Đừng Sợ, Có Anh Đây

Chương 19: Lên tiếng bảo vệ cô


Đọc truyện Đừng Sợ, Có Anh Đây – Chương 19: Lên tiếng bảo vệ cô

“Hàm, về sau nếu như em đi lại được chúng ta hãy kết hôn lần nữa anh nhé?”_Song Thuần buộc miệng nói.

Thật ra đối với cô buổi lễ ngày hôm đó rất vui, nhưng mà cô không thích ngồi trên xe lăng như vậy, cô chỉ thích đứng dậy bằng đôi chân này, được ba khoát tay dẫn vào lễ đường, được đi cùng anh hết chặn đường còn lại.

Cô chỉ là đề nghị suông thôi, nhưng không ngờ, Sở Ngô Hàm nói:”Được “.

“Anh không thấy phiền chứ?”

“Không phiền,anh sẽ cố gắng tìm ra Jone để ông ấy chữa trị cho em, em yên tâm đi”

“Vâng”.

“Đi ăn thôi, chắc em đói rồi có phải không?”.

“Ừm, đi ăn”

Sở Ngô Hàm chở cô đến một nhà hàng sang trọng, cô có phần e ngại, cô đi xe lăn vào đó có chút bất tiện, mọi người sẽ nhìn vào cô mất. Như nhận ra suy nghĩ kia, Sở Ngôn Hàm trấn an cô:”Có anh ở đây không ai dám nói gì em đâu?”

“Nhưng mà…..”

Song Thuần vẫn rất lo lắng, cô không muốn bản thân bị sỉ vả như những lần trước, điều đó khiến cô khó chịu.


“Là vợ của Sở Ngôn Hàm anh không cho phép em sợ hãi, đã nghe rõ?”

“Ừm”

Song Thuần nhìn sâu vào đôi mắt kiên nghị của anh, nó khiến cô không còn sợ hãi hay lo lắng nữa. Tựa như ở anh có một điều kì diệu khiến cô luôn thấy an tâm.

Sở Ngô Hàm đẩy cô vào, thì có một người đi ra tiếp đón, đó không ai khác là quản lí, anh đã nói sẽ đến đây ăn và cần một phòng ăn, anh là ai chứ? Ai mà không biết đến. Chỉ có những người không phải trong giới thương nhân thì sẽ không biết anh, chẳng hạn như những người đã từng nói cô này nọ.

Cả gian phòng đều dán mắt vào thân ảnh một người đàn ông tuấn mạo phi phàm và cô gái xinh đẹp, chỉ tiếc lại không đi lại được.

“Đó không phải là Sở tổng sao?”.

“Đúng đó, còn cô gái kia là ai?”.

“Sở tổng có sở thích kì lạ thật, lại đi thích một cô gái tàn tật”.

Câu nói kia vô tình lọt vào tai anh, rất nhanh Sở Ngôn Hàm nói to:”Đây là vợ của tôi, lần sau nếu như để tôi nghe ai phê bình về cô ấy lần nữa thì đừng nghĩ đến việc bản thân sẽ còn nằm trong giới thượng lưu này nữa, mãi mãi cút khỏi đó”.

Thanh âm của anh đủ lớn, cũng đủ lạnh lẽo để người ta nghe thấy.


Chỉ kết luận bằng một câu, quá đáng sợ, ở thành phố D này, số người nếu không biết sợ Sở Ngô Hàm thì chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Cô và anh ngồi vào phòng ăn sang trọng, chỉ riêng hai người, món ăn được mang lên từ lâu nhưng mà cô thì không ăn chút nào cả, cứ dán mắt nhìn ra bên ngoài.

Sở Ngôn Hàm vươn tay khều cô:”Sao em không ăn?”

“Em no rồi”.

“Ăn gì đã no?”.

“……..”

“Giận anh?”

Sở Ngô Hàm nhìn cô, dù cô quay sang chỗ khác đi nữa, anh vẫn nhận ra cô đã giận mình thật rồi. Cộng thêm, những lúc cô và anh quen nhau cô cũng thường hay giận kiểu như vậy, nhưng chỉ cần anh dỗ ngọt một chút là được rồi.

Sở Ngô Hàm đứng dậy, vòng sang chỗ cô, ôm chặt lấy cô, cái cằm gác lên đầu cô, cả hai cùng nhìn ra bên ngoài:”Ở ngoài đó trời đất rộng lớn như vậy, tìm được em là điều hạnh phúc nhất của anh”

Song Thuần buồn cười nói:”Nếu như chân em không bị như vậy, chắc chắn anh sẽ không bị người ta chê bai rồi”.

Thì ra là cô đang nghĩ cho anh sao?

“Họ không dám chê bai anh, chỉ là họ không biết em là ai, bây giờ biết rồi họ sẽ không dám nói gì nữa đâu, bà xã à, em đừng buồn nữa, như vậy càng khiến anh cũng buồn theo, em buồn bao nhiêu, anh buồn gấp mười lần em”.

– ——Còn—-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.