Đọc truyện Dùng Sự Khắc Sâu Của Anh Sủng Em Cả Đời – Chương 23: Ngày mười lăm
Edit: Đồng – Beta: Đậu
Lúc về ông nội Cố Thừa Minh lì xì cho hắn và Lê Dự.
Năm nay là năm đầu tiên cậu ăn Tết mà còn được lì xì, nắm chặt bao nhỏ đỏ thắm đến không nỡ buông tay.
Cố Thừa Minh thấy vậy không nhịn được cọ cọ vào chóp mũi cậu, cười nói: “Coi em vui chưa kìa, hay anh cũng lì xì cho em nha?”
Lê Dự lắc đầu: “Không muốn, anh đâu phải người lớn đâu.”
Hắn nắn gương mặt phải nuôi lắm mới được chút thịt của cậu, không cam lòng yếu thế nói: “Lớn hơn hai tuổi cũng là lớn rồi.”
Cậu híp mắt cất bao đỏ vào túi áo, giơ nắm đấm nhưng lúc đến trước mặt hắn lại xòe tay ra: “Vậy anh trai ơi cho em tiền lì xì đi.”
Giọng nói trẻ con làm lòng hắn mềm nhũn, tâm chưa kịp phòng bị đã bị người ta chiếm lấy.
“Được được được, đừng nói là lì xì, anh còn hận không thể moi tim cho em xem.”
Lê Dự chớp chớp mắt, thu tay về nói: “Em nói đùa với anh thôi.”
Cố Thừa Minh nắm chặt lấy bàn tay đang muốn rụt lại của cậu mà xoa xoa, cười híp mắt nói: “Anh cũng nói đùa thôi.”
Lê Dự cười ra tiếng, trong giọng nói còn có chút oán giận nho nhỏ: “Anh khoa trương quá đi.”
Cố Thừa Minh thấy đôi mắt cong cong của Lê Dự, khóe môi cũng cười khẽ.
Đón năm mới xong, hắn và cậu bắt đầu hành trình làm bài tập mỗi ngày.
Nhìn xấp bài tập thời cấp hai, hắn thật sự không hề hứng thú chút nào, không biết sao cậu lại có thể nghiêm túc như vậy.
Hắn cũng đành phải cầm bút lên, làm từng quyển từng quyển bài tập được giao.
Đảo mắt đã đến ngày mười lăm tháng giêng, hắn đã tìm hiểu xem hội hoa đăng sẽ tổ chức ở đâu, ngày nào, hắn muốn dẫn cậu đi xem.
Trước khi ra cửa, lúc Lê Dự mặc áo khoác xong thì thấy chỉ có mình và Cố Thừa Minh thì hỏi: “Từ Gia Kha không đi hả anh?”
Hắn đang choàng khăn cho cậu, hơi khựng lại, mặt không đổi sắc nói: “Không đi.”
Lê Dự nhàn nhạt trả lời một tiếng.
Sau khi choàng khăn cho cậu xong, hắn vẫn không kìm được hỏi: “Sao tự nhiên em lại nhớ tới Từ Gia Kha?”
Cậu thấy hắn đột nhiên nghiêm túc, khẽ nói: “Không có, em hỏi vậy thôi, bình thường hai người luôn đi chung với nhau mà?”
Cố Thừa Minh xoa nhẹ mái tóc Lê Dự, oán hận nói: “Bình thường anh cũng ở cùng em mà?”
Lê Dự bị khăn quấn kín chỉ lộ ra đôi mắt, sau khi nghe hắn nói thì đôi mắt to tròn liền cong lên.
Hắn nhìn cậu cười híp cả mắt, buồn bực cắn tay cậu, sau đó lại giúp người ta đeo găng tay. “Đi, ra ngoài.”
Hai người ra đến cửa, lái xe đến con đường cạnh phố tổ chức hội hoa đăng thì xuống xe.
Phố rất náo nhiệt, đoàn người rộn rộn ràng ràng, các sạp đồ ăn vặt, đồ chơi nhỏ bên đường làm con phố càng thêm rộn rã nên xe không thể vào.
Từ nhỏ tới lớn cậu chưa từng thấy cảnh tựng náo nhiệt như vậy, mắt không kịp nhìn, gương mặt nhỏ không giấu nổi vẻ vừa tò mò kinh ngạc vừa vui vẻ hạnh phúc.
Hắn muốn chụp ảnh nên đã mang theo camera nhưng suốt cả đoạn đường, hắn không chụp hoa đăng mà chỉ chụp Lê Dự.
Lê Dự đang xem hoa đăng thì thấy Cố Thừa Minh lại chụp hình mình, liền chỉ vào những chiếc hoa đăng rực rỡ đủ màu sắc nói: “Đừng chụp em, chụp cái này, chụp cái này, đẹp quá đi.”
Cố Thừa Minh đồng ý, điều chỉnh góc độ, định chụp một tấm cậu trên nền hội hoa đăng.
Lê Dự cười mỉm cho tới khi hắn nói được rồi, đột nhiên có một người cái tay vỗ lên vai cậu.
Cậu sợ hết hồn, quay đầu lại thì phát hiện người đó là Từ Gia Kha.
“Hôm nay em cũng đi hội hoa đăng hả? A, Thừa Minh đâu?” Hôm nay Từ Gia Kha bị chị họ kéo ra khỏi nhà, anh vốn không hề hứng thú với mấy cái lễ này, ánh mắt không hề nhìn tới nó lấy một lần cho nên mới có thể phát hiện ra Lê Dự.
Nhưng sao cạnh cậu ấy không có Cố Thừa Minh ta, lạ à nha.
Từ Gia Kha còn đang tìm kiếm bóng dáng của bạn tốt thì hắn đã xám mặt đi tới.
Cố Thừa Minh đang chụp ảnh, ngay lúc hắn định ấn nút, Từ Gia Kha lại đột nhiên xuất hiện trong khung hình, che đi gương mặt của Lê Dự.
Hắn nhanh chóng ấn nút chụp rồi kiểm tra ảnh, đúng như dự đoán, gương mặt to của Từ Gia Kha đã chiếm trọn khung hình a! Cố Thừa Minh không chút do dự liền xóa đi!
“Aiz tớ còn đang khó hiểu sao cậu không có mặt, hóa ra là đang chụp hình. A, vậy hồi nãy có chụp trúng tớ không?” Từ Gia Kha nhìn chằm chằm máy ảnh của bạn mình, bất tri bất giác hỏi.
“Không có.” Hắn tức giận trả lời, sau đó mới hỏi: “Cậu không thích mấy cái này mà? Sao lại ở đây?”
“Tớ bị chị họ kéo đi, còn đang đứng chỗ kia chụp hình kìa.” Từ Gia Kha bất đắc dĩ chỉ chỉ một nữ sinh ăn mặc thời thượng đứng cách đó không xa.
Nghe Từ Gia Kha nói chị mình đang selfie, hắn mới nhớ mình và cậu còn chưa chụp chung tấm nào.
Cố Thừa Minh cầm camera nhét vào tay Từ Gia Kha: “Vừa lúc, cậu chụp cho tôi và em ấy mấy tấm đi.”
Từ Gia Kha nhìn camera trên tay một chút, lại nhìn Cố Thừa Minh đã ôm Lê Dự, còn chọn tư thế luôn rồi chứ, đành bất đắc dĩ chụp ảnh.
Cố Thừa Minh còn đang chụp hình với Lê Dự, chị họ của Từ Gia Kha lại đi tới, vỗ vỗ lưng anh nói: “Chụp hình cho ai vậy?”
Từ Gia Kha chỉ chỉ Cố Thừa Minh và Lê Dự. “Cố Thừa Minh.”
Chị họ của Từ Gia Kha là Đổng Nhiễm, cô và hắn không tính là thân thiết nhưng cũng đã gặp nhau vài lần, nghe em mình nói xong cũng gật đầu chào: “Trùng hợp vậy.”
Thấy chị họ của Từ Gia Kha, nghĩ nãy giờ đã được kha khá rồi nên kéo Lê Dự đến gần, nói: “Cảm ơn.”
Đổng Nhiễm vừa thấy Lê Dự mặc như trái bóng, còn đội cái mũ thêu vô cùng đáng yêu đang bị Cố Thừa Minh lôi kéo, nhịn không được lao đến, sờ mặt cậu: “Ngao ~ Tiểu chính thái* đáng yêu quá đi!”
*Tiểu chính thái – 小正太, tiếng Nhật là shotaro: những bé trai/bé gái ngây thơ.
Nguồn: “Chết, sập bẫy rồi” – KingKong Barbie – Lục Hoa dịch.
Cố Thừa Minh bị Đổng Nhiễm đột nhiên nhào tới dọa sợ hết hồn, theo bản năng che chở cho Lê Dự nhưng cũng không ngăn được ma trảo của người kia.
Lê Dự cũng bị sự nhiệt tình của Đổng Nhiễm dọa. Hai má của cậu bị sờ, hơi ngốc ngốc nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Cố Thừa Minh kéo Lê Dự lùi lại một bước tránh xa tay Đổng Nhiễm: “Chị làm gì vậy?”
“A, xin lỗi, tại chị không kiềm chế được.” Đổng Nhiễm cười cười. Cảm nhận được khí thế băng lãnh của Cố Thừa Minh thì ủy khuất nói: “Làm sao vậy? Chỉ là chị chưa từng thấy tiểu chính thái nào đáng yêu như vậy thôi mà, đứa nhỏ nhà nào vậy?”
Hắn nhìn Đổng Nhiễm, mặt không đổi sắc ôm Lê Dự, nói: “Nhà em.”
“Cố Thừa Minh em chơi nuôi dưỡng à?” Lời nói thẳng thắn của Đổng Nhiễm làm Từ Gia Kha mất tự nhiên ho khan.
Tuy bạn tốt không hề che giấu ý định nhưng mà anh vẫn thấy hơi khó tin, năm nay họ mới mười bốn tuổi, tính theo tuổi ta cũng chỉ mới mười lăm, có phải là trưởng thành quá sớm rồi không?
Anh nghĩ tới tuổi của Lê Dự thì lại càng muốn nhắc nhở người bạn thân này một câu – Anh em, nếu cậu không kiềm chế được thì sẽ phạm tội đó!
Cố Thừa Minh nhíu mày, sửa lại từ ngữ mà Đổng Nhiễm dùng để hình dung mối quan hệ của họ: “Em không chơi nuôi dưỡng.”
Ánh mắt Đổng Nhiễm chuyển quanh hai người một vòng, cười hắc hắc nói: “Phải hay không phải cũng không sao, tiểu chính thái đáng yêu như vậy làm chị cũng muốn nuôi.”
Câu nói này thành công khiến sắc mặt Cố Thừa Minh chuyển sang màu đen.
Từ Gia Kha đỡ trán, kéo tay Đổng Nhiễm nói: “Chị họ, chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu? Hay là chúng ta đi chung đi?” Cô nói xong lại quay sang hỏi cậu: “Em tên gì?”
“Em tên Lê Dự.”
“Vậy em có ngại đi chung với chị không?” Đổng Nhiễm nhìn hai má đã đỏ bừng vì đi bộ của cậu, hỏi.
“Em không ngại.”
“Em để ý.”
Cố Thừa Minh và Lê Dự cùng mở miệng.
Lê Dự ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hắn.
Đổng Nhiễm dường như không nghe thấy lời nói của Cố Thừa Minh. Cô bắt đầu nắn nắn mặt cậu, hưng phấn nói: “Tiểu khả ái, em muốn ăn gì? Chị mua cho em.”
Không đợi cậu trả lời, hắn đã thay cậu từ chối:”Muốn ăn thì phải vào cửa hàng ăn.”
Đổng Nhiễm vung vung tay: “Con trai đâu cần cẩn thận như vậy. Ở đây nhiều đồ ăn mà, em muốn ăn gì, chị mua cho.”
Lê Dự lắc đầu, giọng nói còn mang nét trẻ con: “Cảm ơn chị, em không đói.”
Hẹn hò hai người giờ lại thành bốn, Cố Thừa Minh nhìn Đổng Nhiễm huyên thuyên với Lê Dự, ánh mắt lạnh lẽo từ người cô chuyển sang Từ Gia Kha.
Khóe miệng Từ Gia Kha giật giật, chỉ có thể giải thích với hắn: “Bệnh thường gặp của thiếu nữ mà, thời gian phát tác gián đoạn. Giờ đang ở giai đoạn mê đắm các chính thái không thể kiềm chế được, qua một thời gian ngắn thì ổn.”
Hắn nhìn ánh mắt Đổng Nhiễm không ngừng phát sáng, không nhịn được mạnh mẽ nhắm mắt lại.
Con đường này sao lại dài như vậy. Hắn muốn mau mau về nhà.