Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 62: Chung khúc


Đọc truyện Dũng Sĩ Giác Đấu – Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn – Chương 62: Chung khúc

Suốt một tháng ròng Heron mất ăn mất ngủ.

Hắn cứ trằn trọc đến nửa đêm, sau đó lại thơ thẩn bước ra sân, đến khi thấy dưới chân nhoi nhói vì bị đá vụn đâm, hắn mới nhận ra mình lại quên mang giày. Có lúc hắn còn quên giờ đã là mùa xuân, cứ có cảm giác vẫn còn sống trong mùa hè, cái mùa mà hắn và Lucas lần đầu gặp gỡ.

Thao thức suốt một thời gian dài, cộng thêm sự lo lắng không ngừng bành trướng trong đầu, khiến Heron mất đi sự minh mẫn. Hắn thường xuyên thất thần, người chưa già mà đã quên trước quên sau.

Gattuso cũng nhận thấy tình trạng bất thường của em họ.

Heron ngồi thừ người ra nhìn đăm đăm vào khoảng không, ánh mắt tối tăm dường như đã mất đi ánh sáng sinh mệnh. Một tay hắn cầm bảng sáp, một tay cầm bút khắc, đầu nhọn của bút đâm vào một điểm trên mặt bảng, chần chừ không chịu di chuyển.

“Bảng sáp bị chú đâm thủng rồi kìa.” Gattuso chống cằm ngồi đối diện lên tiếng nhắc nhở.

Heron giật mình tỉnh dậy, luống cuống nhấc bút lên. Bảng sáp đã thủng một lỗ, không còn sử dụng được nữa.

“Quân của ta đang chiếm ưu thế.”

Tay Heron run bần bật, mặt hơi nhăn lại. Sự căng thẳng như một bàn tay sắt bóp chặt lấy trái tim đang treo lơ lửng của hắn. Hơn ai hết, hắn rất muốn biết tình hình bên Do Thái, nhưng đồng thời hắn cũng sợ phải đối mặt với những tin tức đó. Cuối cùng, hắn lựa chọn trốn tránh.

“Đừng nói, đừng nói nữa, Gattuso… Cứ để em chờ đi…”

Heron run cầm cập ngắt lời Gattuso.

Gattuso liếc hắn: “Chú thật sự không muốn nghe?”

“Em không quan tâm chiến sự…” Heron ngập ngừng, “Em chỉ muốn biết Lucas có thể trở về hay không thôi…”

Gattuso sửng sốt, sau đó lắc đầu buông một tiếng thở dài đầy thương xót. Gã khó xử vỗ vỗ vai Heron, môi run run mấy lần.

“Em họ yêu quý à… Chú muốn khóc thì cứ khóc đi…” Gã không đành lòng nói, “Mắt chú đỏ hoe rồi kìa…”

Cuối cùng Heron cũng phái người đi dò la tình hình chiến trận ở Do Thái.

Quân khởi nghĩa bên đó đa phần là bình dân và nô lệ, vũ khí không có gì nhiều ngoài sự cuồng tín và dăm ba thứ thô sơ. Thánh điện đối với họ là nơi cao quý bất khả xâm phạm, thà chết cũng phải thủ hộ đến cùng.

Đoàn quân La Mã thế như chẻ tre đối đầu với quân phản loạn một lòng vì tín ngưỡng.

Hai bên đánh đấm đều có thắng có thua, số người hi sinh cũng rất nhiều, nhưng nhìn chung, tình hình vẫn nghiêng về phía La Mã.

Cuộc chinh phạt này dự tính sẽ kết thúc vào nửa tháng tới.

Heron lại vào phòng ngủ của Lucas.

Nô lệ trong nhà nhận thấy chủ nhân thường xuyên qua đêm ở chỗ này, nên đã sớm thay chăn đệm đơn sơ thành tơ lụa đắt tiền.

Ánh trăng bàng bạc xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống một góc giường. Tơ lụa quý giá phản xạ lại ánh trăng, trông như sóng nước lấp lánh, khiến phòng ngủ thiếu hơi người thêm phần lãng mạn và thần thánh, giống như thời khắc vỏ trai dưới đáy biển sâu mở ra, để lộ viên trân châu đẹp nhất trần đời vậy.

Từ ngày Lucas rời đi, Heron luôn sống trong lo lắng và sợ hãi. Lúc này tâm tình hắn cũng bị cảnh tượng này làm rung động, quên đi phần nào thống khổ trong những ngày qua.

Hắn vùi mặt vào gối đầu cọ cọ mấy cái, nở một nụ cười không rõ nguyên do. Thực ra, ngoại trừ sự lạnh lẽo đặc trưng của tơ lụa, hắn chẳng cảm thấy gì hết.

Sau đó hắn gỡ bộ giáp và đoản kiếm Lucas vẫn hay mang đang treo trên tường xuống, để sát vào chóp mũi hít một hơi.

Mùi rỉ sắt nhàn nhạt chui vào mũi hắn, giống mùi máu, cũng giống mùi kim loại đúc thành. Mùi vị này quá nhạt, như một sợi khói mỏng, thoáng qua rồi lập tức biến mất.

Heron đã từng ngửi được rất nhiều mùi hương trên người Lucas. Mùi máu lúc y bị thương, mùi đậu khấu trên quần áo hắn ám vào, hoặc thường thấy nhất là mùi xà phòng hương bạc hà y hay dùng.

Hắn không biết loại mùi nào là mùi đặc trưng của Lucas. Ở một khía cạnh nào đó, Lucas đã quá quen thuộc với hắn rồi, cho nên đối với hắn, không mùi hương nào có thể biểu thị con người y một cách trọn vẹn, cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Heron hôn lên giáp và kiếm của Lucas, đoạn ôm chúng vào lòng, nhắm mắt lại ngân nga một bài đồng dao. Chân hắn khẽ khàng chuyển động theo nhịp điệu của ca từ, giống như đang mô phỏng một vở vũ kịch.

Giờ phút này linh hồn Heron hoàn toàn chìm đắm trong ảo cảnh tốt đẹp, thân thể nhẹ như lông hồng, cả người khoan khoái dễ chịu.

Nô lệ đứng trước cửa thấy chủ nhân say sưa như vậy, bối rối đợi một lúc lâu mới cẩn thận gọi: “Chủ nhân…”

Heron bị kéo khỏi ảo mộng, giật mình tỉnh dậy. Hắn sợ hết hồn, sắc mặt trắng bệch hơi đỏ lên: “Có chuyện gì?!”

“… Foley Tina về rồi ạ.” Nô lệ bẩm báo.


“Foley Tina?!” Heron ngạc nhiên.

Đã lâu lắm rồi từ lần cuối hắn nghe cái tên này.

Foley Tina đang nghiêm chỉnh quỳ trong sân. Vẻ ngoài của nàng thay đổi quá nhiều, suýt nữa Heron đã không nhận ra.

Nàng mặc một bộ quần áo bẩn thỉu có thêu phù hiệu tông giáo đã bị bùn đất nhuộm thành một màu nhờ nhờ, đầu buộc một cái khăn đỏ, trên khăn đính một viên ngọc cho cũng không ai thèm nhận.

“Dạo này có vẻ ngươi sống không được tốt nhỉ?” Heron nhìn thoáng bộ dạng thảm hại của Foley Tina.

Foley Tina có chút kích động, ôm lấy chân Heron rơi nước mắt: “Chủ nhân… Là Lucas cứu tôi. Y bảo tôi về tìm ngài…”

Tim Heron hẫng một nhịp, tầm nhìn bắt đầu mơ hồ, chân nhũn ra. May mà nô lệ bên cạnh tinh mắt đỡ lấy, nếu không chắc hắn đã đo đất rồi.

“Y còn sống không?” Hắn vừa mừng vừa sợ.

“Một tháng trước thì vẫn còn.” Foley Tina run rẩy nói, “Tôi là Thánh nữ thủ hộ Thánh hỏa ở Thánh viện bên Do Thái… Do Thái xảy ra bạo loạn, đáng lẽ tôi đã bị giết cùng những phản quân khác, nhưng Lucas đã lén tha rồi cho tôi một chút tiền và lương khô, bảo tôi chạy về tìm ngài…”

“Một tháng trước…” Heron hơi thất vọng.

Foley Tina run rẩy rút tay về, lại mò mẫm khắp người. Nước mắt nàng nối nhau rơi xuống, yết hầu phát ra tiếng nức nở yếu ớt.

Nàng tìm nửa ngày, cuối cùng móc ra một cái bao bố. Cái bao bố này được bện từ những sợi thừng nhỏ, chắc chắn vô cùng, vừa nhìn đã thấy Foley Tina quý trọng thứ này vô cùng.

Heron nhận bao bố, mở ra. Bên trong là một xấp da dê cũ kỹ ố vàng, thậm chí có tờ đã xuất hiện vết rách. May mà chữ trên đó được viết bằng mực nước nên vẫn còn đọc được.

Heron rút một tờ ra xem thử, phát hiện cuối trang có đóng một con dấu.

Hắn sửng sốt.

Đây rõ ràng là con dấu của gia tộc Antony. Lúc trước, lúc Darling cưỡng ép hắn ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng vườn hồng, hắn đã thấy con dấu này, không sai đi đâu được.

“Ngài còn nhớ Antony không ạ?” Foley Tina nói, “Hắn đã bắt đầu liên lạc với thủ lĩnh phản quân từ ba tháng trước. Đây là tất cả thư từ bọn chúng gửi cho nhau. Tôi biết được tin ngài trở thành quan hộ dân từ Lucas, tôi nghĩ những thứ này sẽ có ích cho đường sự nghiệp của ngài.”

“Tại sao ngươi có được thứ này?” Heron nghi ngờ.

“Như ngài đã biết, nhiệm vụ của tôi là thủ hộ Thánh hỏa, mà thủ lĩnh phản quân lại có thói quen đọc và viết thư ngay trước Thánh hỏa. Trùng hợp là gã lại không rành tiếng La Tinh, nên đã nhờ tôi viết hộ.”, Foley Tina dừng lại một chút, “Vì vậy, ngoài gã ra, tôi là người duy nhất biết chỗ cất giấu của đống thư này.”

Heron đọc lướt qua nội dung bức thư, ngón tay chạm nhẹ lên con dấu in rõ ràng trên mặt miếng da dê: “Darling kia còn tham lam và đê tiện hơn Jupiter* chuyên môn hóa thành chim ưng bắt cóc con gái và con trai nhà lành gấp ngàn lần!”

*Jupiter (Tức Zeus trong thần thoại Hi Lạp): Là vua của các vị thần, cai quản thiên đường. Ông thường xuyên ngó xuống trần gian, thấy cô, cậu nào đẹp là ông sẽ tìm cách cưỡng bức. Người lọt vào mắt xanh của Jupiter nhiều vô số kể, cho nên ông có một lô một lốc con rơi.

“Rất nhiều lần hắn được gã thủ lĩnh kia mời đến Thánh điện, nhưng hắn không nhận ra tôi. Còn tôi, nhờ phúc hắn và gã Brutus ban cho mà suýt chút nữa đã hại chết chủ nhân mình, đã nhận ra hắn ngay lập tức, sau đó qua miệng gã thủ lĩnh biết được tên hắn là Darling.” Foley Tina nói tiếp, “Hai tháng trước, hắn nhậm chức Tổng đốc Do Thái thay cho cựu Tổng đốc đã bị phản quân giết chết. Là người La Mã, hắn lại lạm quyền, cấu kết với phản quân! Thật là nỗi nhục của nước nhà!”

Heron vừa nghe Foley Tina nói vừa cẩn thận đọc từng bức thư. Đọc xong, hắn bỏ thư vào lại bao, buộc dây kỹ càng.

“Foley Tina, ngươi xứng đáng được thưởng. Ta định sẽ chuẩn bị đồ cưới cho ngươi, tơ lụa, vàng bạc, trân châu đá quý, gì ta cũng đồng ý. Ý ngươi thế nào?” Heron giữ chặt bao bố, trịnh trọng nói.

Foley Tina vội vàng quỳ rạp xuống nói lời cảm tạ.

Trước mắt Heron hiện lên nụ cười gian trá của Darling, sau đó hình ảnh chuyển thành cảnh Lucas thoi thóp bị trói trên thập tự giá, hợp đồng chuyển nhượng vườn hồng, pháp lệnh giáng chức xuống kỵ sĩ… Những vết thương đã bắt đầu lên da non này nay lại bị xé ra, mang đến đau đớn gấp bội.

Heron không sao quên được những lúc hắn và Lucas, bấy giờ vẫn còn yếu kém, bị người ta quay như chong chóng mà không làm gì được. Những ký ức không mấy tốt đẹp này cứ luẩn quẩn trong lòng như những vết nhơ thời gian không tài nào xóa được, thì dù là người dễ tính, hắn cũng không thể không ghi hận.

“Lúc nãy ngươi có hỏi ta có nhớ Darling không. Đương nhiên là nhớ! Hắn để lại ấn tượng sâu sắc thế kia, quên sao được!”

Foley Tina ngẩng đầu nhìn Heron bằng ánh mắt khó hiểu. Heron vỗ vỗ cái bao, nở một nụ cười thần bí.

Hôm sau, Heron lợi dụng quyền phủ quyết của quan hộ dân, bỏ qua viện nguyên lão, trực tiếp trình những thư từ giữa Darling và thủ lĩnh phản quân lên cho Hoàng đế.

Mấy ngày sau, Hoàng đế truyền lệnh sắc phong Darling làm La Mã Đại pháp quan*, khôi phục lại chức thẩm phán của hắn. Ngày nghênh đón tân thẩm phán, các quý tộc có chức vị cũng phải có mặt.

*Đại pháp quan: hay còn gọi là Đại Chưởng ấn, được coi là thứ hạng cao nhất của các quan chức lớn của Nhà nước.

Lúc Darling từ Do Thái về đến La Mã, trời đã về trưa. Mây trắng tầng tầng lớp lớp che kín trên đỉnh đầu, bầu trời như sà thấp xuống, khí nóng chậm rãi lưu động.


Heron khoác lên mình quan bào ngồi dưới đài, xung quanh là những quý tộc có chức vị mặc quan bào rực rỡ hoặc nghiêm mặt, hoặc châu đầu ghé tai xì xầm gì đó với người bên cạnh, khóe môi nhếch lên một nụ cười không rõ nghĩa, có thể là ước ao, cũng có thể là xem thường. Bọn họ lăn lộn trên quan trường khá lâu rồi, dĩ nhiên da mặt đã dày như tường thành, dù trong lòng có sóng cuộn biển gầm như thế nào, bên ngoài vẫn dửng dưng như không.

Những nữ nô xinh đẹp đứng xung quanh quảng trường rải cánh hoa, nhạc công thổi sáo chúc mừng, ngoài ra còn có dân thường tò mò bu đen bu đỏ ở đằng xa.

“Đến rồi kìa…” Một quý tộc ngồi cạnh Heron lầm bầm một câu.

Heron nhìn về phía lối đi. Giữa một trời đầy hoa và kim tuyến, Darling ngồi trên một cái xe trang trí cầu kỳ được đẩy bởi nô lệ từ từ đến gần. Hắn mặc áo lụa đen thêu chỉ vàng, tóc dính đầy kim tuyến, đôi mắt được tô vẽ cẩn thận nheo lại, hưởng thụ ánh mắt của mọi người bắn tới từ bốn phương tám hướng.

Hắn nâng tay tiếp được một cánh hoa, nở nụ cười quái dị.

Đây là khoảng khắc Darling đắc ý nhất.

Hắn từ trên cao nhìn xuống những quý tộc ngồi bên dưới, bày ra vẻ mặt thương người trách trời, âm thầm sắp xếp từ ngữ:

“Từ chiến trường Do Thái dầu sôi lửa bỏng, ta đã trở về. Bạo dân như ung nhọt, khiến La Mã ngày đêm nhức nhối! Ta căm hận những kẻ phản loạn, giống như căm hận chính mình vì không có đủ tài cán giải thoát nhân dân ta khỏi cảnh lầm than!”

“Nay Hoàng đế cao quý tin tưởng ta, trao cho ta chức La Mã Đại pháp quan. Để xứng với sự kỳ vọng của ngài, ta thề sẽ lấy thân mình bảo vệ La Mã, dùng pháp lý bảo vệ chính nghĩa và công bằng. Ta sẽ không khoan nhượng trước bất kỳ hành động trái với đạo đức nào, cũng như sẽ đối nhân xử thế bằng lòng bác ái vô biên. Nếu trái lời thề…”

Một mũi tên xé gió bay đến, đâm xuyên cổ họng Darling, cắt đứt bài diễn thuyết của hắn, đồng thời dấy lên một trận hỗn loạn.

Hai mắt Darling trợn trắng, miệng há rộng. Dường như hắn còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, vẫn muốn nói tiếp, nhưng vừa lên tiếng thì một lượng máu lớn đã trào ra ngoài, kèm theo tiếng ùng ục phát ra từ cổ họng. Hắn cúi đầu, nhìn trân trân vào phần đuôi mũi tên thò ra ngoài, sau đó đưa tay sờ sờ cổ, bàn tay lập tức thấm đẫm máu tươi. Máu vì động tác của hắn mà ồ ạt phóng ra ngoài, bắn thành tia.

Vài phút sau, cơ thể trắng bệch vì mất máu của hắn ngã xuống, mắt mở to, không cục cựa nữa. Đến tận khi trút hơi thở cuối cùng, hắn vẫn chẳng tin rằng mình đã chết.

Tiếng la hét sợ hãi thi nhau vang lên, rất nhiều người ôm đầu dẫm đạp lên nhau tìm đường chạy trốn, những nữ nô rải hoa đứng gần xác Darling thì càng khỏi phải nói, có người còn sợ quá mà ngã khỏi đài cao.

Mọi người đều hoảng loạn.

Trừ Heron.

Lúc này, đội cận vệ của Hoàng đế đột ngột ập đến. Tình hình rất nhanh được khống chế.

Trên đài xuất hiện thân ảnh của Hoàng đế, nổi bật nhất là mái tóc đỏ rực như lửa cháy được di truyền của ngài.

Bộ y phục bằng tơ lụa màu tím khói khẽ bay bay trong gió. Nhìn khắp đế quốc La Mã, chỉ có Hoàng đế là có khả năng sử dụng y phục có màu sắc hiếm lạ này*.

*Để tìm hiểu thêm về sự quý giá của màu tím, mọi người có thể truy cập link sau: http://m.genk.vn/vi-sao-mau-tim-khoi-luon-duoc-gan-lien-voi-dang-cap-hoang-toc-20180209135711148.chn

Các quan lại đã phần nào lấy lại bình tĩnh, đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

“Lúc trước Antony lấy cớ tự nguyện đương đầu với khó khăn để xin được đến Do Thái. Không ngờ hắn lại lập mưu chống lại ta! Ta lấy chức La Mã Đại pháp quan dụ hắn về, kết cục của hắn như thế nào, xin các ngươi hãy nhớ cho kĩ, lấy đó làm gương.”

Sắc mặt Hoàng đế âm trầm: “Hắn thông đồng với quân phản loạn, âm mưu tách Do Thái ra thành một đất nước độc lập do hắn làm chủ! Tội của hắn dù chết vạn lần cũng không đủ!…”

Hoàng đế còn nói rất nhiều, nhưng Heron nghe không vô. Hắn chỉ im lặng nhìn thi thể Darling, kẻ thù của hắn.

Kiếp trước, Darling và Brutus cấu kết với nhau cướp đi Polio, còn kiếp này, Darling lại dùng thủ đoạn hèn hạ, lấy người hắn yêu ra uy hiếp hắn, cướp đi thân phận nguyên lão của hắn.

Heron rất cao hứng.

Người xưa có câu, “Gieo nhân nào, gặt quả đó” cấm có sai.

Lúc Gattuso biết tin lật đật chạy tới nhà chính của gia tộc Polio thì trời đã về chiều, tầng mây dày đặc đã biến đi đâu mất, lộ ra bầu trời xanh thẳm không lẫn bất kỳ màu sắc nào, rất có hiệu quả lay động lòng người. Đến ánh mặt trời cũng không thể nào át được màu xanh thuần khiết đó.

Heron đứng giữa sân, im lặng ngẩng đầu nhìn không trung. Bỗng hắn vươn tay ra như muốn chạm đến bầu trời cao vợi kia.

Áo quan của hắn đã thay đổi, từ bộ màu đỏ vàng thành bộ màu tím, từng sợi tơ tinh xảo rạng rỡ dưới ánh chiều.

“Chú nhận được lệnh của Hoàng đế rồi à?” Gattuso đi đến, “Ngoài Hoàng đế ra, y phục làm bằng tơ lụa tím này chỉ có Tổng đốc Ai Cập* mới có thể mặc đấy nhé.”

*Tỉnh Ai Cập của La Mã được thành lập vào năm 30 TCN sau khi Octavian (sau này là hoàng đế tương lai Augustus) đánh bại Mark Antony cùng người tình Cleopatra VII và sáp nhập vương quốc Ptolemaios của Ai Cập vào đế chế La Mã. Tỉnh này bao gồm phần lớn lãnh thổ Ai Cập ngày nay ngoại trừ bán đảo Sinai (sau này sẽ bị Trajan chinh phục)

(Nguồn: Wikipedia)


Heron đang chìm đắm vào màu xanh bát ngát kia nên không để ý có người đến, bị Gattuso dọa giật mình, “Gattuso, anh muốn dọa chết em à? Thế nào, Darling chết rồi, anh có vui không?”

“Vui quá đi chứ! Nhưng anh càng mừng cho chú hơn.” Gattuso cười toe toét, “Ai Cập là tài sản riêng của Hoàng đế, ngài ấy chọn chú làm Tổng đốc bên đó, sau này chú có thể sống an bình, không cần phải dính dáng đến thùng thuốc nhuộm là viện nguyên lão nữa rồi.”

“Em được phong làm Tổng đốc là bởi Hoàng đế nhìn ra được sự trung thành tuyệt đối của em.” Heron trả lời, “Nhưng nếu không có những lá thư của Darling và thủ lĩnh phản quân, có lẽ em sẽ không có được ngày hôm nay rồi.”

Gattuso sờ sờ vạt áo Heron, cười nói: “Trùng hợp là vị trí Tổng đốc Ai Cập chỉ có kỵ sĩ mới được đảm nhiệm, cũng phải cảm ơn Darling đã “giúp” chú hạ xuống hàng kỵ sĩ.”

Gã cảm thán: “Gã Darling đó mưu mô xảo quyệt, đi một bước tính ba bước, cuối cùng thứ nhận được chỉ là cái chết thảm khốc trước bàn dân thiên hạ. Còn chú, nếu đọ về thủ đoạn thì chắc chắn sẽ bị Darling bỏ xa cả dặm đường, thế mà lại vớ được miếng thịt béo bở.”

Heron ngẫm nghĩ rồi nói: “Cái đó gọi là luật nhân quả.”

“Chú nói không sai, nhưng chú cũng không thể phủ nhận công sức của thần may mắn.” Gattuso chân thành khuyên bảo, “Làm Tổng đốc Ai Cập, chú chỉ cần làm theo mệnh lệnh của Hoàng đế là đủ rồi, đừng bày vẽ gì cả, mắc công lại chuốc họa vào thân.”

Gã khoác vai Heron, dịu giọng: “Nói thật, thời gian của chú như bị đóng băng ở thời thơ ấu ấy.”

Heron hơi sửng sốt, ánh mắt bỗng tối lại: “Đã từng có người nói với em câu đó…”

“Ai?”

“… Lucas.”

Gattuso vỡ lẽ: “Cái chết của Darling đã kết thúc bạo loạn ở Do Thái. Đêm nay quân ta sẽ về lại thành, chú biết chưa?”

Heron thở dài: “Em biết rồi.”

Mặt trăng treo lơ lửng trên ngọn cây. Heron cởi quan bào, đổi sang một bộ quần áo thoải mái hơn.

Hắn đứng trước gương đồng gắn ở mặt sau cửa lớn chải tóc, động tác của hắn có chút nôn nóng, thành ra lỡ tay kéo đứt một đống tóc. Da đầu nhói lên, Heron ném luôn lược, tóm chặt cổ áo hít sâu mấy lần, ngón tay run lẩy bẩy. Chân mềm nhũn, hắn phải ngồi xổm xuống mới ngăn không cho mình té ngã. Hắn căng thẳng đến mức bụng quặn lên từng đợt, tim như bị ai bóp nghẹt, máu nóng xông thẳng lên não.

Hắn chờ đợi trong hoảng loạn. Đây là lần đầu tiên hắn căng thẳng như thế, đến linh hồn cũng run rẩy theo từng nhịp thở nặng nề.

Cuối cùng ngày hắn phải đối mặt với sự thật về sống chết của Lucas cũng tới.

Hắn cảm giác như mình là một vong linh đang chờ phán xét của tòa án.

Xa xa vang lên từng hồi kèn lệnh của quân đội vào thành. Heron vốc nước giếng táp vào mặt, chậm rãi đi tới cửa cổng.

Chợt tiếng lá cây soàn soạt vang lên.

Tiếng động vừa lạ vừa quen này vô tình khiến tim Heron hẫng mất một nhịp, sau đó đập điên cuồng.

“Tôi đã đợi ngài rất lâu, Polio đại nhân.”

Giọng nói khàn khàn quá mức thân quen như một cây đinh khổng lồ mạnh mẽ cố định linh hồn đang run sợ của Heron lên một cây thập tự giá vô hình.

Cơ thể Heron đông cứng tại chỗ, mặt ngơ ngác.

Lucas nhảy xuống từ một cái cây gần cổng, quỳ một chân trước mặt Heron.

Cảnh tượng giống hệt lần đầu, chính xác hơn là lần thứ hai, Heron và Lucas gặp mặt, nhưng dáng dấp của hai người đã thay đổi.

Lucas mới trở về từ chiến trường.

Cả người y bám đầy bụi bẩn, có cả vết máu, mái tóc vàng gần như không còn nhìn ra màu sắc ban đầu, đôi mày nhuộm máu và gió sương càng thêm sắc bén, khuôn mặt mơ hồ hiện lên khí tức cứng rắn đặc trưng của chiến sĩ, đôi mắt xanh lam của y được ánh trăng chiếu vào, trở nên trong suốt như tất cả nước biển trên thế gian đều hội tụ hết vào đó vậy.

Y vẫn còn sống, vẫn mạnh mẽ như trong trí nhớ của Heron.

Lucas ngẩng đầu nhìn Heron, dịu dàng cười.

Heron theo bản năng vươn tay sờ sờ tóc Lucas, rồi lại gấp rút rút về như chạm phải lửa.

Giọng Heron run run, bán tín bán nghi hỏi dò: “Ngươi là người hay là quỷ?”

Lucas hơi lo lắng vì biểu hiện của Heron. Y đứng dậy kéo Heron vào lòng.

“Tất nhiên là người rồi. Ngài sờ thử xem, người tôi nóng thế này sao có thể là quỷ được?”

Heron nâng tay xoa xoa eo lưng Lucas, rồi theo sống lưng trượt lên bả vai, tinh tế cảm nhận xương cốt và bắp thịt no đủ của y.

Thân nhiệt của Lucas còn cao hơn của Heron, và dù cách một lớp giáp da, hắn vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập mãnh liệt của trái tim y.

Heron xác nhận người hắn yêu vẫn còn sống.

Vào thời khắc này, hắn chỉ muốn điên cuồng kêu gào, hoặc khóc một trận cho đã đời. Lý trí của hắn đã rơi đi đâu mất.

Đầu Heron nóng lên, hắn tuân theo bản năng, đấm một đấm không nặng không nhẹ vào cằm Lucas.

Lucas bị đấm đau, khẽ đẩy hắn ra, xoa xoa cằm, nở nụ cười bắt đắc dĩ: “Tôi đúng là Lucas của ngài mà, không phải giả đâu.”


“Ta biết! Tên khốn kiếp này!” Heron kích động kêu khàn cả giọng, “Ngươi trốn trên cây làm cái mẹ gì?!”

“Tôi là nô lệ đã có chủ nên được về sớm.” Lucas đặt tay lên vai Heron, “Lúc ở cửa tôi thấy ngài đang soi gương, tự nhiên nảy ra ý tưởng cho ngài một niềm vui bất ngờ ấy mà.”

Y cúi xuống hôn lên trán Heron, “Ngài còn nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau…”

“Đương nhiên là nhớ rồi! Nhưng mà lúc đó ngươi không có bẩn như này!” Heron quát, “Ngươi dám ẩn giấu tung tích, lại còn lừa dối ta… Ta thật sự hận chết ngươi! Chuẩn bị chịu phạt đi!”

Tay Heron trượt xuống hông Lucas, tóm lấy kiếm của y, rút ra, thô bạo chém xuống một đường.

Lucas linh hoạt né tránh, cười nói: “Ngài lại nổi hứng nữa à?”

Heron cắn răng, nhảy tới chém loạn xạ.

Thật ra hắn đã kích động đến tay chân run rẩy, trước mắt tóe đom đóm, kiếm còn nắm không vững, tiến lùi không theo quy tắc nào. Mặt hắn đỏ lên, khóe mắt lấp lánh nước. Linh hồn hắn đã quay về với cơ thể, chấm dứt chuỗi ngày sống như cái xác không hồn.

Từ khi gặp phải Lucas, linh hồn hắn chết rồi lại trùng sinh vô số lần.

Lucas ung dung tóm lấy tay Heron, thúc cùi chỏ lên, tay Heron lập tức mất lực, kiếm rơi xuống đất, chân hắn cũng mềm nhũn, ngã xuống theo.

Lucas vội ôm lấy hắn, thuận thế ngồi luôn dưới đất, để Heron nằm gối lên khuỷu tay mình.

Heron thở dốc, nhìn đăm đăm vào Lucas.

Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu.

Heron thở dài một tiếng, đặt tay lên gáy Lucas, nhổm người dậy, hôn y.

Đây là nụ hôn đầu tiên sau bao tháng ngày xa cách. Khoảng khắc môi chạm môi như có một luồng điện chạy khắp hai cơ thể, khiến bọn họ vô thức ôm chặt lấy đối phương.

Lucas gặm cắn môi Heron, đầu lưỡi bá đạo tàn sát trong khoang miệng hắn, không thèm quan tâm đến việc Heron có bị y làm đau hay không. Không cần làm tình, chỉ thông qua một cái hôn, y đã có cảm giác mình và người y yêu đã hòa cùng một thể.

Bon họ đã là người yêu của nhau, nên có thể nói, làm tình chỉ là một chút gia vị không mấy quan trọng mà thôi.

Nụ hôn kết thúc, mắt hai người đều tối đi vài phần.

“Ta nhớ em.” Lucas vuốt ve mặt Heron, nghiêm túc nói.

Heron mở cúc áo giáp da của Lucas ra, nói: “Đi tắm trước đã!”

Tay hắn luồn vào trong, xoa xoa lồng ngực và cơ bụng rắn chắc của y, sau đó không thành thần dời xuống phía dưới, dễ dàng đốt lên dục hỏa của y.

“Đêm hãy còn dài…” Ngón tay Heron vẽ vòng tròn nơi bụng dưới Lucas, thâm ý nói.

Một tháng sau.

Heron mặc quan bào màu tím cưỡi trên lưng ngựa, dẫn đầu nô lệ và ngựa di chuyển đến Ai Cập. Bọn họ vừa vượt qua sông Nile huyền thoại.

Đây là Ai Cập, giàu có mà yên bình, như một viên ngọc quý khảm trên tấm vải vàng mênh mông. Người dân đeo vàng bạc đứng hai bên đường chào đón tân Tổng đốc. Phụ nữ Ai Cập đầu đội bình gốm, mặc áo choàng kết từ lông chim, rót sữa bò chu đáo đưa cho từng người trong đội ngũ. Màu da người Ai Cập nghiêng về đen sẫm, cả nam lẫn nữ đều thích trang sức, lại chăm làm, phần lớn lương thực của La Mã là từ nơi này chuyển đến. Những thần miếu được xây dựng rất công phu, xem ra còn tráng lệ hơn thần miếu ở La Mã. Cát vàng bay trong không khí, lẫn với màu trời xanh, tao một màu vàng đặc trưng của Ai Cập.

Lucas cầm kiếm cưỡi ngựa bên cạnh Heron, hiếu kỳ nhìn xung quanh: “Tôi chưa bao giờ thấy ở đâu sung túc như ở đây hết á!”

“Chẳng biết Hoàng đế giao cho ta quản lý vùng đất màu mỡ này là tốt hay xấu nữa…” Heron cảm khái.

Lucas cười đáp: “Thứ gì về tay ngài chắc chắn đều sẽ trở thành cực phẩm.”

“Nói vậy ngươi cũng là cực phẩm. Mà ta chỉ cần mình ngươi là đủ rồi.”

Heron chỉ chỉ đội ngũ phía sau: “Ta đang nghĩ đến chuyện phóng thích hết những nô lệ kia.”

“Vậy gã nô lệ này ngài tính sao đây?” Lucas cười hỏi.

“Ngươi? Đừng mong ta phóng thích!” Heron nói, “Ngươi mãi mãi là của ta!”

Lucas nghiêng đầu, ánh tà dương nhuộm đỏ nửa thân trên của y. Cẳng chân y thỉnh thoảng vô tình va phải bụng ngựa, cánh tay với những bắp thịt ưu mỹ nắm lấy dây cương, tóc của y được ánh nắng mạ lên một lớp vàng óng ả, đôi mắt xanh cũng được màu vàng đặc trưng của Ai Cập nhuộm thành màu hung đỏ, giống như một quầng mây lửa la đà trên mặt biển.

“Vẫn là câu nói kia…” Lucas cố ý đè thấp âm cuối.

“Câu gì cơ?” Heron tò mò hỏi.

“Tôi đồng ý.”

– –Hoàn—

(08/2018 – 02/2019)

Như đã nói, truyện này không có phiên ngoại nhé~ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ suốt thời gian qua. Edit vẫn còn nhiều chỗ sai sót, nếu có thời gian em sẽ beta lại ạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.