Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha

Chương 20: Đánh Cuộc


Bạn đang đọc Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha: Chương 20: Đánh Cuộc


Edit: dark Angel
Beta: minhminh
Trong phòng bếp, Thư Di luống cuống tay chân tìm kiếm các loại gia vị.
Trong nhã gian, Anh Ca không tự nhiên mà nghe các vị gia phỏng đoán tài nấu nướng của Cách Cách.
“Bát ca, huynh nói nàng sẽ không lừa chúng ta đi? Cách làm bào ngư này, trong cung cũng chỉ có một loại a!” Thập A Ca nhận ra là không đúng, nghiêng người hỏi Dận Tự đang ngồi bên cạnh.
“Sẽ không! Không phải nàng còn đánh cuộc với Cửu đệ hay sao?” Dận Tự chậm rãi cầm chén trà uống một ngụm, “Chỉ là, ta thật đúng là rất tò mò việc nàng làm được bào ngư.” Giống như nghĩ đến điều gì, Dận Tự cười đến vẻ mặt sáng rỡ.
“Thiết ~, gia đang nghĩ để nàng thay gia làm cái gì!” Dận Đường chẳng hề để ý cười cười, Anh Ca vừa nghe lại càng thêm lo lắng, Cách Cách chưa từng xuống bếp a, ngay cả tay của nàng cũng không dính nước nữa là… Đã quên hỏi, Cách Cách của nàng sẽ làm được chứ??
Ách, Anh Ca a, hiện tại mới lo lắng đến vấn đề này thì có vẻ chậm a
~Qua nửa canh giờ, Thư Di cũng không xuất hiện, Dận Đề nóng lòng, “Sao còn chưa lên, chưng bào ngư này cũng không lâu thế này đi?”
“Lão Thập a, hiện tại ta có chín phần thắng chắc!” Dận Đường đắc ý nhìn hắn nói, tiếng vừa dứt, chợt nghe Thập Lục hô: “Tới tới!”
Mọi người quay đầu nhìn lại, quả nhiên, Thư Di đang chầm chậm đi đến bên này, phía sau là ông chủ dè dặt bưng theo một cái mâm lớn, trong mâm quả thật đúng là bào ngư chan cơm mà Thư Di làm!
“Ha hả ~ để ọi người chờ, nếm thử đi, tên món này là bào ngư chan cơm!” Thư Di vừa ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn các vị đại gia nói, mọi người đều trố mắt nhìn vào trong chén, mùi thơm của bào ngư tỏa ra bốn phía, cái này phải ăn như thế nào a?

Thư Di thấy tất cả đều bất động, hiểu rõ mà cầm lấy muỗng, gắp một miếng bào ngư đã được vo tròn trộn đều với cơm, sau khi trộn xong, Thập Lục nhìn mọi người, nhịn không được mà làm theo, sau đó múc một muỗng vào miệng, a ~ quá ngon, thịt thật mềm, nước nhiều mà không ngán, trơn mà không mỡ, mang theo một vị ngọt lành trong miệng, quan trọng nhất là một chút mùi cũng không có, a ~~ ăn thật ngon
~Những người khác thấy Thập Lục vội vàng ăn cũng không nói một lời, bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình thử xem thế nào một phen.
“Quá ngon ~” Thập A Ca vừa nếm miếng đầu tiên, không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi!
“Ân ~ cái… cách nấu này rất mới mẻ ~” đem cơm trộn với nước canh, đây là lần đầu thấy cách ăn này! Dận Tự tán thưởng liếc mắt nhìn Thư Di, nữ nhân này suy nghĩ thật khéo léo!
Sau khi Dận Đường nếm thử, cho ra tám chữ bình phẩm, “Thịt nấu mềm nhuyễn, mùi hương đậm đà”, mặc dù không cam lòng, nhưng là thua tâm phục khẩu phục!
“Nói đi, ngươi muốn gia làm cái gì cho ngươi?”
Thư Di nuốt cơm trong miệng xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, “Nô tỳ muốn nhờ Cửu gia hỗ trợ tìm giùm một ít hải sâm.”
“Tìm hải sâm??” Dận Đường ngây người nhìn nàng, không thể tin là chuyện đơn giản như vậy!
“Đúng! Nô tỳ muốn hải sâm tươi!”
“Đơn giản vậy à?” Thập A Ca có chút thất vọng, nguyên bản hắn còn tưởng là chuyện rất khó khiến.
Dận Đường trợn mắt nhìn hắn, nhìn về phía Thư Di, không giải thích được mà hỏi: “Hải sâm có vị ngọt, lại có hàn tính, rất có ít người dùng nó để ăn! Ngươi muốn nó làm gì?”
Thư Di lắc đầu với hắn, “Hải sâm đối với tim, thận, tỳ(*), phổi đều có tác dụng! Phụ nữ sau khi sinh, có thể dùng nó bổ thân thể giống như nhân sâm! Thậm chí là ho lao, chỉ cần dùng nó phối hợp thích đáng với thuốc, cũng có thể trị hết!”
(*)tỳ: lá lách
“Kiến thức của Tứ tẩu thật rộng rãi, Dận Tự xin học hỏi!”
“Ha ha ~” Thư Di cười khan vài tiếng, trong lòng thầm nghĩ: các ngươi nào biết được rằng, mấy thứ này đối với người lớn lên ở bờ biển như ta, thì tất cả chỉ là thường thức!
“Sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta còn có việc, cáo từ trước!” Thư Di nhìn ra cửa sổ, đứng dậy từ biệt với bọn Dận Tự, đi ra ngoài một chuyến thật không dễ dàng, nàng còn muốn đi phủ của Hi Hi thử thời vận.
“Qua vài ngày nữa gia sẽ bảo người mang đến phủ của Tứ ca!” Dận Đường trầm giọng nói.
“Vậy nô tỳ cám ơn Cửu gia trước.”
Thập Lục lưu luyến nhìn theo bóng của Thư Di đã đi xa, Dận Lễ tiến gần nói nhỏ vào tai hắn, “Thập Lục ca, ánh mắt của huynh lần này cũng không tệ!” Ít nhất nữ nhân này cũng biết làm thức ăn!
Dận Đường thấy các nàng đã đi xa, ngoắc tay gọi Lý Thái vào, “Cách làm mới vừa rồi của nàng, ngươi có đứng bên cạnh nhìn không?”
Lý Thái gật đầu.
“Biết làm như thế nào sao?”

“Gia, đại khái cũng biết trình tự!”
“Uhm, vậy ngươi làm thử theo phương pháp của nàng một lần xem!”
“Vâng, gia! Chỉ là, nô tài còn có chuyện muốn hồi bẩm.”
“Nói đi.”
“Mới vừa rồi Ung Thân Vương ngồi ở bên ngoài!”
Dận Đường cả kinh, liền quay lại nhìn hắn, “Sao lại không vào báo sớm?”
Sắc mặt Lý Thái lộ vẻ khó xử, “Sắc mặt của Ung Thân Vương… Hơn nữa tiểu nhị hầu hạ trên lầu là vừa mới tới, hắn chưa từng thấy Ung Thân Vương, là vừa rồi nô tài nhìn thấy mới biết được.”
Dận Đường nghe xong, phất tay bảo hắn đi làm, xoay người hỏi người đang uống trà – Dận Tự, “Bát ca, huynh nói Tứ ca tới để làm cái gì?”
“Còn có thể làm gì, rõ ràng là đi đuổi theo vợ, không nghĩ cũng có lúc Tứ ca điên cuồng vì yêu như vậy a! Đúng vậy không, Bát ca?” Dận Hề giành mở miệng trước, Dận Tự nghe vậy cũng cười cười, không đáp lời. Dận Đường trợn trắng mắt nhìn lão Thập, tưởng rằng người nào cũng giống ngươi sao? Cũng không nghĩ đến tính tình của Tứ ca, là loại người như thế sao? Quay đầu tiếp tục nói với Dận Tự: “Bát ca, nữ nhân Nữu Cỗ Lộc thị này rất kỳ lạ, dường như cái gì cũng thế, lần trước nghe người ta nói…” Liền đem chuyện Thư Di đã lừa gạt Thi Hạo Thiên như thế nào kể thật hoàn chỉnh một lần, cuối cùng còn bỏ lại một câu, “Hình như Hoàng A Mã cũng rất quan tâm tới nàng!”
Nhất thời Dận Tự sững sờ, nàng cư nhiên có thể khiến cho Hoàng A Mã chú ý. “Đệ biết vì sao Hoàng A Mã chú ý đến nàng không?”
Dận Đường lắc đầu, “Không rõ lắm!”
Dận Tự suy nghĩ một lát, nhìn Thập Lục, Thập Thất ngồi đối diện nói: “Các đệ… theo Thập ca về phủ ta trước, Bát ca cùng Cửu ca còn có việc cần làm.”
Dận Lộc, Dận Lễ liếc mắt nhìn nhau, gật đầu.
Ở cửa ‘Nghiễm Nguyên’.
“Bát ca tới chỗ này làm gì?” Dận Đường khó hiểu hỏi. Dận Tự cũng không trả lời, cũng biết phối hợp mà đi vào.

Ông chủ vừa thấy hắn, liền đi lại cười xum xoe, “Vị gia này, muốn mua cái gì?”
“Một cây trâm bạch ngọc hình con bướm!”
Ông chủ vừa nghe, có chút khó xử, “Vị gia này, không dối gạt ngài, ngài đã tới chậm một bước, cây trâm đó đã bán rồi!”
Bán rồi? Là ai có thể rộng rãi như thế?
“Ngươi có nhớ kỹ bộ dáng của người mua không?”
“Người có thân hình cao gầy, nam tử có diện mạo tuấn tú, hắn nói là mua cho phu nhân của hắn!” Ông chủ nhớ lại rồi nói.
Dận Đường đứng ở một bên không nhịn được liền bước lên hỏi, “Bát ca muốn cây trâm thế nào? Đệ giúp huynh làm ra, cửa hàng tồi tàn này thì có thứ gì tốt chứ!”
Ông chủ nghe vậy, sắc mặt liền ấm ức, muốn mở miệng phản bác thì nhìn thấy bên hông của Dận Đường lộ ra một ngọc bội màu trắng thì ngẩn người.
Dận Tự tiếc nuối nhìn qua vài thứ hàng, sau đó nói với Dận Đường: “Đi thôi.”
Hai người xoay người lên thân ngựa, Dận Đường thấy sắc mặt hắn không tốt thì nghĩ là do không mua được cây trâm, an ủi hắn nói: “Bát ca nói hình dáng của cây trâm cho đệ nghe chút, đệ sẽ tìm người làm cho huynh một cái, bảo đảm là giống nhau như đúc!”
Dận Tự lắc đầu, có một số thứ đã bỏ lỡ thì nhất định sẽ bỏ lỡ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.