Đọc truyện Dùng Sự Khắc Sâu Của Anh Sủng Em Cả Đời – Chương 41: Chuyện cũ
“Cố Thừa Minh!” Trong giọng Cố Ký Nghiệp ẩn chứa sự tức giận.
Mặt anh mỉa mai, cũng không định nói gì them.
“Thằng nhóc này con nói gì vậy nè.” Phương Lỵ Trăn vỗ vỗ lưng Cố Thừa Minh, cố gắng giảng hòa: “Có phải do gần đây ba mẹ hơi lơ là con không? Con muốn cái gì nè, nói đi mẹ sẽ cho con mà…”
Cố Thừa Minh cắt ngang lời bà, đưa tay lên môi làm cái động tác “suỵt” nhỏ giọng nói: “Mẹ nói nhỏ chút! Hai người có việc thì đi đi, con sẽ chăm sóc ông nội.”
Cố Ký Nghiệp trừng Cố Thừa Minh, mặt đầy tức giận, hừ một tiếng rồi phất tay áo rời đi.
Phương Lỵ Trăn nhìn Cố Ký Nghiệp bỏ đi thì đành phải cầm túi xách dặn con mình mấy câu rồi cũng vội vã chạy theo.
Đến khi Cố Ký Nghiệp và Phương Lỵ Trăn đều đi rồi Lê Dự mới đẩy cửa phòng bệnh ra, dè dặt kéo tay áo Cố Thừa Minh, hỏi: “Ông nội có đỡ hơn chút nào chưa anh?”
Cố Thừa Minh gật đầu giấu đi phiền muộn trong mắt, kéo vai Lê Dự ngồi xuống, hỏi: “Ngủ ngon không?”
Lê Dự gật nhẹ đầu, ngừng một lúc mới hỏi: “Ba mẹ anh…”
Cố Thừa Minh nghe ra sự lo lắng trong giọng của Lê Dự, sờ đầu cậu động viên: “Em thấy rồi đó, trong mắt họ, tình thân cũng không đáng giá bằng tiền bạc.”
Lê Dự nghe Cố Thừa Minh tự giễu, trong lòng cảm thấy chua xót, giơ tay nắm chặt tay anh, bỗng nhiên không biết nên an ủi anh như thế nào.
“Đừng lo, anh đã không thèm để ý những thứ đó từ lâu rồi, đối với anh thì em mới điều quan trọng nhất.” Cố Thừa Minh nâng mặt cậu lên, thân mật cạ cạ chóp mũi Lê Dự.
Cậu gật đầu, dù hơi thẹn thùng vẫn lấy hết dũng khí bày tỏ tâm ý của mình: “Ừm, với em thì anh cũng là điều quan trọng nhất.”
Anh nghe cậu bày tỏ thì cười cười, vừa định hôn cậu vài cái thì nghe ngoài cửa có tiếng bước chân.
Sau đó tiếng gõ cửa vang lên, là y tá trực ban đến kiểm tra phòng.
Ăn sáng xong xuôi, Cố Thừa Minh để tài xế đưa cậu đến trước rồi mới quay lại đón anh đến công ty.
Buổi trưa Cố Thừa Minh đến trường đón Lê Dự về cùng ăn trưa, buổi chiều Cố Thừa Minh ở lại bệnh viện với ông nội tới tận khuya mới về nhà.
Vì vậy, anh hầu như không có thời gian ôn bài tham gia thi toán olympic nên chỉ có thể động viên cỗ vũ cậu chuẩn bị thật tốt không nên phân tâm.
Mấy ngày sau thì ông nội anh cũng tỉnh lại.
Cố Thừa Minh trông ông mấy ngày thì bị ông đuổi về: “Đừng có lo chăm ông không, một học sinh lớp 12 như con ngày nào cũng không chịu đi học sao được?”
Cố Thừa Minh giải thích: “Ông nội cứ yên tâm đi, mỗi ngày Lê Dự đều tổng hợp lại kiến thức giảng cho con mà.”
Cố Đức Tranh khẽ hừ một tiếng, nói: “Vậy cũng không được, con mau về trường cho ông.”
Anh không muốn làm ông lo lắng nên gật đầu đồng ý.
Cố Đức Tranh thấy Cố Thừa Minh ngoan ngoãn đồng ý mới thả lỏng giãn chân mày hỏi tiếp: “Con với Lê Dự đã ở chung được bao lâu rồi? Người nhà nhóc đó không nói gì hả?”
Anh nghe được ẩn ý trong lời của ông, hơi cười nói: “Cũng được mấy năm rồi, ông nội, lúc trước con đã từng nói với ông rồi mà? Tình hình gia đình của em ấy hơi phức tạp….”
“Ừm…” Cố Đức Tranh còn muốn hỏi gì đó lại bị Cố Thừa Minh cướp lời trước, “Ông nội, lúc ông hôn mê, ba mẹ có đến.”
Cố Đức Tranh bị Cố Thừa Minh chuyển chủ đề tâm trạng cũng trầm xuống, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó thì hơi nhỏ giọng xuống: “Thừa Minh, ông muốn hỏi con chuyện này.”
“Ông cứ nói đi.”
“Con… ” Cố Đức Tranh nghĩ một chút, mới đổi một cách nói khác: “Sao lúc đó con lại muốn tự gầy dựng sự nghiệp.”
Xem ra ông nội đã biết rồi.
Cố Thừa Minh xác nhận suy đoán của mình xong cũng không trả lời mà hỏi lại: “Ông nội, nghe nói lúc ông nội phát bệnh là vì biết được tin gì đó, mới…”
Cố Đức Tranh hơi cứng người, cũng hiểu được cháu mình đã biết chuyện đó rồi, thở dài một hơi mới nói: “Hừ, ông cũng không ngờ ba con lại có con riêng, thảo nào nó đối xử với con… Ai, nếu con đã biết từ sớm, sao không chịu nói cho ông?”
“Ông nội, sớm muộn gì con cũng phải có sự nghiệp cho riêng mình, hơn nữa thân thể ông cũng không tốt lắm, chuyện này, nếu như nói ra con sợ
“Ông nội, sự nghiệp sớm muộn con cũng phải tự làm, hơn nữa thân thể ông cũng không tốt lắm,chuyện này, nếu như nói ra con sợ thân ông không chịu nổi…” Thật ra anh cũng không định nói cho ông biết nhưng nào ngờ ông vẫn tự tra ra được.
Cố Đức Tranh nhìn bản thân phải nằm trên giường bệnh, thở dài, bắt đầu kể ra đoạn chuyện cũ đã phủ bụi từ rất lâu kia.
“Cái đứa con riêng kia là con của ba con với mối tình đầu của nó, bởi vì lúc đầu ông không cho phép tụi nó ở bên nhau nên từ lúc đó ba con đã oán hận ông, không muốn gặp ông, cũng không muốn nói chuyện với ông. Nhưng ba con lại không biết ả đàn bà kia không phải là loại tốt đẹp gì, ở bên ba con cũng vì tiền thôi. Nhưng ba con lại bị ả ta mê hoặc tâm hồn, không chịu tin lời của ông. Ban đầu để ả ta rời khỏi ba con nên ông đã cho ả một khoản tiền nhưng việc đó là do ả chủ động yêu cầu. Mười mấy năm trước, ả mắc một căn bệnh hiểm nghèo nên ông nghĩ tụi nó không còn dây dưa nữa nhưng nào ngờ ả lại sinh một đứa con trai. Dạo gần đây ông mới biết, ả mang theo tiền mà ông đã cho ả bỏ đi, sau đó xài tiền như nước, xài hết rồi thì chạy về tìm ba con, ba con thực sự là… Bị đứa đàn bà kia dắt mũi cả đời.”
Cố Thừa Minh nghe ông nội kể mới biết, người cha nhìn như khôn ngoan của anh lại là đứa ngốc trong tình yêu.
Kiếp trước anh chỉ biết ba anh yêu mối tình đầu kia rất nhiều, lại không biết rõ lắm về cái mối tình đầu kia, bây giờ nghe ông kể mới biết những chuyện cũ năm đó.
Cố Thừa Minh im lặng một lúc mới nói: “Ông nội, con đã gặp người con riêng kia ở trường.”
Cố Đức Tranh nghe Cố Thừa Minh nói, lông mày nhăn lại, hỏi: “Con từng qua lại với nó hả?”
Anh lắc đầu, an ủi ông: “Chưa từng.”
Cố Đức Tranh gật đầu nói: “… May là ông vẫn chưa chuyển giao hết mọi tài sản cho ba con. Hình như ba con nó muốn bồi dưỡng đứa con riêng kia… Nhưng mà Thừa Minh, gần đây con rất tốt, từ sau khi Lê Dự khi đến đây, cuối cùng con cũng làm nên chuyện rồi.”
Anh biết điều đó, kiếp trước sau khi ông mất anh mới biết thật ra ông có để lại cho anh một ít tài sản nhưng đời trước anh còn quá non trẻ, vô học lại kiêu căng ngạo mạn nên nhất quyết không chịu nhường công ty cho Cố Nhất Bác, dùng toàn lực tranh giành mới được thừa kế công ty.
May là sau đó anh gặp được Lê Dự, nếu không thì anh cũng không biết bả thân bị cái thế giới lạ lùng kia bóp nắn thành dạng gì.
Nghĩ tới đây, Cố Thừa Minh hơi cong khóe môi, trả lời: “Dạ, Lê Dự dạy con rất nhiều thứ.”
Cố Đức Tranh nhìn vẻ mặt ôn nhu của cháu mình, biến sắc, nghiêm túc hỏi: “Thừa Minh, con nói thật với ông đi, con với Lê Dự đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Thừa Minh biết, từ khi Lê Dự đến B thị với anh thì ông nội đã điều tra cậu rồi.
Kiếp này, lần đi C thị kia đúng là lần đầu anh gặp Lê Dự nên đương nhiên ông không tra ra được gì, coi như nghi ngờ thì cũng không thể nói gì. Nhưng thời gian dài, anh biết dù thế nào cũng không giấu được huống chi từ trước đến nay anh cũng không có ý muốn giấu đi.”
Nếu ông nội đã hỏi, anh cũng không kiêng kị nữa, nói đơn giản rằng: “Giống như ông nghĩ.”
Cố Đức Tranh nhìn cháu mình bình tĩnh nói ra câu đó, cảm giác huyết áp hơi tăng lên, trừng mắt nhìn nó: “Thằng nhóc này, con nói lại lần nữa coi.”
Cố Thừa Minh biết ông nội đã nhìn ra đầu mối từ sớm, trước đây ông từng trong tối ngoài sáng muốn tách anh với Lê Dự ra nhưng anh không đồng ý. Vốn dĩ anh cũng không muốn nhắc đến chuyện của cậu nên hồi nãy mới cố ý chuyển đề tài nhưng nhìn ông kiểu “nếu không nói thật thì sẽ không bỏ qua”, Cố Thừa Minh đành phải nói ra.
“Ông đừng tức giận, không phải ông đã điều tra tụi con từ trước rồi hả?” Cố Thừa Minh không nhân từ vạch trần ông.
Mặt ông đỏ lên, không nhịn được, nói: “Ông điều tra cũng là vì tốt cho Lê Dự mà, con đếm thử coi trước đây con đã từng làm bao nhiêu chuyện khốn nạn rồi hả? Chuyện gì cũng chỉ có ba phút, lần này thì hay rồi, biết bao nhiêu cô gái tốt như vậy con lại không chọn, cố tình chọn một đứa con trai, còn ra thể thống gì nữa!”
“Ông nội, trước kia con khốn nạn nhưng bây giờ con đã cải làm lại từ đầu vì em ấy, cũng như ông nội vừa nói, từ khi Lê Dự đến đây, cuối cùng con cũng đã làm nên chuyện. Ông cũng không muốn con trở lại thành dáng vẻ trước đây đúng không?” Nhìn anh có vẻ khiêm nhường nhưng cảm giác trong lời nói lại không như vậy.
Cố Đức Tranh nhìn cháu trai của mình, hạ giọng thị uy: “Vậy nếu như ông không đồng ý thì sao?”
Cố Thừa Minh nghiêm túc, nói: “Ông nội, cả đời này cháu của ông đã chọn người đó, ông nội không đồng ý cũng không làm con đổi ý đâu.”
Cố Đức Tranh nhìn mặt đầy kiên định của anh, ông giống như là đang đùa, bỗng nhiên cũng thấy cưỡi hổ khó xuống*:”Đứa nhóc ngốc của ông, sao lại nặng tình như vậy, đụng một chút là cả đời cái gì?”
Anh nghe ông nội có vẻ như đã thỏa hiệp, cười nhẹ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con đã yêu em ấy cả đời nên kiếp này con không muốn mất em ấy nữa.”
Cố Đức Tranh không nghe rõ Cố Thừa Minh nói cái gì, kéo lỗ tai hỏi: “Con nói cái gì?”
Cố Thừa Minh rũ mắt giấu đi những lưu luyến thâm tình, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên di động, khi ngẩng đầu lên khuôn mặt đã treo nụ cười quen thuộc nói rằng: “Ông nội, cũng trễ rồi, con phải đến trường đón Lê Dự.”