Đọc truyện Đừng Sợ, Có Anh Đây – Chương 7: Em chỉ cần ngồi đó, cả thế giới cứ để anh lo
Vài phút sau đó, ba anh có chuyện nên đã rời khỏi, chỉ còn cô và anh ở nhà.
Anh đẩy cô ra sau khu vườn, đây cũng chính là nơi đã giúp anh và cô gặp nhau.
Song Thuần vừa lấy tay che nắng, vừa nói:”Anh có nhớ, lần đầu chúng ta gặp nhau ra sao không? “.
Sở Ngôn Hàm ngồi xuống, cười:”Nhớ, rất rõ”.
“Vậy anh kể em nghe lại đi”.
“Lúc đó, nhà anh tổ chức một tiệc để mừng sinh nhật năm 15 tuổi của anh, và có mời cả ba em, lúc đó anh chỉ là một cậu bé không thích tiếp xúc với bên ngoài, cũng không thích tiếng ồn, nên đã ra khu vườn này dạo chơi, lúc đó em…”.
Cô cắt ngang:”Lúc đó, em đã đứng ở phía sau anh nhìn anh vô cùng đắm đuối dù biết lúc đó em chỉ thua anh hai tuổi, cơ mà lúc đó như tiếng xét ái tình vậy, chỉ nhìn bóng lưng anh đã khiến em điên đảo, em cũng không ngờ bây giờ lại được làm vợ anh, thật sự những thứ em trải qua nó như một thước phim đầy lãng mạn vậy”.
Sở Ngôn Hàm không hề rời mắt khỏi cô, nhìn nửa gương mặt cô, anh thấy rõ có nét gì đó ưu tư, sầu não:”Song Thuần, nghe kĩ lời anh nói”.
Cô quay mặt lại:”Hửm?.
“Em chỉ cần ngồi đây, cả thế giới cứ để anh lo”.
Cảm xúc của cô lúc này. Ấm áp, hạnh phúc, xúc động…..
“Nếu như em ngồi trên chiếc xe này mãi mãi thì sao, anh cũng lo cho em?”.
“Anh không hề nghĩ đến chuyện mai sau, vì anh biết tương lai hay hiện tại, anh yêu và chỉ yêu một mình em, đôi chân của anh chính là đôi chân của em, em không đi được sao? Không cần lo, chỉ cần em nắm tay anh chặt không buông anh tin bản thân sẽ dắt em đi hết quãng đời còn lại”.
Những giọt nước mắt cảm động của cô rơi xuống má, thấm vào môi cô, nó lăn dài xuống tay, cô run run:”Cảm ơn anh, cảm ơn vì tất cả”.
Anh hôn lên trán cô:”Đó là trách nhiệm của một người chồng”.
“……”.
“Em có muốn biết chúng ta đi du lịch ở đâu không? “.
“Ở đâu?”.
“Nơi mà em thích nhất”.
“Là Paris sao?”.
“Đoán đúng rồi bà xã”.
“Oa, cuối cùng cũng được đến đó với anh rồi, điều ước của em thành sự thật rồi”.
“Điều ước?”.
Cô chợt nhớ ra gì đó, chỉ tay cho anh:”Anh còn nhớ dưới gốc cây kia không? Lúc đó anh có hỏi em là chôn cái gì ở dưới, em chỉ nói là một điều ước nhỏ nhen”.
Sở Ngôn Hàm ngồi xuống gốc cây, không ngại đào lên, quả thật cái hộp năm đó vẫn còn nguyên vẹn, nhưng chắc lâu quá nên mờ màu, anh nhẹ nhàng mở nó ra, bên trong là một tờ giấy màu hồng dễ thương được bao bọc cẩn thận, anh mở ra đọc:”Món quà này tôi dành tặng anh, tôi chỉ ước có thể được cùng anh đến Paris”.
“Nghe anh đọc mà sởn cả gai ốc”.
Anh cưng nựng má cô:”Hahaha, không ngờ lúc nhỏ em lại si tình anh đến vậy, không biết lúc đó ngoài anh còn ai không nhỉ?”.
“Em mới không thèm, cũng chả biết tại sao bản thân em lúc đó lại thích anh đến như vậy, cứ như nhìn thấy mấy bạn nam học cùng lớp là miễn nhiễm ngay”.
“Vậy là ông xã em quá quyến rũ”.
“Tự luyến”.
“Anh cũng ước gì, sau này con anh sinh ra cũng có người si tình, chứng tỏ giống của anh tốt”.
Song Thuần đỏ mặt:”Hừ! Em vào nhà, anh ở đó mà tự luyến đi, lè….”.
Sở Ngôn Hàm phì cười, cô đang chọc quê anh sao? Cơ mà lại đáng yêu chết đi được, chỉ muốn đem cô nhét vào trong tim anh khóa chặt lại.
“Nè, đợi anh,….”_anh vừa kêu la, vừa cười.
– ——–Còn——