Đọc truyện Đừng Sợ, Có Anh Đây – Chương 60: Gặp được Jone
Song Thuần cứ suy nghĩ nhiều về việc mà Tạ Hồng vừa nói, chẳng lẽ lúc xưa ba cô ác độc đến như vậy? Hay là có sự hiểu lầm gì ở đây?
Song Thuần bất chợt thấy nhói ở bụng, cô cố kiềm nén đến gương mặt trở nên xanh xao, hai tay cô đặt lên bụng, cô thầm suy nghĩ:”Con à! Ngoan nào, đừng để mẹ phải yếu đuối, con phải nghe lời”.
Tạ Hồng thấy cô có chút kì lạ. Liền nói:”Cô làm sao vậy?”
Song Thuần lắc đầu. Trong khi mồ hôi đang toát ra khắp trán của cô:”Tôi, tôi không sao!”
“Có phải cô bị gì không?”
Lúc này, cô chỉ cảm nhận được bụng cô đang giày xéo cơ thể của cô, rất rất là đau. Giống như có hàng trăm con dao cứa vào, Song Thuần chịu đựng không nổi nữa, ngã nhào xuống nền nhà. Bên dưới một dòng máu tuôn ra, tất cả người ở đó điều lấy làm kinh ngạc. Cũng may ở nhà của Tạ Hồng còn có một bà quản gia, bà ấy ra xem cô, Tạ Hồng lên tiếng:”Cô ta bị làm sao vậy?”
“Có thể cô gái này đang mang thai”.
“Vậy vết máu kia…?”
“Hình như là hư thai rồi”.
Song Thuần vẫn còn nghe rất rõ được những lời mà bà quản gia nói, cô lắc đầu khóc một cách đau đớn:”Không có đâu, con tôi nó rất tối, làm sao có thể bỏ tôi được, tôi không có xảy thai, con tôi nó vẫn trong bụng tôi đây này…”
Và sau đó Song Thuần bỗng nhiên bất tĩnh, Tạ Hồng thở dài bảo thuộc hạ của mình đem cô đi vứt đại ở đâu đó
Một buổi chiều sụp xuống, trời vẫn chưa tối hẳn. Nhưng mà có chút lạnh lẽo, Song Thuần lúc này tỉnh dậy, cô phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường tre rất đẹp, vừa đủ nằm, cô khẽ mở mắt để quan sát xem bản thân đang ở đâu, cô thấy xung quanh căn nhà có rất nhiều hình ảnh treo trên vách nhà bằng tre, còn có những công thức gì đó khó hiểu lắm!
“Tỉnh rồi sao cô gái?”
Song Thuần liền nhìn về hướng đã phát ra âm thanh kia, có phần nghiêm nghị làm sao:”Ông là….?”
Trước mặt cô là một người đàn ông cao to, hình như là con lai, vì giọng nói vẫn còn gượng gạo không thuần thục, cộng thêm gương mặt sáng láng kia, vừa nhìn đã biết mà một người tài giỏi.
“Tôi quên giới thiệu, tôi tên Jone”.
Cái tên này, nghe quen lắm! Hình như là tên của một vị bác sĩ chuyên khoa về chân tay, chẳng lẽ chính là người này.
“Hình như cô biết tôi?”
Jone ngồi xuống chiếc ghế tre của mình, rót một tách trà rồi nhấp nhép một ít nói.
Song Thuần trực tiếp nói:”Ông có phải là bác sĩ không?”
“Đã từng nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi?”
“Gia đình tôi đã đi tìm ông rất lâu”.
“Đề làm gì? Tôi là một người bác sĩ vô dụng, vậy mà vẫn còn có người đi tìm nữa sao? Nghe quá buồn cười”
Song Thuần nhích người:”Họ tìm ông vì muốn ông chữa trị chân cho tôi”.
“À, ta là vậy, lúc cứu được cô tôi đã biết chân cô không thể đi lại được. Nhưng mà tôi đã không còn chữa trị chân cho ai nữa, cô có nói gì cũng cô ích cả thôi”.
Bỏ qua chuyện đó, Song Thuần chợt nhớ đến một việc, cô đặt tay lên bụng mình:”Con tôi…?”
Jone đáp:”Cô yên tâm, đứa trẻ trong bụng không sao? Chỉ là cô kích động và suy nghĩ nhiều quá nên dẫn đến việc động thai”.
“Nhưng mà, cha đứa bé đâu, tại sao lại để hai mẹ con hai người nằm ở ngoài đường như vậy, lỡ như tôi không gặp và cứu hai người thì không biết có phải sáng hôm sai trở thành một xác hai mạng rồi không?”
“Cảm ơn ông vì đã cứu tôi. Chồng tôi sao? Anh ấy bỏ rơi mẹ con tôi rồi?”.
Song Thuần khẽ đượm buồn, Jone thấy điều đó:”Trên đời còn có người chồng người cha nhẫn tâm đến vậy sao?”.
“Chỉ vì tôi tàn phế nên người ta chẳng cần nữa, hay thậm chí trong người tôi có mang cốt nhục cũng vậy thôi, tất cả chỉ là con số không mà thôi”
– —còn-h