Đọc truyện Dũng Sĩ Giác Đấu – Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn – Chương 58: Quý phụ sa đọa
Đây là mối tình đầu của Lucas, đồng thời cũng là mối tình đầu của Heron. Buổi tối mãnh liệt kia như một loại thần dược, khiến hạt giống ái tình hai người cùng gieo trồng vốn đã lớn thành cây con, nay càng đâm chồi nảy lộc, cành lá xum xuê.
Những ngày sau đó, bất cứ lúc nào và bất cứ đâu, Heron cũng phải có Lucas bên cạnh, thậm chí hắn còn yêu cầu Lucas không được cách hắn quá năm bước chân. Dường như Lucas đã trở thành một phần thân thể hắn, nếu hắn không trông thấy Lucas, hắn sẽ thấy rất trống rỗng, giống như cơ thể hắn bị lấy mất phần nào đó rất quan trọng, khiến hắn không còn là một Heron hoàn chỉnh nữa.
Lucas và Heron vẫn còn trẻ, tính dục tràn trề, lại thêm lần trước ăn quen bén mùi, cho nên mỗi khi rảnh rỗi, hai người lại lăn xả vào nhau làm cái chuyện mà.ai.cũng.biết.
Thời tiết không còn quá lạnh nữa, tuyết đọng trên đỉnh núi tan ra, La Mã ngủ đông trong suốt gần ba tháng bắt đầu thức tỉnh. Trời ấm lên, người người hoan hỉ. Những cửa hàng, quán rượu, kỹ viện lục tục mở cửa đón khách. Việc này đồng nghĩa khối lượng công việc của Heron sẽ tăng lên.
Mặt trời chậm chạp bò lên ngọn cây, đến giữa trưa, ánh nắng đã phủ khắp những ngọn đồi, bãi cỏ, những mái nhà tuyết vẫn lác đác đọng, và cả phòng ngủ rộng lớn nơi Heron đang ngồi nữa.
Heron đang đọc công văn, ngó lơ chén sữa dê và đĩa nho đặt trên cái bàn trước mặt. Hắn không có thói quen vừa làm việc vừa ăn.
Như thường lệ, hắn mặc áo quan màu đỏ thêu chỉ bạc tinh tế, tay đeo ấn giới có mặt là một viên mã não xanh lam. Thứ này đã trở thành quan ấn của Heron, có hiệu lực về mặt chính trị.
Lucas ngồi một chân co một chân duỗi, tựa lưng vào thành chiếc giường lớn phía sau Heron nhàn nhã lau kiếm.
Heron thở phào một hơi, sắp xếp ngay ngắn chồng công văn vừa xử lý xong.
“Ngài xong việc rồi à?” Lucas ngồi thẳng dậy, vung tay hươ một đường, ánh kiếm sắc bén xoẹt qua khuôn mặt cương nghị của y.
“Chậc chậc, tuy chức vụ ngài không cao, nhưng coi bộ ngài bận chẳng thua gì mấy người trong viện Nguyên Lão. Từ ngày ngài nhậm chức đến giờ, lúc nào tôi cũng thấy giấy bay đầy trời, con dấu nâng lên hạ xuống trông đến chóng mặt. Lại nói, mọi sinh hoạt hàng ngày của mọi người đều do con dấu của ngài quyết định, có cảm giác như trên vai ngài là cả tòa thành La Mã này luôn ấy!”
Heron cởi áo quan, lộ ra áo trong trắng nõn. Hắn cầm chén sữa dê lên, xoay lưng tựa vào bàn, sự mệt mỏi và biếng nhác sau một buổi làm việc hòa cùng khí chất trang trọng của một vị quan khiến hắn trong ôn nhu nhưng cũng không kém phần tự nhiên.
Heron nghe Lucas nói thế, nhếch miệng cười giảo hoạt, nhìn Lucas bằng ánh mắt sâu xa, ám muội nói: “Bậy nào, có thể đặt trên người ta, chỉ có mình ngươi thôi.”
Lucas cười khẽ, một tay tùy tiện gác lên đầu gối, làm như không nghe ra ẩn ý của Heron.
“Chắc ngài mỏi tay lắm rồi phải không?” Y hỏi, “Lại đây nghỉ chút đi.”
Heron uống sạch sữa dê, đặt cái chén không về chỗ cũ, lấy một trái nho xanh, khoan thai bước về phía giường.
Lucas tự giác dịch ra một bên chừa chỗ cho Heron.
Heron cởi giày, thuận tay thả xuống màn giường nhung đỏ, ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài.
Màn giường chặn lại gần hết ánh sáng, cho nên giữa không gian u ám có phần chật hẹp chỉ có tiếng thở nặng nề của đôi tình nhân.
Chân Lucas rất đẹp, là đẹp theo kiểu mạnh mẽ. Chân y thẳng tắp, rất ít vết thương, và cho dù ở trạng thái thả lỏng, bắp thịt ở chân y vẫn gồ lên. Lên trên chút nữa là cơ bụng săn chắc múi nào ra múi nấy, ẩn chứa một cỗ kiên cường đặc trưng của người luyện kiếm.
Heron bị cơ bụng kiện mỹ của Lucas mê hoặc, bàn tay từ xoa chân y dần dần mất tự chủ trượt lên bụng.
Đối với Lucas, đầu ngón tay mềm mại của Heron đang chầm chậm lướt qua da mình kia là một đốm lửa của ác ma. Tay hắn chạm vào chỗ nào trên da y là chỗ đó y như bị bỏng, cuối cùng đến trái tim của y cũng bị ngọn lửa tà ác đó ăn mòn, mấy thứ chính trực nhẫn nhịn gì gì đó đều bị y quăng hết ra sau đầu.
Y hơi mất kiên nhẫn nhổm dậy, nhưng bị Heron nhanh tay đè lại.
Heron bóp vỡ quả nho, nhỏ phần dịch quả chảy ra lên môi Lucas. Sau khi thấy môi y đã được tưới đầy dịch quả, hắn nhoẻn miệng cười xấu xa, cúi người vươn đầu lưỡi liếm lên.
“Hôm nay vẫn chưa làm lần nào.” Hắn khẽ tách khỏi môi Lucas, nói.
Lucas bị Heron câu dẫn đến sắp mất khống chế, thấy hắn cứ vờn mãi như thế thì không nhịn nữa, thẳng thắn đè đầu hắn lại hôn.
Lúc đầu Lucas chỉ hôn khẽ như chuồn chuồn lướt nước, giống như nụ hôn thành kính của giáo đồ đối với Thánh nữ. Nhưng càng về sau, nụ hôn càng mang ý muốn sở hữu mãnh liệt. Đầu lưỡi của y tách mở răng Heron, vói vào miệng hắn, bá đạo chiếm đoạt, cũng không quên gặm cắn hai cánh môi mềm mại kia. Đồng thời, hai tay y cũng đang bận xoa nắn khuôn ngực của Heron.
Lucas hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn này, cuồng loạn như một con sói đói thưởng thức con mồi, hoặc như một chiến binh đỏ mắt vì chém giết. Giờ khắc gần như mất đi ý thức này, ngoài bản năng gặm cắn Heron, đối với Lucas, những thứ khác chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Heron bị cắn đau, vô thức rên lên một tiếng. Tiếng rên rỉ như có như không đó vô tình đánh thức Lucas. Lucas như giật mình khỏi giấc chiêm bao, vội buông Heron ra.
“Có sao không?” Y sờ đôi môi sưng đỏ ướt át của Heron một cái, hơi hối hận, hỏi.
“Không sao…” Heron cười híp mắt, mặt hắn vì thiếu dưỡng khí mà đỏ ửng lên.
Dù quần áo đang xốc xếch, nụ cười của hắn vẫn hồn nhiên và ngập đầy hạnh phúc như vậy. Trông hắn như một tiểu thiên sứ, trái ngược hoàn toàn với ác ma dụ người phạm tội khi nãy.
“Đừng nhẹ nhàng quá, Lucas… Nếu ngươi thích, sau này cứ hôn ta mạnh bạo vào…” Heron hơi run rẩy, nói.
Lucas sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười: “Chỉ cần em nói ra, bất cứ chuyện gì ta cũng sẵn sàng thực hiện.”
Y vươn tay giúp Heron thoát y, để thân thể xinh đẹp của hắn hoàn toàn bại lộ trước mắt mình.
Heron mở chân, ngồi lên eo Lucas, một tay vịn vai y, một tay lần mò nơi thắt lưng y.
Lucas nắm lấy cái eo thon gọn của Heron, vận sức lật người đè hắn xuống dưới.
“Em mệt rồi.” Y thở nặng nề, “Lần này để ta tới.”
…
Hiếm khi Gattuso vui vẻ ghé thăm Heron.
Lúc gã tới, trời đã về chiều, hoàng hơn nhuộm chân trời thành màu máu, mặt trời vừa tròn vừa đỏ khuất dần sau dãy núi.
Gattuso mặc một bộ quần áo tơ lụa màu đen, mặt đỏ lừ, bước chân khoan thai như đạp gió cưỡi mây tiến vào đình viện. Người gã đã béo tốt trở lại, lại thêm bộ đồ bóng loáng hơi phản chiếu lại ánh sáng, khiến gã trông như viên ngọc bị một nữ thần nào đó bất cẩn đánh rơi xuống nhân gian, trở thành món thần khí chuyên đem đến vận may cho con người.
“Gattuso…” Heron dặt dẹo đứng trước hiên nhà đợi gã, lười biếng đánh một cái ngáp, “Anh đến đột ngột quá làm em chưa kịp sửa soạn gì hết trơn.”
“Em họ thân yêu, chú có biết trên thế giới có rất nhiều chuyện tìm đến mà không báo trước không?” Gattuso cười hì hì, “Ví dụ như bạo loạn ở Do Thái này, sắc lệnh lúc trước của Hoàng Đế này, núi lửa Pompeii này.”
“Do Thái lại có bạo loạn nữa sao?!” Heron vò tóc, “Tổng đốc bên đó chắc đang đau đầu lắm…”
“Hắn đã bị bạo dân cắt đầu mất tiêu rồi, chú khỏi phải lo. Giờ người phải đau đầu hẳn là tiểu Hoàng Đế.” Gattuso vẫy vẫy tay, “Sáng nay ta nghe phong thanh, hình như Hoàng Đế đang triệu tập quân đội, có lẽ ngài muốn cho đám bạo dân kia ăn chút vị đắng một lần cho biết thân.”
“Những người Do Thái kia vốn là những con chiên ngoan đạo, cả ngày thủ hộ Thánh điện, hát thánh ca, thế mà lại có thể làm ra chuyện tàn ác như chặt đầu, thật khó hiểu mà.”
“Bản tính hung ác đã ăn sâu vào máu thịt bọn họ, thần linh nào quản được. Mà thôi, hôm nay anh qua đây không phải để giảng giải mấy vấn đề tầm phào này cho chú.” Gattuso làm lễ nghi chào hỏi với Heron, đoạn quan sát sắc mặt hắn:
“Sắc mặt chú không được tốt lắm…” Gattuso hơi ngạc nhiên, “Lúc trước chú sống như heo, cả ngày chỉ toàn ăn với ngủ, giờ gánh vác trách nhiệm trên vai, có chút lao lực âu cũng là chuyện bình thường. Thôi, cố gắng lên, qua một thời gian sẽ ổn ngay!”
Heron miễn cưỡng lên tinh thần, “Gattuso, anh có biết nhiều lúc lời nói của anh nghe gợi đòn lắm không? Trời sắp tối rồi mà còn chạy qua tìm em, chắc không phải chỉ để biểu đạt sự quan tâm có cũng được mà không có cũng chẳng sao mà anh dành cho thằng em này đâu hả?”
“Chú thông minh hơn rồi đó!” Gattuso vỗ mạnh vào gáy Heron, thần bí nói: “Hôm nay anh đến đây là để dắt chú đi xem trò vui. Giờ hai chúng ta và Darling là tử thù ở hai chiến tuyến, anh nghĩ chắc chú cũng sẽ vui khi thấy kẻ thù của mình gặp họa.”
Heron ngơ ngác hỏi: “Trò vui ở đâu?”
“Kỹ viện.”
…
Gattuso dẫn một đám người xông vào khu kỹ viện lớn nhất La Mã.
Bây giờ là giờ kỹ viện hoạt động. Hành lang hẹp dài nồng nặc mùi hoa nữ lang, thảm lót dưới chân rải đầy cánh hoa hồng, trên tường là bức họa Mosaic* tục tĩu.
*Mosaic: Là một tác phẩm nghệ thuật hoặc hình ảnh được làm từ việc tập hợp những mảnh nhiều màu sắc từ kính, đá hoặc các vật liệu khác, thường được dùng trong trang trí vật dụng hoặc trang trí nội thất.
Nô lệ bưng rượu qua lại như mắc cửa, hai bên là các kỹ nữ mặc như không mặc, dùng bắp đùi ma sát những trụ đá, hai tay xoa ngực chính mình, thậm chí còn có người nhịn không nổi quay sang hôn môi hôn ngực đồng nghiệp. Đám kỹ nữ thấy đám Gattuso đi đến, lập tức hưng phấn huýt sáo loạn cả lên, nhìn bọn họ như sói đói nhìn mồi.
Đoàn người ngó lơ những âm thanh gợi dục, nhắm mắt nhắm mũi tiến về phía trước, liên tục va phải những món đồ chơi tình thú buông xuống từ trần nhà, tạo ra những tiếng lạch cạch.
“Gattuso, đâu có luật nào cấm Nguyên Lão đến kỹ viện mua vui đâu?” Heron hơi mất kiên nhẫn bưng mũi, “Nếu anh có bắt được Darling trong này thì cũng đâu có ý nghĩa gì, ngược lại anh còn có thể bị những Nguyên Lão khác cười nhạo nữa đấy!”
“Anh đâu rảnh mà đi làm chuyện ngu ngốc đó!” Gattuso cười hềnh hệch, “Mục tiêu của chúng ta không phải là cái gã cuồng sạch sẽ kia.”
“Chứ anh muốn tìm ai?” Heron buồn bực vươn tau đẩy món đồ chơi mô phỏng hình dạng của bộ phận sinh dục tương đồng với hắn ra khỏi mặt.
“Một lát nữa chú sẽ biết.” Gattuso nói, “Anh phải tốn bao nhiêu công sức mới điều tra ra được đó!”
Heron không hỏi nữa, im lặng đi theo Gattuso trong hành lang vòng vèo như mê cung của kỹ viện một hồi, cuối cùng đoàn người dừng lại trước một gian phòng có màn che.
Màn che mỏng như cánh ve bị vén lên, lộ ra cảnh tượng khó coi bên trong.
Một nữ nhân cả người trần trụi ghé vào trên giường, ba nam nhân khác thay phiên nhau đè lên người nàng ta.
Nữ nhân dâm đãng hét chói tai, mái tóc vàng lượn sóng của nàng ướt nhẹp mồ hôi, dây chuyền vàng đắt tiền trên cổ đung đưa theo động tác của nam nhân, móng tay sơn đỏ chót bấu chặt lấy ga giường, bắp đùi trắng như tuyết co giật liên tục vì sung sướng quá độ. Thân thể của nàng ta nhấp nhô như lụa, trên mặt là nụ cười quái dị điên cuồng, ngôn từ hạ lưu tuôn ào ạt như suối, eo hông vặn vẹo như rắn, trông rất giống một con vật đang giao cấu.
Heron mở to mắt nhìn nữ tử đang bị nhấn chìm trong bể dục kia. Hắn nhận ra nàng ta.
Gattuso cũng không nhìn nổi cảnh dâm loạn trong phòng nữa, gã đưa tay đẩy cái bình thủy tinh đặt trên bàn gần đó, cái bình rơi xuống, vỡ tan, tiếng động nhanh chóng đánh thức bốn người đang trầm mê kia.
Kỹ nữ giờ mới nhận ra có người vào, mặt lập tức biến sắc, vội vàng lăn vào góc giường, dùng thảm lông che kín cơ thể.
Gattuso ho khan hai tiếng, nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng kết tội: “Phụ nữ quý tộc không được hành nghề mại dâm, nếu vi phạm sẽ bị trục xuất khỏi La Mã. Chuyện này có lẽ quý phu nhân đây biết rõ hơn tôi, phải không, thưa phu nhân Jusa?”