Dùng Sự Khắc Sâu Của Anh Sủng Em Cả Đời

Chương 36: Lời mời


Đọc truyện Dùng Sự Khắc Sâu Của Anh Sủng Em Cả Đời – Chương 36: Lời mời

Edit: Đồng – Beta: Đậu

Lúc Lê Dự nhận được thiệp mời sinh nhật của Lạc Tuyết, Cố Thừa Minh đã đi công tác.

Cậu gọi điện thoại cho hắn cầu cứu: “Đây là lần đầu tiên em đi sinh nhật, em nên chuẩn bị gì?”

Cố Thừa Minh không muốn Lê Dự và Lạc Tuyết tiếp xúc nhiều, tình cảm Lạc Tuyết dành cho cậu quá rõ ràng, nhưng sinh nhật cô, mọi người trong lớp đều tham gia, nếu Lê Dự không đi cũng không có lý do thích hợp. Hơn nữa, bây giờ hắn không ở cạnh cậu, quả là ngoài tầm tay.

“Không cần chuẩn bị gì, cũng không cần khẩn trương quá. Nếu em không thích đi thì không nên ép bản thân.” Cố Thừa Minh nhận tài liệu thư ký đưa lên, từng bước dụ dỗ Lê Dự.

“Sinh nhật của bạn ấy em cũng nên tặng quà, nhưng em không biết mua cái gì…” Lê Dự nằm trên giường, cau mày khổ não nói.

Đến giờ cậu vẫn chưa từng tặng bạn nữ cái gì, cho nên cũng không biết tặng gì mới được.

Cố Thừa Minh nghe cậu nói, trong lòng hơi vặn một cái, nói: “Vậy để anh chọn cho em, lúc đó em chỉ cần cầm đi là được rồi.”

“Chỉ cần cầm đi thôi sao?” Cậu do dự, làm như thế hình như không có thành ý.

“Không muốn anh giúp sao? Vậy em cứ nghĩ thêm đi.” Thấy cậu do dự, Cố Thừa Minh cố ý nói.

“A, không! Vậy anh chọn giúp em đi.”

“Ừ.” Cố Thừa Minh vừa cười vừa trả lời, một tay mở tài liệu ra, nhanh chóng ký tên.

Lê Dự nghe thấy tiếng bút viết, vội vàng nói: “Anh còn đang làm hả? Em có làm phiền anh không?”

Cố Thừa Minh buông bút xuống, an ủi cậu: “Không sao, chỉ cần ký mấy tài liệu thôi.”

Lê Dự đáp lời, nhìn lên đồng hồ treo tường, nói: “Đã chín giờ hơn, anh ăn cơm chưa?”

“Chưa, lát nữa anh mới ăn.”

“Dù bận đến mức nào thì anh cũng phải ăn cơm, lúc trước anh luôn nói em…”


Nghe lời cậu nói mang theo chút oán giận cùng lo lắng, Cố Thừa Minh cười cười đồng ý: “Được, bây tại anh ăn liền. Còn em? Tối nay ăn gì?”

Lê Dự ôm điện thoại lăn trên giường, vừa nhớ lại vừa nói: “Bông cải xanh, khoai tây hấp, đậu hũ, canh cà chua kiều mạch….”

“Ăn thanh đạm vậy? Đang không có khẩu vị à?”

“Không, em cảm thấy gần đây mình đang tăng cân.”

“Ồ, béo lắm sao?”

Hôm sinh nhật Lạc Tuyết, Lê Dự đang thay quần áo thì nhận được điện thoại của Từ Gia Kha: “Em có ở nhà không? Mở cửa cho anh.”

Cậu chạy ra mở cửa thì thấy Từ Gia Kha mang theo một túi quà tinh xảo đứng trước cửa.

Từ Gia Kha quan sát Lê Dự một lúc rồi mới vào nhà: “Quà anh mang đến rồi. Em định mặc như vậy đi sinh nhật sao?”

Lê Dự cúi đầu nhìn bộ âu phục mình mặc, lại ngẩng đầu nhìn Từ Gia Kha mặc áo sơ mi quần bò đơn giản.

“Chỉ là một buổi tiệc sinh nhật, không cần mặc quá trang trọng…. Đổi một cái áo sơ mi đi, mặc thêm áo khoác. Thời gian còn sớm, em thay quần áo rồi đi cùng anh.”

Lê Dự nghe Từ Gia Kha nói, không nhịn được hỏi: “Anh cũng quen Lạc Tuyết sao?”

Từ Gia Kha ngồi xuống ghế sô pha, nhìn xung quanh, đây là lần đầu anh tới nhà của Cố Thừa Minh và Lê Dự: “Ừ, cũng không tính là quen, hai nhà có hợp tác nên anh nhận được thiệp mời.”

Lê Dự gật gật đầu. Cậu rót một chén nước cho Từ Gia Kha rồi về phòng thay quần áo.

Lê Dự mặc quần áo rất nhanh. Lúc này, cậu mặc áo sơ mi trắng, áo khoác nhạt màu và quần màu xanh lam, bộ dạng so với lúc nãy hoạt bát hơn.

Khi Lê Dự đến gần Từ Gia Kha mới nhìn thấy áo khoác trên người cậu là bản limited năm nay của Versace, anh cười nói: “Chà! Bản limited của Versace!”


Lê Dự thấy anh nhìn chằm chằm áo khoác của cậu, nghi ngờ hỏi: “Bộ quần áo này rất đắt ạ?”

Vấn đề không phải là đắt hay rẻ, mà là ở chỗ khó mua. Nhưng dường như Cố Thừa Minh cũng không cho cậu biết điều này, anh đương nhiên không thể lắm miệng. Từ Gia Kha không trả lời câu hỏi của Lê Dự, nhấc ngón tay chỉ vào đồng hồ trong phòng khách: “Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.”

Lê Dự nhìn đồng hồ, đúng là không còn sớm nữa, căn cứ vào nguyên tắc đến muộn là không tốt, cậu vội đuổi theo Từ Gia Kha ra ngoài.

Tiệc sinh nhật của Lạc Tuyết tổ chức ở một nhà hàng lớn.

Trước khi xuống xe, Từ Gia Kha đem hộp quà đưa cho Lê Dự: “Đây là quà tặng Lạc Tuyết, Cố Thừa Minh bảo anh đưa cho em.”

Lê Dự gật đầu, cầm lấy, cùng Từ Gia Kha xuống xe.

Hai người vừa vào cửa liền thấy Lạc Tuyết mặc váy công chúa đi tới, e lệ nói: “Lê Dự, cậu đến rồi.”

Lê Dự mỉm cười, đưa món quà trên tay cho cô: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”

Lạc Tuyết nhận quà, trên mặt tươi cười, cầm một lúc rồi mới hỏi: “Cậu tặng mình cái gì vậy?”

Lê Dự ngẩn người, cậu hơi lúng túng vì đã không hỏi Cố Thừa Minh mua cái gì.

Lạc Tuyết thấy cậu không trả lời cũng không để ý, cô nhìn về phía Lê Dự: “Hiện tại mình có thể mở quà không?”

Cậu gật đầu, Lê Dự cũng muốn biết Cố Thừa Minh đã mua gì.

Lạc Tuyết cẩn thận mở quà, bên trong là một bình nước hoa mang phong cách thiếu nữ mộng mơ, ngay cả cách đóng gói cũng thể hiện sự xa hoa của nó.

Lạc Tuyết vui vẻ nhìn Lê Dự: “Cảm ơn cậu, mình rất thích.”

Lê Dự ngượng ngùng gật đầu.


Nhìn thấy Lạc Tuyết vui vẻ như vậy, cậu có chút chột dạ.

Từ Gia Kha thấy Lạc Tuyết nhìn Lê Dự chằm chằm, trong lòng hiểu ra. Chẳng trách Cố Thừa Minh nhờ anh đi theo cậu đến bữa tiệc này, hóa ra là vì vậy.

Từ Gia Kha thấy trò hay đương nhiên vui vẻ, anh giả vờ ho khan rồi nói với Lạc Tuyết: “Chúc em sinh nhật vui vẻ! Anh là Từ Gia Kha!”

Ngay từ đầu Lạc Tuyết cũng không chú ý người cùng đi vào với Lê Dự, cô không biết anh, có lẽ là người được ba mời đến, những người đó đều là người trong lĩnh vực kinh doanh, không ngờ Lê Dự cũng quen người này.

Nghĩ như vậy, lại thấy đối phương nói chuyện với cô, Lạc Tuyết vội trả lời: “Cảm ơn anh.”

Lạc Tuyết vừa nói cảm ơn với Từ Gia Kha thì ba cô liền đi tới, mặt mày hồng hào nói với anh: “Ngài chính là nhị thiếu gia của Từ gia.”

Từ Gia Kha gật đầu cười, mở miệng nói: “Chú không cần khách sáo, cứ gọi cháu Gia Kha là được rồi, hôm nay thì thọ tinh mới là lớn nhất.”

Ba Lạc Tuyết cũng cười: “Được, được, Gia Kha cũng tùy ý đi, nếu đã đến thì phải vui vẻ…”

Từ Gia Kha nói chuyện với ba Lạc Tuyết. Lê Dự đứng ở bên cạnh anh một lúc, cảm thấy nhàm chán liền nói với anh muốn tìm chỗ ngồi.

Đúng lúc này, người phục vụ mang rượu lên, ra hiệu Lê Dự có thể uống tùy ý, cậu lễ phép cầm một ly rượu vô cùng long lanh, ngửi một cái, mùi vị cũng tốt, so với rượu nhị oa đầu mà cậu của Lê Dự uống thơm hơn nhiều. Nhưng Lê Dự cũng không muốn uống rượu, chỉ để ly rượu đặt ở bên cạnh.

Lúc Từ Gia Kha tìm được cậu, Lê Dự đã ăn xong một bàn hoa quả.

Anh mỉm cười nói: “Người ở đây không phải đều là bạn cùng lớp của em sao? Sao lại ngồi một mình vậy?”

Lê Dự lắc đầu: “Em không thân với họ.”

Từ Gia Kha nghĩ cũng đúng, Cố Thừa Minh tuy đối với Lê Dự rất ôn nhu, nhưng hắn từ trong xương chính là kẻ bá đạo, làm sao có thể chấp nhận cậu thân thiết với người khác.

Hiện tại anh đã hiểu toàn bộ ý đồ của Cố Thừa Minh, trong trường hợp này, nếu hôm nay anh không đi cùng, Lê Dự chắc chắn sẽ cô đơn.

Từ Gia Kha thấy chén rượu của cậu, chính mình cũng cầm một chén nói: “Uống?”

Lê Dự khoát tay: “Em không uống rượu.”


Từ Gia Kha cũng không ép cậu, vừa uống rượu vừa nói chuyện cùng Lê Dự.

Một lát sau, tiệc sinh nhật mới thật sự bắt đầu.

Mọi người cùng hát chúc mừng sinh nhật Lạc Tuyết. Gương mặt Lạc Tuyết đỏ hồng, mím môi cười ngượng ngùng.

Thổi nến xong, cắt bánh ga tô, mọi người lại tản đi nói chuyện.

Ba Lạc Tuyết thể hiện sự quan tâm quá mức đối với Từ Gia Kha, ông luôn nói chuyện với anh nhưng Từ Gia Kha chỉ cùng ông nói vài câu lại quay đầu nhìn Lê Dự. Lúc này, Lạc Tuyết lại ngồi bên cạnh cậu.

“Mình nhận được thật nhiều quà và lời chúc, thật sự rất vui vẻ.”

Lê Dự thấy gương mặt cô vì hưng phấn mà đỏ lên, cũng cười nói: “Ừ, sinh nhật thì chỉ cần vui là được.”

Lạc Tuyết gật gật đầu, nhìn gò má cậu: “Lê Dự, sinh nhật cậu vào ngày nào?”

“Tháng mười hai, lúc đó trời rất lạnh.”

Sinh nhật của Lê Dự vào mùa đông. Lạc Tuyết vì biết được vài việc liên quan đến cậu, trong lòng vô cùng vui mừng, không nhịn được hỏi: “Vậy cậu trải qua ngày sinh nhật như thế nào?”

Ngày sinh của cậu, Lê Dự suy nghĩ.

Lúc cha còn sống, mỗi lần đến ngày sinh nhật cậu, ông đều sẽ mang rất nhiều đồ ăn ngon từ thành phố về, sau đó cả nhà ngồi bên nhau, ăn bánh sủi cảo nóng hổi. Đó chính là những ngày rất đẹp.

Khi ở nhà cậu mình, Lê Dự chưa từng tổ chức tiệc sinh nhật.

Cho đến mấy năm trước gặp được Cố Thừa Minh, cậu mới tiếp tục thói quen ăn sủi cảo vào ngày sinh nhật.

Nghĩ tới đây, Lê Dự đột nhiên cảm thấy buồn cười. Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên tổ chức sinh nhật ở thành phố B, Cố Thừa Minh tự mình đi siêu thị mua thật nhiều thịt và đồ ăn, sau đó nói muốn bao sủi cảo cho cậu ăn, bộ dạng đó của hắn, hơi ngốc nhưng lại khiến Lê Dự vô cùng cảm động.

Hắn ngay cả cái nào là rau hẹ, cái nào là tỏi tươi còn không biết, bình thường không bao giờ bước vào phòng bếp, lại làm theo từng bước hướng dẫn trên internet, ngốc nghếch nghiêm túc làm mì vằn thắn mừng sinh nhật cậu. Cố Thừa Minh đó làm mỗi lần Lê Dự nhớ đến đều thấy ấm áp.

Lạc Tuyết thấy cậu dường như chìm vào dòng suy nghĩ, trong đôi mắt là sự ôn nhu cô chưa từng thấy, bộ dạng này của cậu làm cô lo sợ gọi: “Lê Dự, mình…”

Lúc này Lê Dự đã tỉnh lại từ những hồi tưởng đó, hơi áy náy: “Sao vậy?”

Lạc Tuyết nhìn thấy đôi mắt mê man của cậu, trong con ngươi nhạt màu kia là bóng dáng cô, điều này khiến lòng cô vô cùng áy náy: “Mình, mình có lời muốn nói với cậu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.