn là có thể rồi đi…
Hắn, hắn đây là muốn làm gì?
Thư Di hoảng sợ nhìn đôi mắt đang nổi sóng của Dận Chân, không phải là hắn muốn…
Lúc thân thể chạm vào đệm giường, nàng biết, chuyện này có chút mất khống chế rồi.
“Gia…”
Thư Di vừa định mở miệng, Dận Chân đã kề sát đến bên tai nàng thổi một hơi, nhỏ giọng nói: “Suỵt ~”
Thân thể mẫn cảm lui lại, Thư Di khóc không ra nước mắt, đêm nay nam nhân này phát điên cái gì rồi? Nếu là muốn nữ nhân thì phải đi tìm bánh ngọt a.
“Vương gia, người… Đừng…”
Lấy môi chặn môi, Thư Di khiếp sợ nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, hắn vậy mà lại dùng… Cách hôn nồng nhiệt kiểu Pháp!!!
Dận Chân say sưa hấp thu hương thơm trong môi Thư Di, tàn phá bừa bãi, dây dưa với cái lưỡi thơm tho khiến cho hắn say mê, không tự giác càng hôn càng sâu, trong đầu có một giọng nói không ngừng nói với hắn, muốn, còn muốn nhiều hơn nữa, bàn tay cũng không chịu khống chế mà bắt đầu chạy loạn trên người Thư Di.
Đột nhiên cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo chui vào trong vạt áo của mình, khiến cho Thư Di tỉnh táo lại từ trong ý loạn tình mê, bắt đầu liều mạng giẫy dụa.
“Ưm ưm ưm… Hô ~”
Rốt cuộc cũng thoát khỏi miệng sói, Thư Di kéo chặt chăn chui vào một góc, căm tức trách móc người nào đó: “Vương gia, nô tỳ nhớ rõ là người nói sẽ không ép buộc nô tỳ!”
Đầu tiên là Dận Chân không vui nhìn hành động tránh né mình của nàng, sau đó lại nghe thấy lời nói lạnh lùng của Thư Di, vẻ mặt bắt đầu trở nên xanh mét: “Sao? Bây giờ nàng không muốn?”
“Không muốn!” Trả lời gọn gàng lưu loát.
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên bị áp suất thấp không tiếng động mà tràn ngập. Thư Di không chút thay đổi, trấn định nhìn lại hắn.
Nữ nhân này!!!
Dận Chân nhíu chặt mày, nếu là nàng không động tâm, vì sao hôm nay phải hát bài tình ca ai oán như thế? Chẳng lẽ… Dận Chân nhìn thật sâu vào mắt Thư Di, sau đó ảo não phát hiện ra bên trong ngoại trừ trong veo cũng là trong veo, trong có nửa điểm ý tứ lạt mềm buộc chặt!
Hai bàn tay ôm Thư Di có chút vô lực buông ra, Dận Chân đứng lên, mắt nhìn xuống nàng nói: “Gia còn có tấu chương cần xem, nàng ngủ trước đi!”
Nói xong liền bước ra ngoài, đến ngồi xuống trước bàn ở gian ngoài, hắn cần phải tỉnh táo lại, nữ nhân này thế mà lại dễ dàng khơi dậy dục hỏa của hắn.
Thấy hắn rời đi, Thư Di mới khẽ thở phào, may là Tứ Tứ hết lòng tuân thủ hứa hẹn như trong truyền thuyết, nếu không nàng cũng không biết làm thế nào mà vượt qua một kiếp này. Nhớ tới vừa rồi trong lúc vô tình chạm vào nơi lửa nóng nào đó trên thân thể của hắn, Thư Di nhịn không được mà đổ mồ hôi lạnh, năng lực khống chế bản thân của nam nhân này thật đúng là khiến cho người ta bội phục!
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua từng ngày từng ngày một, ngày cưới của Hi Vận cùng Thập Tam cũng đúng hẹn mà tới. Bởi vì thân phận thấp, cho nên Thư Di không có tư cách tham gia hôn lễ của bạn tốt, nhưng nàng cũng đã sớm chuẩn bị xong quà tặng: một đôi đồng tâm kết, dùng các ngôi sao xếp thành một cái chuông gió hình tay!
Lúc Anh Ca nhìn thấy đã nói thẳng là quà tặng không đủ quý giá, sợ Hi Vận trách cứ, Thư Di chỉ cười cười lắc đầu, nàng tin tưởng phần quà chúc phúc này sẽ khiến Hi Hi rất vui vẻ!
Dưỡng Tâm Điện
Khang Hi vừa nhìn tấu chương trong tay, vừa nói với Dận Tường đứng một bên: “Thập Tam à, ai chọc giận Tứ ca con rồi?”
Dận Tường giật mình, cúi người trả lời: “Bẩm Hoàng A Mã, nhi thần không biết!”
“Không biết?” Khang Hi thoáng đưa mắt từ tấu chương sang hắn rồi lại cúi đầu, “Trẫm không tin! Gương mặt đen của hắn đến trẫm cũng thấy được, không lẽ con không thấy hay sao?”
Dận Tường vừa nghe, liền cười hì hì nói: “Hoàng A Mã anh minh! Gần đây sắc mặt của Tứ ca hắn rất khó xem, ngay cả nhi tử cũng không dám đến gần hắn quá.”
Khang Hi đặt tấu chương lên bàn, tháo mắt kiếng xuống, vuốt vuốt lông mày, mỏi mệt nói: “Dận Chân này mấy năm nay đã từng trải, đem tính cách vui buồn bất định ngày xưa mất rồi, lần này là làm sao vậy? Lúc lên triều thì đứng bên kia phóng ra khí lạnh, trời đông cũng sắp đến rồi, trẫm thật đúng là có điểm ăn không tiêu a ~”
Dận Tường nghe giọng nói của Hoàng Thượng như là oán giận, kì thực là quan tâm, nhịn không được mà cười ra tiếng.
“Thập Tam, con đi đến phủ của hắn điều tra xem, nhìn xem có phải ai thiếu bạc hắn không trả hay không, trở về nói lại với trẫm, trẫm đây, sẽ giúp hắn đi đòi bạc lại.”
Dận Tường cười đến vẻ mặt thoải mái, liền ôm quyền nói: “Vâng Hoàng A Mã, nhi tử sẽ không làm hỏng sứ mạng!”
Khang Hi nhìn bóng lưng vội vã rời đi của hắn, lắc đầu thở dài, sau đó lại đeo kính, vùi đầu vào tấu chương.
Ung Vương phủ
Lúc Thập Tam bước vào thư phòng, Dận Chân đang cúi đầu viết cái gì đó.
“Tứ ca ~”
“A!” Đầu cũng chưa nâng. Dận Tường cũng không cảm thấy lúng túng, trực tiếp kéo áo ngồi xuống ghế, chờ công việc của hắn hoàn tất.
Khoảng thời gian một chén trà nhỏ sau, Dận Chân đặt bút xuống, nhìn về phía hắn, “Có việc?”
“Không có việc gì thì không thể tới phủ của Tứ ca? Điều này nói là Tứ ca không hoan nghênh Thập Tam?” Vẻ mặt Dận Tường tức giận, oan uổng liếc nhìn hắn.
Dận Chân mở miệng: “Xem ra ngày đại hôn gần tới mà đệ rất nhàn nhã đi chơi à, còn có thời gian đến phủ ta mà ba hoa, phải chăng là ta nên nói với Hoàng A Mã để lão nhân gia người cho đệ nhiều việc hơn?”
“Đừng đừng đừng ~” Thập Tam lập tức khoát tay. “Tứ ca tốt, huynh không yêu quý Thập Tam sao? Lời nói đúng như huynh nói, là Hoàng A Mã để đệ tới!”
“Hoàng A Mã?” Dận Chân ngạc nhiên nghĩ tới Hoàng Thượng, vẻ mặt Dận Tường lại vui vẻ.
“Hoàng A Mã nói, nếu có người thiếu bạc Tứ ca mà không trả, lão nhân gia người có thể ra mặt giúp huynh đòi lại.”
Hả??? Dận Chân mờ mịt nhìn Dận Tường cười trộm như mèo, không ai thiếu bạc ta à!
Dận Tường thấy bộ dáng mê man của hắn càng cười đến không ngừng được, thật lâu sau, cố gắng ngừng cười, đứng đắn nói: “Tứ ca, mới vừa rồi đệ thấy người của Cửu ca mang đến một chén sứ thật lớn đến Di Tâm Các đấy.” Người sống tại Di Tâm Các ở Tây viện chính là tiểu Tứ tẩu khiến hắn hết sức tò mò đây.
“Oh ~” Dận Chân cúi đầu trả lời, không nói nhiều nữa. Thập Tam tò mò, Tứ ca cư nhiên ngay cả hỏi cũng không hỏi?
“Tứ ca, huynh biết là mang đến cái gì sao?” Tiến lên dùng giọng nói lấy lòng.
“Ừ!” Là hải sâm.
“Là cái gì hả?” Càng thêm tò mò.
Dận Chân ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, không nói lời nào. Thập Tam tức giận ngồi lại trên ghế, cái gì chứ, lại dùng loại ánh mắt ‘không nên hỏi không nên hỏi’ này nhìn hắn! Ghét Tứ ca nhất rồi!
Nhìn Thập Tam đang sinh hờn dỗi, Dận Chân đột nhiên nhớ ra tình cảnh lưỡng lự hôm đó ở cửa phủ thượng thư của Thư Di, vừa định dặn dò hắn chú ý Triệu Giai thị, “Thập Tam, đệ…” Nhưng vừa đến miệng thì lại không nói ra, trực giác nói cho hắn biết, cái gì không nói mới là tốt nhất.
“Đệ???” Thập Tam kinh ngạc nhìn Dận Chân đang lắc đầu muốn nói lại thôi.
“Không có việc gì.”
Quả nhiên… Tứ ca thật sự không thích hợp! Xem ra phải thăm dò nguyên nhân từ miệng của những người khác!