Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 55: Nhân sinh bất ngờ


Đọc truyện Dũng Sĩ Giác Đấu – Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn – Chương 55: Nhân sinh bất ngờ

Nô lệ trong nhà ai nấy đều thoáng ngạc nhiên khi thấy Lucas một thân thương tích được Heron dìu xuống xe, vội vội vàng vàng chạy đến phụ Heron đỡ y vào trong.

Lucas bị thương rất nặng, thần trí mơ hồ đã lâm vào trạng thái bán hôn mê, vết thương bị toát miệng, máu bắt đầu túa ra, nhìn mà ghê người.

Heron bảo nô lệ mau đi mời y sĩ đến, còn mình thì tranh thủ viết thư tường thuật hết mọi chuyện cho Gattuso.

Xương chân của Lucas bị gãy, trên cánh tay có một vết thương hở bị nhiễm trùng, phần thịt xung quanh đã có dấu hiệu muốn hoại tử. Y mất quá nhiều máu, chỉ còn thoi thóp thở.

Y sĩ thấy tình trạng nguy kịch của Lucas liền vội vã bắt tay vào chữa trị ngay, chạy tới chạy lui đến tận khuya mới xem như vớt được cái mạng nhỏ của Lucas về, giờ y chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian nữa là ổn.

Heron nhận đơn thuốc y sĩ đưa, giao cho nô lệ, cho bọn họ lui xuống, còn mình thì ở lại chăm sóc Lucas.

Lucas yên tĩnh nằm trên giường, những chỗ bị thương đã được thoa dược và băng bó sạch sẽ, xung quanh tản mác mùi thuốc lẫn với mùi máu tươi nhàn nhạt. Y cởi trần, làn da đẫm mồ hôi lộ ra, rắn rỏi trông như y đang mặc một lớp giáp sắt che chắn cho bản thể trọng thương đang cuộn mình bên trong. Môi y vẫn như lúc vừa cứu về, xám xịt và nứt nẻ.

Heron ngồi vào bên giường, xòe tay đan mười ngón tay của mình vào tay Lucas.

Lucas suy nhược mở mắt nhìn hắn.

Hai người im lặng một hồi, cuối cùng Lucas mở miệng trước: “Levis đã cứu tôi…”

Heron giơ ngón trỏ chặn ngang môi y, nói: “Bây giờ tạm thời đừng nói gì hết.”


Ngón tay Heron từ môi y dời lên trên, rồi dừng lại ở lông mày, khẽ xoa xoa, cảm thụ cảm giác khe khẽ khi từng sợi lông mày của y đâm vào đầu ngón tay mình.

Mí mắt Lucas khẽ động. Hồi trước, lúc trên bờ biển, Heron cũng đã làm hành động giống vậy.

Heron nhíu mày, hơi nước trong mắt lại bắt đầu dâng lên. Hắn run rẩy nắm lấy tay Lucas, kề sát vào mặt mình. Khóe mắt hắn đỏ hoe, oán trách nhìn Lucas.

Lucas thở dài, dùng tay còn lại kéo Heron ngã về phía mình. Heron thuận theo y, nằm xuống, gối đầu lên bên vai không bị thương của y.

Lucas hạ mắt nhìn Heron một lúc lâu, đoạn nói: “Tôi chịu đau quen rồi.”

Thân tàn ma dại thế kia mà vẫn còn muốn đi an ủi người khác.

Nhưng Heron nghe y nói vậy cũng cảm thấy hơi an lòng.

Hắn vòng tay qua eo Lucas, ngửi mùi máu và mùi thảo dược luẩn quẩn trên người y. Thứ mùi vị hỗn tạp này như một loại chất kích thích. Nó xông thẳng vào mũi, theo máu chạy loạn xạ khắp cơ thể Heron, câu ra dục vọng hắn trấn áp bấy lâu. Mặt hắn nhanh chóng đỏ lên, tim bắt đầu đập dồn dập.

Mùi hương quen thuộc của Lucas phủ trùm từ đầu đến chân Heron, khiến hắn có cảm giác mình và người hắn thương đã hòa cùng một thể.

“Vì ngươi… Suýt nữa ta thành kẻ câm rồi đó.” Hắn nói rất thản nhiên, thậm chí còn mang theo điểm làm nũng.

“Lúc trước ngươi đã thề cái gì, nhớ không?” Hắn cọ cọ đầu vào Lucas, “Tuyệt đối không được lấy tính mạng để bảo vệ ta, tuyệt đối không được chết trước ta, nếu ngươi trái lời thề, ta sẽ phải chịu ốm đau bệnh tật, đường công danh trắc trở gập gềnh. Ngươi xem, những điều ngươi đã thề giờ thành sự thật hết rồi kìa…”


Lòng Lucas khẽ trầm xuống. Y ôm lấy Heron, hôn khẽ lên trán hắn.

Tâm Heron như nổi trống. Hắn cảm thấy một loại thỏa mãn kỳ lạ. Mu bàn chân hắn trượt lên trượt xuống trên chân Lucas, rất có ý tứ khiêu khích.

Lucas nâng cằm Heron lên, hôn xuống. Heron vòng tay qua gáy tóm lấy tóc y, làm sâu thêm nụ hôn. Hai người hôn đến quên trời quên đất, như muốn thông qua nụ hôn này kể hết cho đối phương những đau buồn, nhớ thương và mất mát trong thời gian qua.

So với Lucas, Heron kích động hơn một chút. Tay hắn lung tung trượt từ gáy sang cổ y, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của mạch máu, điều này chứng minh Lucas vẫn còn sống, vẫn chưa từng rời xa hắn.

Hô hấp của Heron càng lúc càng nặng nề. Lúc này hắn chỉ muốn được kịch liệt làm tình với Lucas, dùng cả thân thể để cảm nhận y.

Nhưng so với làm tình, hắn càng muốn nói một câu hơn.

Heron đẩy Lucas ra, muốn nhìn thẳng y nhưng không dám, hàng mi dài khẽ run, mắt ươn ướt, gò má đỏ bừng. Rồi hắn lấy hết dũng khí, nói: “Lucas, ta rất nhớ ngươi!”

Sắc mặt Lucas thoáng cứng đờ rồi vỡ òa trong hạnh phúc. Những con chữ hết sức đơn giản này lại có một sức nặng không tưởng, nện thẳng vào lòng y. Chắc có lẽ vì nó chứa đựng tình cảm chân thành của Heron nên nó mới khiến y cảm động như thế chăng?

Y vươn tay sờ sờ khuôn mặt đỏ au của Heron, dịu dàng lau đi mồ hôi trên thái dương hắn, sau đó vòng tay kéo hắn tựa vào ngực mình, thâm tình nói: “Tôi cũng rất nhớ ngài.”

Heron nghe Lucas nói vậy liền cảm thấy an tâm. Hắn hưởng thụ cuộc cái ôm ấm áp của Lucas một lúc rồi mới bắt đầu hỏi chuyện: “Kể cho ta nghe mọi chuyện đã xảy ra đi.”


Lucas cũng không buông Heron ra, vừa ôm hắn vừa trả lời: “Ngài còn nhớ lúc trước có một khoảng thời gian tôi giấu ngài chạy đến nhà Brutus nằm vùng không? Lúc đó Brutus đã giao cho tôi nhiệm vụ cho đám sư tử ăn.”

Y hơi dừng một chút, “Động vật cũng có linh tính giống con người. Có lẽ một tháng nuôi nấng không đáng là bao, nhưng nó lại cứu tôi khỏi miệng dã thú trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Dù rất đói, nhưng hai con sư tử kia cuối cùng cũng không nỡ cắn chết tôi.”

“Vậy Levis là ai?” Heron hỏi, “Ta chưa bao giờ nghe ngươi nhắc đến người này.”

“Levis là trợ thủ đắc lực của Darling, cũng là bằng hữu của tôi.” Lucas nói, “Khi còn ở đấu trường, gã đã cứu tôi một mạng. Cái đêm tôi ở lại cản đường cho ngài chạy trốn, lúc bị sư tử cắn gãy một chân, gã chẳng biết từ đâu rớt xuống cứu tôi lần nữa.”

Y thấp giọng nói tiếp: “Sau này tôi mới biết, Darling và Levis đã trốn ở một góc lẳng lặng quan sát chúng ta từ đầu đến cuối.”

Heron chợt nhớ đến gã nô lệ có vóc dáng rất giống Lucas: “Xem ra người lần trước đến gửi lời mời của Darling cho ta là Levis mà ngươi nói.”

“Dù Levis là bằng hữu của tôi, nhưng gã vẫn còn là người của Darling. Ngoại trừ gia tộc Antony, gã không còn chỗ nào để đi cả. Nô lệ thấp cổ bé họng không có quyền can thiệp vào hành động của chủ nhân, chỉ có thể dốc sức phục tùng mệnh lệnh mà thôi. Vì thế ngài đừng oán trách Levis nhé.”

“Ta hiểu… Tuy gã giúp Darling làm chuyện xấu, nhưng tốt xấu gì gã cũng đã cứu ngươi hai lần.” Heron thở dài.

“Sau khi đem một kẻ sắp ngỏm đến nơi là tôi về, Darling chỉ băng bó qua loa cho tôi hòng kéo dài hơi tàn, tránh trường hợp tôi chết trước khi hắn kịp lừa ngài vào tròng. Hắn quyết tâm đánh cược một phen, xem ngài có vì một nô lệ mà đánh đổi một phần lớn tài sản hay không. Kết quả… Hắn thắng…”

Heron lo lắng ôm chặt Lucas. Nụ cười giả tạo của Darling cứ vờn quanh trước mắt hắn. Đằng sau lớp mặt nạ ấy là một linh hồn nhơ bẩn, vừa mưu mô xảo quyệt vừa tàn nhẫn độc ác. Hơn nữa hắn rất giỏi che giấu bản tính của mình, khiến không ai có thể đoán được suy nghĩ thật sự của hắn.

Heron chợt thấy buồn nôn: “Darling khó chơi hơn Brutus nhiều. Muốn hạ bệ được hắn xem ra phải tốn kha khá công sức đây…”

Lucas suy luận một hồi: “Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao ngài Seneca bị Darling bắt cóc nhưng lại xuất hiện ở nhà Brutus rồi… Darling đúng là kẻ giảo hoạt, đến em ruột mình cũng lợi dụng cho bằng được.”


Thời gian này Heron gắt gao siết chặt chi tiêu trong nhà. Tuy đã chuyển nhượng vườn hồng cho Darling, nhưng hắn vẫn còn bãi tắm công cộng. Tuy thu nhập từ bãi tắm không cao bằng thu nhập từ vườn hồng, nhưng cũng đủ cho hắn ăn no mặc ấm.

Hắn không thèm động đến sách vở nữa, cả ngày quấn quýt bên Lucas chăm sóc cho y, lúc cao hứng còn có thể xuống bếp nấu cho người yêu một bát canh hoa hồng hầm xương.

Dưới sự chăm lo hết lòng của Heron và tác dụng của thuốc men, vết thương của Lucas đã gần như khép miệng hoàn toàn, để lại trên da thịt y một vết sẹo cực kỳ chói mắt, nơi bị gãy xương cũng sắp lành, giờ y đã có thể chống gậy đi lại được rồi.

Lúc Gattuso đầu đầy mồ hôi chạy đến, Heron đang nhàn hạ nằm trên xích đu tắm nắng.

Gattuso khoác áo choàng màu lông quạ, mấy thứ linh tinh buộc trên người gã liên tục phát ra tiếng leng keng dễ nghe theo từng bước chân của gã, khiến cả người gã dường như mềm mại linh hoạt hơn nhiều.

Gã cầm theo một quyển trục da dê, không đợi nô lệ bẩm bảo đã trực tiếp vào tìm Heron. Hiện tại tâm tình gã rất không tệ, nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi.

“Thân là Hộ dân quan tương lai, chú cứ lười chảy thây như thế thì có nước cạp đất mà ăn!” Gattuso cao giọng.

Heron nghe thấy tiếng người quen, xích đu cũng bị giữ lại, bèn mở mắt ra, trả lời: “Chẳng phải em đã nói hết trong thư rồi à? Em chỉ là kỵ sĩ, không đủ tư cách tham gia tuyển chọn.”

Gattuso nghe vậy, khóe miệng kéo đến tận mang tai. Hắn hươ hươ cuộn giấy da dê trong tay: “Kỳ này Darling may áo cưới không công cho người rồi.”

“Bộ có chuyện gì sao?” Heron ngơ ngác.

“Tân hoàng mới ban sắc lệnh.” Gattuso cười hì hì, “Hộ dân quan được đặt ra là để bảo vệ quyền lợi cho nhân dân, vì thế giai cấp nguyên lão không được phép đảm nhiệm. Mà lần tuyển chọn này, trừ chú ra, ai cũng là nguyên lão. Nói cách khác…”

Gã cố ý ho khan hai tiếng rồi trịnh trọng tuyên bố: “Em họ yêu dấu, chú là người được chọn! Chậc, nhân sinh đúng là bất ngờ, người ta bảo trong họa có phúc, quả không sai.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.