Đọc truyện Đừng Sợ, Có Anh Đây – Chương 17: Thật trùng hợp
Một cô gái đi chiếc xe mô tô màu đen bóng loáng, nếu như ai trong làn đua xe chắc chắn sẽ nhận ra đây là chiếc mô tô có giới hạn trên thế giới, người có được chiếc mô tô này chắc hẳn phải giàu có và quyền lực.
Mái tóc màu đen bung xõa xuống, che đi nửa phần khuôn mặt, nhưng vẫn không làm dịu đi vẻ đẹp huyền bí kia.
Bỗng nhiên có người gọi đến, cô gái bắt buộc phải đỗ xe vào lề đường:”Tôi nghe đây?”
“Cô Thiên Mẫn, nhà sản xuất hẹn gặp cô vào mười lăm phút nữa ạ, cô hãy đến sớm”.
“Ừ, tôi đi khám sức khỏe, tầm trễ hơn mười phút mới đến được”.
“Tôi hiểu rồi”.
Thiên Mẫn gác máy, rồi tiếp tục chạy xe đến bệnh viện, dạo gần đây cô thấy hay nhức đầu, chóng mặt, không biết có mắc bệnh nguy hiểm nào không?
Đậu xe vào nhà xe của bệnh viện, Thiên Mẫn đến chỗ mà cô đã đặt sẳn, vừa đi vừa xem điện thoại, nào ngờ đụng phải một ai đó. Hình như là bác sĩ.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý”_Thiên Mẫn ríu rít xin lỗi, cầm giấy bị rơi xuống sàn lên cho người đàn ông kia.
Nhưng mà hắn nhìn Thiên Mẫn, đôi mắt hiện lên tia ý:”Cô có phải là bạn của Song Thuần không?”
Thiên Mẫn lục lại kí ức, hình như đây là bạn của Sở Ngô Hàm thì phải.
“Ừm, hình như chúng ta từng gặp nhau ở hôn lễ của Sở Ngôn Hàm phải không?”
Trịnh Lãm cười cười:”Đúng vậy, mà cô đến đây khám bệnh sao?”
“Ừm, thôi không nói nữa tôi đi trước”.
“Tạm biệt”.
Hai người tạm biệt nhau một cái, tuy nhiên lại đi cùng hướng với nhau. Thiên Mẫn đi vào phòng khám riêng, mà Trịnh Lãm cũng vào đó, nếu như cô đoán không lầm thì người chẩn đoán cho bản thân cô là hắn.
“Thật trùng hợp, cô là bệnh nhân của tôi”.
“Tôi cũng thấy trùng hợp”
“Cô có thể nói về bệnh tình của mình không?”
“Dạo gần đây tôi thấy hơi nhức đầu, chóng mắt”.
“Theo như cô nói tôi có thể kết luận cô không có bệnh, chỉ vì không ăn nên dẫn đến kiệt sức mà chóng mặt”
Thiên Mẫn suy xét, hắn nói cũng không sai, cô bận rộn làm việc chưa biết ăn một bữa cơm ngon là gì? Đa phần đều ăn vặt mà thôi. Bảo sao bản thân lại thấy khó chịu.
Trịnh Lãm kê một đơn thức ăn:”Cô cứ ăn theo những món ăn này đi, bảo đảm sẽ không còn triệu chứng kia”.
Thiên Mẫn nhận lấy tờ giấy kia, đọc, hai mắt mở to, cái gì đây nhỉ? Những món ăn này nhiều vậy, một bữa cơm có bốn món, cô đâu phải là heo?
“Thôi đi, nhiều như vậy tôi ăn không nổi”
“Cô đang ăn kiêng sao?”
“Không có, chỉ là nhiều món ăn quá, tôi sợ ăn không nổi”
“Vậy tôi đến nhà làm cho cô ăn”
“………”.
Trịnh Lãm ngay từ đầu đã thấy thích Thiên Mẫn rồi. Ngày hôn lễ của Song Thuần và Ngôn Hàm, riêng bản thân hắn đã chăm chú vào cô gái này, có dáng vẻ của sự trưởng thành và trẻ con rất đáng yêu, rất thích.
– —–Còn—-