Đọc truyện Dùng Sự Khắc Sâu Của Anh Sủng Em Cả Đời – Chương 9: Ngủ chung
Edit: Đồng – Beta: Đậu
Cố Thừa Minh cởi áo khoác, mặc T-shirt nằm trên giường, tiện tay lật cuốn sách Lê Dự vừa xem.
Thì ra là sách ngữ văn.
Mỗi trang hầu như đều có những chú thích bằng nét bút thanh tú, tuy nhiều lại không có chút ngổn ngang nào. Từ đó có thể nhìn ra Lê Dự yêu quý quyển sách này như thế nào.
Lúc này cậu cũng nằm xuống bên cạnh hắn. Đột nhiên có người nằm chung làm cậu thấy hơi lạ lẫm, toàn thân cứng đơ lại, không dám có chút cử động nào. Từ lúc mẹ bỏ đi, có lẽ đây là đầu tiên cậu nằm chung giường với người khác.
Lê Dự kỳ quái nhìn Cố Thừa Minh hứng thú lật từng tờ từng tờ sách giáo khoa lên xem, nhìn dáng dấp thì Cố Thừa Minh phải lớn tuổi hơn cậu mới đúng a, mấy nội dung này đều phải học rồi chứ?
“Anh học đang trung học hả? Mấy cái đó đều học qua hết rồi phải không?” Lê Dự vừa hỏi Cố Thừa Minh, vừa cầm đèn pin xoay tới xoay lui.
“Ừ, bây giờ đang học lớp 9.” Hắn nhớ bìa sách giáo khoa lớp 9 mà hồi sáng sẵn tiện nhìn thoáng qua, nhiều năm như vậy, lần nữa trở lại thời thiếu niên, hắn đã quên sạch sành sanh bởi vì những năm tháng đó, hắn sống tỉnh tỉnh mê mê.
Cố Thừa Minh nói xong không xem tiếp nữa đóng sách lại, nhìn bìa sách nói rằng:”Em học lớp 8 rồi à”
Lê Dự gật đầu, bởi vì nằm úp sấp nên khi nói âm thanh hơi nhỏ: “Ừm, em đi học tương đối sớm.”
“Hồi nãy em mới cầm sách ngoài, là định đi đọc sách?” Cố Thừa Minh chỉ đèn pin trong tay Lê Dự hỏi.
“Ừm, thứ hai thầy giáo kiểm tra miệng mà em còn chưa thuộc bài.” Cậu vô thức chun mũi, khuôn mặt nhỏ nhỏ nhăn thành một đoàn giống như cái bánh bao.
“Đọc sách bằng đèn pin không tốt cho mắt đâu.” Hắn nói xong liền lấy đèn pin đi, thử bật công tắc, chút sau lại nhăn mày: “Ánh sáng này quá hại mắt.” Cái đèn này giống như một bệnh nhân tàn phế, trên thân toàn băng dính, còn cuốn tận mấy vòng, ánh sáng cũng không rõ, cứ vàng vàng mờ mờ.
“Không sao, em quen rồi.” Cậu vừa nói vừa giơ tay lên muốn giật lại đèn pin.
“Đây là thói quen xấu, phải thay đổi.” Hắn nhớ tới dáng vẻ đeo kính của cậu ở kiếp trúc, tuy rằng đúng là rất cấm dục rất mê hoặc nhưng việc đó không tốt cho thân thể chút nào nên hắn không thể cứ để mặc như vậy. Cố Thừa Minh nhìn Lê Dự muốn giật đèn pin lại, không đồng ý mà truyền từ tay này sang tay khác rồi lại ném lên giường.
Ai biết cái giường kia không có thành giường, vậy nên đèn pin giống như cái bánh xe từ từ lăn xuống đất, vang lên tiếng vỡ nát.
Cậu không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn cái đèn cậu xem như bảo bối bị hắn ném xuống, cả người đều cuống lên, giống như con thỏ “vụt” một phát nhảy xuống đất, chân trần lật đật đi kiếm.
Hắn bị cậu làm cho hết hồn, cũng vội vàng leo xuống kéo cậu: “Em còn chưa mang dép kìa, aiz, từ từ đừng vội a.”
Lê Dự cầm đèn pin trở về, bản thân nó bình thường đã là nhân sĩ tàn tật sau khi bị Cố Thừa Minh tiện tay ném một cái triệt để đi đời nhà ma, cơ bản không thể tiếp tục dùng nữa. Hắn kéo người đang đỏ mắt chực khóc, có dỗ thế nào cũng không cao hứng nổi.
Cố Thừa Minh giơ tay lên muốn xoa đầu Lê Dự nhưng lại bị cậu tránh đi. Hắn thở dài, ngồi xuống bên cạnh nói rằng: “Anh không cố ý, xin lỗi em. Nhưng mà đọc sách bằng đèn pin thật sự không tốt cho mắt mà, em không biết bị cận thị thì sau này sinh hoạt thường ngày sẽ khó khăn cỡ nào đâu.”
Đời trước Lê Dự cận hơn 4 độ, còn bị loạn thị nhẹ.
Lần đầu tiên hắn thấy cậu đeo kính, cả người cậu phát ra một loại khí tức cấm dục làm hắn thêm càng khẳng định lúc thường cậu không đeo kính là một lựa chọn sáng suốt. Mãi đến sau này hắn mới biết nguyên nhân thật sự sao cậu không chịu mang kính trong lúc làm việc, là vì có một đồng nghiệp dọa cậu rằng đeo kính lâu mắt sẽ lòi ra, mà cậu thì cứ ngốc nghếch tin tới nhiều năm như vậy.
Bây giờ nhân lúc còn chưa bị cận phải tranh thủ uốn nắn, đương nhiên là hắn muốn thay cậu phòng ngừa a, chỉ có điều phương pháp này không những vô dụng mà còn làm cho Tiểu Lê Dự tức giận nữa.
Nhìn thái độ thành khẩn của hắn, hơn nữa người ta còn là khách, cậu chỉ có thể bĩu môi, thất vọng nói rằng: “Nhưng ban ngày em không có thời gian đọc sách.”
Cố Thừa Minh nhớ tới ban ngày Lê Dự phải chặt củi, giặt quần áo, nấu cơm, đa số thời gian của của cậu đều phải làm việc nhà, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi chớ đừng nói chi là đọc sách. Lê Dự là một người thích học tập như vậy, bị ép đến buổi tối mới có thể dùng đèn pin đọc sách, nghĩ tới đây, Cố Thừa Minh hận không thể lột da Triệu Bảo Quốc ngay lập tức.
Đèn trong phòng cậu chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng, muốn nhìn rõ chữ trong sách cũng phải cố hết sức. Hắn nhìn cậu ủy khuất ôm đèn pin đã bị bể, cảm thấy lòng đau như cắt.
Lê Dự để Cố Thừa Minh cầm khăn sạch tới, Lê Dự lau chân trước, Cố Thừa Minh cũng không chê nhận lấy lau cho bản thân, sau đó mới dụ cậu xuống nói: “Em ngoan ngoãn nằm xuống, dù sao anh cũng lớn tuổi hơn em, có cái gì không hiểu thì có thể hỏi anh, để anh giúp em giải đáp hết luôn nha? Coi như anh lấy công chuộc tội đi.”
Tắt đèn, Lê Dự kỳ quái nằm xuống, bởi vì giường nhỏ hẹp, hơi thở hai người quấn lấy nhau. Cả người hắn dán sát vào thân thể nho nhỏ bên dưới, khóe miệng không khống chế được cong cong lên nhưng cũng không dám biểu hiện quá cao hứng, hắn còn nhớ tiểu gia hỏa này còn đang tức giận đó.
Lúc đầu cậu còn không quá tình nguyện, sau đó bị hắn giục mấy lần mới chậm rãi nói: “Vậy anh đọc thử một vài bài thơ lớp 9 đi, em muốn làm quen sớm chút.”
“Ừ… Đọc thơ hả?” Cố Thừa Minh thử nhớ lại mấy nội dung trong sách ngữ văn nhưng não cứ hoàn toàn trống rỗng.
Lê Dự cảm giác được Cố Thừa Minh khó xử, biết khó mà lùi một bước đổi yêu cầu: “Không cần đọc cả bài, một đoạn cũng được, đại khái nội dung cũng được.”
“…” Cho dù hắn đã rất nỗ lực hồi tưởng nhưng hắn đã tốt nghiệp đại học rất nhiều năm, mới trọng sinh về được hai ngày đã không kịp đợi lật đật đến tìm cậu, hầu như không hề liếc mắt xem mình đang học cái gì. Thậm chí bây giờ hắn còn không nhớ rõ trong sách rốt cuộc có bài thơ nào.
Cố Thừa Minh trầm mặc, hắn cảm thấy hình như hắn đã đào một cái hố rất sâu rồi tự nhảy vào.
Lê Dự còn rất kiên trì đợi một lúc nhưng cũng nhận ra hình như hắn không nhớ gì hết nên cũng không tiếp tục đòi hỏi nữa: “Ừm… Coi như em không có hỏi đi.”
Nghe được sự thất vọng trong giọng của cậu, hắn vội vàng biện minh cho mình: “Ngữ văn thì anh thật sự không nhớ rõ, hay là em đổi môn khác đi?”
Xem ngữ khí khẩn cầu của hắn, cậu suy nghĩ tỉ mỉ rồi mới lên tiếng: “Vậy thì môn anh văn đi? Nghe thầy giáo nói, người thành phố các anh đều phát âm rất chuẩn, em muốn nghe thử một chút, có thể không?”
“Được chứ.”
Trình độ tiếng anh của Cố Thừa Minh tuy rằng không thể nói là chuyên nghiệp nhưng khi đó để mở rộng quy mô công ty, rất nhiều lần phải ra nước ngoài kí hợp đồng, nên phần phát âm vẫn tốt hơn nhiều người.
Cố Thừa Minh nghĩ ngợi một lát, quyết định đọc bài ” Unending Love”.
“I seem to have loved you in numberless forms, numberless times,in life after life, in age after age forever…”
(Dường như tôi đã yêu em dưới vô số hình thái, vô số thời gian, từ đời này sang kiếp khác, từ thế kỉ này đến thế kỉ khác, yêu em đến vĩnh viễn…)
Cố Thừa Minh vừa đọc vừa nhìn nhìn ánh mắt đang tỏa sáng rực rỡ ánh sao trong màn đêm của Lê Dự. Đây là bài thơ hắn thích nhất sau khi gặp cậu. Mỗi một câu một chữ trong bài hắn đều đã đọc qua hơn trăm lần, những câu những chữ đó đều biểu đạt tình yêu sâu sắc của hắn dành cho Lê Dự.
Hắn đang trong thời kì vỡ giọng nên giọng nói cực kỳ trầm thấp khàn khàn, nhẹ nhàng đọc từng câu làm người khác không nhịn được sa vào bể thâm tình ấy.
Mãi đến khi đọc hết bài thơ, khi âm cuối cùng vừa hạ xuống, cậu kích động kéo tay áo hắn, hưng phấn nói rằng: “Phát âm tiếng anh của anh thật hay, giống y hệt băng ghi âm. Lúc trước trường em có một giáo viên thực tập, phát âm tiếng anh của thầy ấy cũng cực kỳ tốt nhưng không giỏi bằng anh.”
Lời khen này của Lê Dự thực sự là chọt đến tim Cố Thừa Minh, có cái gì có thể làm bản thân mình vui vẻ hơn việc được người yêu khích lệ đâu? Hắn nhìn ánh mắt lấp lóe thần thái của cậu, nhịn xuống cảm xúc muốn hôn tiểu be bé trong lòng.
“Cũng có thể, nếu em muốn học, anh có thể dạy. Em thông minh như vậy, nhất định lợi hại hơn anh nhiều.” Cố Thừa Minh khoát tay ôm vai Lê Dự, khôngchút keo kiệt khen ngợi cậu.
“Thật không, anh sẽ dạy em hả?” Lê Dự mở to mắt, sau khi được hắn gật đầu chắc chắn mới cười lộ cả hàm răng trắng trắng nhưng mà vừa hưng phấn không bao lâu cậu lại đột nhiên im lặng.
“Sao vậy?”
“Có phải anh chỉ ở đây mấy ngày thôi đúng không?” Lê Dự rầu rĩ, tuy là hắn đã đồng ý nhưng mà mấy ngày nữa là hắn phải đi rồi.
“Anh đã đồng ý thì sẽ không nuốt lời.”
“Có thật không?”
“Thật.”
“Vậy anh có thể đọc thêm một đoạn nữa không? Cái âm “θ” phát âm như thế nào vậy? Cuốn đầu lưỡi lại như vầy hả?”
…
Hai người nói chuyện lâu thật lâu, đến khi Lê Dự buồn ngủ mới ngừng lại.
Không lâu sau Lê Dự đã chìm vào mộng đẹp.
Nhận ra hô hấp của cậu đã dần dần vững vàng, hắn vòng tay ôm lấy eo cậu, kéo cậu áp sát vào ngực mình.
Em ấy thực sự quá gầy.
Cố Thừa Minh ôm chặt thân thể nho nhỏ trong lòng, bàn tay vững vàng trượt xuống eo nhỏ, men theo sống lưng sờ thấy chỗ nào cũng toàn là xương thôi, hắn nhịn xuống tâm tư đang sôi trào vì đau lòng, in lên trán cậu một nụ hôn ngọt ngào.
Ngủ ngon, bảo bối của anh.