Bạn đang đọc Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha: Chương 13: Gặp Ám Hiệu
Edit: troi0dat0oi0
Beta: dark Angel
“Cách Cách, giờ không còn sớm nữa!”
Anh Ca kề tai Thư Di nói nhỏ.
“Ừ!”
Phải trở về rồi. Đi ra ngoài lâu như vậy, không biết có bị người trong phủ phát hiện không?
Thư Di đứng dậy, làm một cái đại lễ đối với Thi Hạo Thiên, rồi sau đó ân hận nói: “Thực xin lỗi, ta không nên dối gạt ngươi!”
Mọi người đều sững sờ, đây có ý tứ gì? Thi Thế Kiệt phản ứng đầu tiên: “Lừa? Câu nào là giả đây?”
Lại nhìn vẻ mặt khó xử của Thư Di, khóe miệng của hắn không khống chế được rút rút: “Ngươi sẽ không phải là muốn nói toàn bộ những điều vừa nói là giả nha?” Sau đó lại nghẹn họng trân trối. Vì Thư Di đã gật đầu, nói nhỏ: “Trên căn bản là như vậy!”
“Thật là quá đáng! Ngươi. . . Ngươi. . .” Thi Thế Kiệt tức giận, nói năng có chút lộn xộn. Hắn chưa bao giờ từng gặp qua loại người như thế, kích động vung nắm tay muốn đấm Thư Di hai đấm. Anh Ca thấy thế sợ tới mức cứng đơ người. Thư Di cũng rất hoảng sợ, nàng thật không nghĩ tới bọn hắn sẽ động thủ đánh người. Nếu như vác hai cái mắt gấu trúc về, vậy phải giải thích như thế nào đây?
Dận Chân cùng Dận Tường cùng căng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm quả đấm của Thế Kiệt. Chỉ cần hắn dám làm bừa, hai người sẽ lập tức ra tay.
“Thế Kiệt, không được vô lễ! Đối phương dù sao cũng là một cô nương!” Thi Hạo Thiên sắc mặt cực xấu ngăn cản Thế Kiệt. Lời của hắn cũng tỏ rõ rằng, nếu Thư Di không phải thân nữ nhi, sợ là hắn cũng khống chế không nổi mà đánh trước nói sau!
Thư Di xấu hổ, nhìn Thi Thế Kiệt đang tức tối thở hồng hộc, cười gượng hai tiếng nói “Ha ha ~ đúng đúng, buông nắm đấm, thở sâu, nói với ta, xúc động là ma quỷ!”
“Khụ ~” Dận Tường bị sặc nước miếng. Tình cảnh này rồi mà nàng còn có tâm tư muốn làm quái? Đây là nữ nhân sao! Ánh mắt Tứ ca lần này rất. . . khụ khụ. . . độc đáo!
Dận Chân hắc tuyến nhìn biểu tình sinh động của Thư Di, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, phải nói là nàng đáng khen ở chỗ liều lĩnh. Nếu lừa người, tìm đại lý do trốn đi là được, thế mà còn ngu ngốc nói cho người ta biết! Nha đầu thông minh lanh lợi thế, lẽ nào thời khắc mấu chốt lại bị động kinh sao?
Còn Thi Hạo Thiên xoa nhẹ ót, hắn cảm giác tựa hồ có gân xanh đã nổi đầy rồi!
“Thật sự thật xin lỗi!” Thư Di chắp hai tay tạo thành chữ thập, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.
“Vậy việc xem bói . . .”
Cái này chắc không phải là giả a, rõ ràng có rất nhiều chuyện nói đều rất chuẩn xác!
“Ha ha ~ Thi công tử!” Thư Di ngượng ngùng gãi đầu, “Việc xem bói là thật, còn những chuyện khác đều là ta bịa cả! Ta là thấy ngươi thực rất chờ mong, cho nên mới không đành lòng tiếp tục lừa gạt ngươi! Nhưng, nói thế nào đi nữa, gạt người cũng là không đúng!”
Thi Hạo Thiên bất đắc dĩ nhìn diễn cảm nghiêm túc của Thư Di, đành phải cười khổ: “Sự tình đã như vậy, tiếp tục truy cứu cũng không được gì. Thôi, coi như biết thêm một bằng hữu!”
Hắn hào phóng như vậy, khiến cảm tình của Thư Di đối với hắn tăng lên không ít. Như vậy mới đúng chứ, lòng dạ nam nhân phải rộng rãi một chút!
“Thiếu gia, tha cho nàng dễ như vậy sao?”Thi Thế Kiệt tức giận còn chưa tiêu tan.
“Thế Kiệt, phải biết khoan dung! Chúng ta cũng có sai, ai bảo chúng ta dễ dàng tin tưởng nàng làm gì, coi như được một bài học!” Thi Hạo Thiên trong lòng lại có tính toán: chuyện này nếu làm lớn, lan truyền ra ngoài, thể diện bọn hắn cũng không còn. Hai tên giang hồ kinh nghiệm đầy mình lại bị một tiểu nha đầu không rành thế sự lừa cho xoay vòng vòng. Ạch, quả nhiên là. . . Mã hữu thất đề nha! (Câu đầy đủ: Nhân hữu thất thủ, mã hữu thất đề = Người có lúc hỏng việc, ngựa có lúc mất móng.)
“Nếu như vậy, chúng ta xin cáo từ!”
Thư Di thấy sự tình giải quyết ổn thỏa, vui vẻ kéo Anh Ca rời đi.
“A, cho hỏi phương danh của cô nương là gì?”
Thư Di quay đầu lại hướng hắn nhẹ nhàng cười, giống như hoa bách hợp vừa nở, nháy mắt khiến Thi Hạo Thiên giật mình.
“Thư Di, ta gọi là Nữu Cỗ Lộc Thư Di. “
Nhìn các nàng rời đi, Thi Thế Kiệt khó hiểu hỏi Thiếu chủ: “Thiếu gia hỏi tính danh nàng làm gì? Nàng lừa chúng ta thảm như vậy, ta chỉ mong không phải đụng đến nàng nữa, vì sao người còn hỏi nàng?”
Thi Hạo Thiên ánh mắt vẫn đang đuổi theo thân ảnh xinh đẹp đang xa dần, ý vị sâu xa nói: “Còn có thể gặp lại!”
Lúc này, Dận Chân mới đứng lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói với Dận Tường “Đi thôi!”. Khi đi ngang qua bên người Thi Hạo Thiên, Dận Chân cố ý liếc hắn một cái, còn muốn gặp lại à? Nằm mơ đi!
Dận Tường nhìn thấy hành động của hắn, cố nhịn cười, ánh mắt cũng quét qua Thi Hạo Thiên đang buồn bực một cái: “Ây ya, nói những lời như thế trước mặt Tứ Ca, chẳng phải tự tìm phiền phức sao?”. Hiện tại, Dận Tường đã đoán ra được thân phận thực sự của tên nữ giả nam trang kia rồi, thời gian trước nghe nói Tứ Ca mới lấy con gái nhà Lăng Trụ, có lẽ chính là cô gái này.
Nữu Cỗ Lộc Thư Di, không ngờ là một người thú vị như vậy, haha, sau này có nhiều trò hay để xem rồi!
Ra khỏi trà lâu, Dận Tường nhìn theo hướng họ rời đi, cười hì hì nói: “Tứ Ca, chúng ta có cần đi cùng xem thế nào không?” Nói không chừng vẫn còn có thể mục kích được nhiều thứ hay ho!
Dận Chân liếc hắn một cái như chớp giật, mở miệng lạnh lùng: “Chẳng còn sớm sủa gì, ta phải tiến cung phụng chỉ!”
Thập Tam vừa nghe, khuôn mặt cười tức khắc sụp xuống.
“Đúng rồi, Thập Tam đệ, đệ cũng phải mau kết hôn đi, mấy ngày trước Hoàng A Mã còn nhắc tới chuyện này.” Dận Chân làm bộ dạng như vừa nhớ ra, vỗ vỗ vai hắn nói: “Sau khi kết hôn là đã thành nam tử hán rồi, thế nên, học thức nhất định không thể như hiện tại, hôm nay ta phải đi thỉnh chỉ, ngày mai tảo triều xong thì tới phủ Tứ Ca nhé, Tứ Ca sẽ bồi thêm cho đệ.”
“Tứ Ca!” Dận Tường lườm xéo hắn, vẻ mặt uất ức.
“Quyết định vậy đi, Tứ Ca tiến cung trước đây.” Dận Chân nhanh nhẹn leo lên mình ngựa, hoàn toàn không để cho hắn có cơ hội nói gì!
Dận Tường nhìn hắn tuyệt tình cưỡi ngựa bỏ đi, âm thầm lầm bầm trong bụng: “Tứ Ca, huynh giận dỗi lộ liễu quá đấy!” Mà thôi, hôm nay cũng coi như thu hoạch không ít, có điều, nghe Thập Tứ nói, nàng Nữu Cỗ Lộc này hình như không được Tứ Ca yêu quý lắm, đêm tân hôn còn phải chịu cảnh vườn không nhà trống, vậy mà sao hôm nay trông bộ dạng Tứ Ca lại có vẻ rất để tâm đến nàng ta, vuốt vuốt mặt chẳng hiểu ra làm sao, Dận Tường quyết định, ngày mai phải nói chuyện với vị tiểu Tứ tẩu này mới được.
Thư Di và Anh Ca ra khỏi trà lâu, chưa đi được bao xa thì đã có người khác kéo lại.
Người khiến bọn họ phải dừng lại là một tiểu nha đầu cùng tuổi với Anh Ca, da trắng nõn, mắt long lanh cong cong như vầng trăng khuyết, cái miệng nhỏ đỏ tươi nhẹ nhàng thốt lên: “Cưỡi bạch mã không nhất định phải là Hoàng tử.”
Thư Di hoàn toàn mông lung, lắp bắp nói mãi không thành tiếng, một hồi lâu sau mới cẩn thận hỏi: “Ngươi là ai?”
Tiểu cô nương vừa nghe, gương mặt càng đượm ý cười, “Triệu Hi Hi!”
“Hi Hi?” Trời ạ! Cuối cùng cũng gặp được rồi, lòng Thư Di cuộn lên vui sướng. Hai người liền dắt tay nhau vào một tửu lâu ở gần đó.
“Lúc đầu mình còn chưa dám nhận cậu, tới tận khi cậu lôi bộ bài Tarot mới băn khoăn, không biết có phải là cậu không!” Triệu Hi Hi vừa rót trà cho Thư Di vừa nói ra sự ngần ngại của mình lúc còn ở trong quán trà.
“Còn nói nữa, lúc mình mới xuyên tới đây, đã đoán cậu chắc cũng đang ở đây, có điều không biết cụ thể là ở nhà nào.”
Thư Di nhìn lướt qua hai tiểu nha đầu bên cạnh họ. Triệu Hi Hi hiểu ý, “Triệu Giai Thị, Hi Vận.” vừa nói vừa nhìn nàng chớp chớp mắt. Thư Di kinh ngạc nhìn nàng, ôi cha, là đích phúc tấn của Thập Tam, lần này chẳng phải sướng chết nàng sao?
Hai người nói thêm vô số những chuyện linh tinh, Thư Di thấy trời đã tối, vội nói: “Hôm nay không thể nói chuyện tiếp được nữa rồi, ngày mai tới Ung Vương Phủ tìm mình, mình có chuyện muốn nói với cậu. Nhớ đấy, mình là Nữu Cỗ Lộc Thư Di.” Nói xong cũng không đợi Triệu Hi Hi trả lời, kéo Anh Ca chạy như bay ra khỏi tửu lâu.
Nha đầu Thúy Liễu che miệng nhìn Hi Vận còn chưa kịp phản ứng (Lời tác giả: từ giờ sẽ gọi Hi Vận, Triệu Hi Hi phải đánh 3 chữ, phiền phức^^!) nói: “Chẳng thể trách quan hệ hai người lại tốt như vậy, thì ra nàng ta và Cách Cách đều hùng hùng hổ hổ như nhau! Đây chẳng phải “vật dĩ loại tụ” như Cách Cách vẫn thường nói sao?”
(“vật dĩ loại tụ” =>nghĩa đen: đồ vật cùng loại đặt cạnh nhau, nghĩa bóng: người xấu hay kết bạn cùng kẻ xấu, tương tự câu: “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” của mình^^!)
Hi Vận liếc nàng ta một cái. Tính Thư Di trước giờ vẫn từ tốn, sao hôm nay lại thế này, tự nhiên lại nghĩ, ngày mai vào Ung Vương Phủ thế nào đây, nàng với người ở phủ đó vốn không quen biết. Nữu Cỗ Lộc Thư Di? Ung Vương Phủ? Hi Vận đột ngột trợn trừng lớn con mắt: “Không phải nàng ta sẽ trở thành mẹ của Càn Long đấy chứ???”
Ya ya ya, quả là tốt số! Không biết Ung Vương mà nhìn thấy bộ dạng hấp tấp của nàng ta lúc này có giận tới nỗi dựng sam (tóc đuôi sam của nam nhân thời Thanh ý^^!) lên không. Hi Vận vừa tưởng tượng tới bộ dạng Thư Di bất đắc dĩ phải quỳ trước mặt Ung Chính, vừa cười, đột nhiên, nàng ta đập bàn đứng bật dậy: “Xong rồi, vốn định nói cho nàng biết, hôm nay Lão Tứ và Thập Tam ngồi ngay bên cạnh họ.”
Thúy Liễu bị nàng dọa cho giật mình, cốc trà đang cầm trên tay không vững mà rớt xuống đất, vỡ tan tành, Hi Vận lặng người nhìn những mảnh vỡ trên nền đất, trong lòng chân thành cầu nguyện: “Thư Di à, Đức Chúa phù hộ cho cậu được bình an, A-men.”