Bạn đang đọc Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha: Chương 17: Đau Thương
Edit: dark Angel
Beta: troi0dat0oi0
Ánh mắt Dận Chân thản nhiên quét một vòng, khi đến Thư Di thì dừng lại một chút, sau đó dời đi giống như không có việc gì, nói với Na Lạp thị: “Dùng bữa đi!”
Mọi người nghe lời động đũa, nhưng ánh mắt lại không tự giác đều liếc nhìn Thư Di đang nhìn chằm chằm đồ ăn chảy nước miếng.Vì sao gia lại nhìn chăm chú nàng?
Bữa tiệc này, ngoại trừ Thư Di, những người khác đều ăn mà không biết vị!
Buổi tối, theo lệ thường, Dận Chân nghỉ ở phòng Na Lạp thị. Nhìn thấy nhi tử đang được Dận Chân cõng trên lưng, Na Lạp thị khuôn mặt tươi cười, nói: “Lưng có sao không?” Dận Chân để Hoằng Huy xuống ngồi trên đùi, vỗ nhẹ nhẹ lên đầu nhi tử: “Không sao!”
“A mã, người mang thứ gì về cho Tiểu Huy vậy?” Hoằng Huy hưng phấn hỏi.
“Hừ, suốt ngày chỉ biết chơi, lần này A mã con là đi công vụ, không phải đi chơi, quà đâu ra mà mang về cho con!” Na Lạp thị khẽ trách cứ, trên mặt ý cười cũng không giảm. Dận Chân cười nói với nàng: “Tiểu Huy học hành có tiến bộ, cũng nên khen thưởng!” Quay đầu nhìn hai mắt sáng long lanh của nhi tử, nói tiếp, “Lần này đi Hà Giang, A mã nghe nói tượng đất nơi đó rất tinh xảo, nên đã dặn Thập Tam thúc thúc mua cho con 1 bộ, hôm nay muộn rồi, để ngày mai ta nói Đa Tể đưa tới cho!”
Hoằng Huy vừa nghe, từ trên đùi Dận Chân nhảy xuống, hành lễ nói: “Tiểu Huy tạ ơn A mã!”
Dận Chân vừa lòng gật đầu, đứa nhỏ Hoằng Huy này, đặc biệt thông minh, rất biết lễ nghĩa. Đây chính là niềm hi vọng của hắn!
Na Lạp thị thấy Dận Chân sủng ái Hoằng Huy như thế, trong lòng lại càng thêm đắc ý, Niên Lý các nàng muốn động đến vị trí của nàng, quả thực là nằm mơ. Chỉ cần có Tiểu Huy, nàng, đích phúc tấn Na Lạp thị – sẽ không có ai có thể thay đổi được!
***************************
“Hức. . .!” Thư Di ợ một cái, đưa tay sờ sờ cái bụng đã tròn căng, nói: “Ăn no quá!”
Anh Ca bất đắc dĩ thở dài, đi rót chén trà đưa cho nàng nói: “Vâng, đúng ạ! Cách Cách ăn nhiều lắm ạ!” Hôm nay nàng ở bên cạnh thấy rất rõ ràng, cả bàn đầy người chỉ có mỗi Cách Cách nghiêm chỉnh ăn cơm, những người khác đều là có tâm sự mà nuốt không trôi.
“Không có biện pháp, lúc ấy thật sự ta đói bụng lắm!” Kiểu gia đình tụ họp này, sau này vẫn nên ít đi, tuy rằng đồ ăn ngon hơn bình thường rất nhiều, nhưng chờ cho được tới lúc được ăn cơm thật sự làm cho người ta không chịu nỗi. Rượu chè ăn uống quá độ hại người, hơn nữa bữa tối, ăn nhiều tiêu hoá không hết sẽ tích thành mỡ!
“Cách Cách, ngài có thấy tối hôm nay Vương gia có chút tâm sự nặng nề?” Anh Ca lại bắt đầu.
“Có sao?” Thư Di nhớ lại, phát hiện trong đầu nàng chỉ có mấy món lúc tối ăn cùng với lúc tối ăn mấy món, còn ấn tượng về Dận Chân không có một chút. Ạch! Nàng ngượng ngùng gãi đầu nói: “Chắc ngươi nhìn lầm rồi! Vẻ mặt của gia chúng ta . . . Ha ha, ngày nào chẳng lộ tâm sự nặng nề a?!”
Cũng đúng, Anh Ca nghĩ, vì vậy không nói thêm gì nữa.
Đêm khuya, Dận Chân đột nhiên tỉnh giấc, nhìn Na Lạp thị bên cạnh vẫn đang ngủ say, hắn nhẹ nhàng đứng dậy mặc quần áo, sau đó lặng lẽ rời đi. Ban đêm, gió hiu hiu thổi, đầu óc hỗn độn dần dần tỉnh táo, cứ đi không có mục đích như vậy, bất tri bất giác lại đi tới Ninh Hinh Cư của Lý thị. Lúc này, trong viện tất cả đều yên ắng. Dận Chân chỉ đứng ở ngoài viện, ngẩn ngơ nhìn về một hướng. Một thủ hạ nãy giờ vẫn luôn đi theo, thấy hắn không có ý vào trong, nhịn không được hiện thân: “Chủ tử, ban đêm lạnh, ngài cũng nên vào nhà đi!”
Dận Chân giống như không nghe thấy, vẫn đứng không nhúc nhích. Giữa lúc tên thủ hạ cho là hắn sẽ không trả lời thì lại nghe thấy Dận Chân nói: “Ta vừa mơ thấy Tiểu Quân!”
Thanh âm thản nhiên nhưng lại giống như tảng đá đập vào trong lòng. Tiểu Quân? Nhị A ca!
“Lúc mới sinh, bộ dáng hắn thật nhỏ bé. Nhớ khi đó, lúc ta ôm vào trong ngực liền không nhịn được nghĩ, vì sao lại nhỏ như vậy? Nhưng, hắn lớn lên trông rất được, giống Thục Phân!”
Đây là lần đầu tiên Dận Chân kêu tên nội quyến ở trước mặt hạ nhân. Tên thủ hạ hiểu được, hiện tại Dận Chân là đang nhớ lại những hồi ức tốt đẹp.
” Vì sao con người phải có tình cảm chứ?”
Tên thủ hạ sửng sốt, bất giác ngẩng đầu, vừa lúc thấy giọt nước long lanh trong mắt Dận Chân. Trái tim, nhịn không được cũng có lúc yếu ớt, ai nói nam nhi đổ máu không rơi lệ? Chỉ là chưa tới chỗ thương tâm mà thôi! Chủ tử hắn, cố nén nửa tháng, rốt cục. . .
Khụt khịt vài cái, Dận Chân ngửa đầu nhìn trời, tay vô lực hướng thủ hạ khoát nhẹ, nói “Ngươi lui đi, ta còn muốn bồi Tiểu Quân thêm chút nữa, dù sao đi một chuyến đến nhân gian cũng không dễ dàng gì, nhất là sinh ở nhà hoàng tử.”
“Dạ!”
Lúc này, ai cũng không muốn có người ngoài quấy rầy! Tên thủ hạ lui về sau mười thước, quay đầu lại nhìn bóng dáng cô độc vẫn đang trông về nơi ở của Nhị A Ca lúc còn sống, đột nhiên có cảm giác ngạt thở. Chuyện của Nhị A Ca, hắn từng nghe Đa Tể trong lúc vô tình có nói đến, cái chết có vẻ không phải là một tai nạn, khiến Đa Tể kiêng kị không chịu nói chuyện như thế, trừ chủ tử ra, cũng chỉ có nàng, nhưng, có thể là nàng sao?