Đọc truyện Dũng Sĩ Giác Đấu – Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn – Chương 5: Trong Lòng Dấu Ấn
Heron bảo lãnh cho Lucas, sau khi về đến nhà liền dặn dò y đi tắm rửa rồi ăn tối.
Hắn rửa tay trong chậu đồng, mùi bạc hà thoát ra từ lư hương bên cạnh khiến cơn đau đầu vì say rượu của hắn giảm đi không ít.
Một nô lệ đi sau giúp hắn cầm đèn soi đường. Cái đèn bằng pha lê khắc hoa văn hình cánh hoa viền vàng tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt, ở giữa hành lang u ám nổi bật lên như một viên bảo thạch di động.
Heron đi thẳng tới thư phòng, buông mình nằm xuống xích đu. Một nô lệ tiến lên thắp nến, một kẻ khác thì bưng sữa hầu hắn, trước đó còn cẩn thận dùng khăn lau sạch sẽ thành chén.
Bọn họ thực hiện mọi việc trong im lặng, xong xuôi liền lặng lẽ rời đi.
Heron uống cạn sữa bò, lười biếng nheo mắt lại, cảm xúc thoả mãn dâng lên trong lòng.
Hắn duỗi thẳng hai chân, chiếc xích đu vì thế nên bị đẩy về sau, đụng vào bức tường phía sau, vang lên một tiếng trầm đục.
Phía trên bức tường là cửa sổ. Hắn tựa lưng vào tường, gáy đặt lên bệ cửa sổ. Góc độ này khiến hắn có thể thu hết bầu trời đêm bên ngoài vào đáy mắt.
Lúc Lucas đến gặp hắn, chính là nhìn thấy cảnh này.
“Polio đại nhân.” Y khẽ gọi.
Màn lụa hai bên bị gió thổi, phất phơ đáp lên mặt hắn.
Hắn đưa ngón trỏ vén màn lụa ra, ngũ quan tuấn mỹ lập tức xuất hiện.
Lucas đang quỳ, y phục trên người đã đổi thành đoản bào màu nâu đỏ, bên hông có buộc một cái dây lưng. Vì mới tắm xong nên y vẫn chưa buộc tóc, khiến những sợi vàng xoã tung trong không khí.
“Xong rồi?” Heron nhìn chằm chằm tóc y, hỏi.
“Vâng.” Lucas trả lời, “Đây là lần đầu tiên tôi có thể tắm bằng nước sạch đấy.”
“Chẳng lẽ lúc trước ngươi toàn tắm ở bãi tắm công cộng à?”
“Còn tệ hơn nữa kia. Tôi chỉ có thể ngâm mình trong chậu gỗ ở sân huấn luyện, còn phải xếp hàng đợi rất lâu. Nước bên trong cũng chẳng ra gì, vì có trộn lẫn với máu nên lúc nào cũng nhờ nhờ một màu hồng nhạt, phía trên còn nổi một tầng dầu mỡ…”
Heron bật cười. Hắn không phải cười vì lời nói của Lucas, mà là cười vì dáng vẻ bĩu môi nghiêng đầu của y. Biểu tình đáng yêu như thế mà đem đặt trên mặt một đấu sĩ chém sắt như chém bùn rất dễ chọc cười người xem.
“Ta cam đoan với ngươi, sau này ngươi sẽ không phải tắm trong máu đâu.” Hắn cười nói, “Ngươi sẽ có phòng riêng, quần áo được cung cấp định kỳ, mỗi ngày đều có một phần cá hoặc thịt, thậm chí nếu muốn, sau này còn có thể kết hôn, sinh con nữa.”
“Gặp được chủ nhân như ngài thật sự là phước chín đời của tôi. Ngay ngày mai tôi sẽ lập tức đi xăm ấn, khẳng định rõ lòng trung thành của mình.”
“Ta tin ngươi, Lucas.” Heron thu lại lên nụ cười trên mặt, “Ta luôn tin tưởng ngươi.”
Một tên đầy tớ cung kính bước vào, ngắt ngang cuộc nói chuyện của hai người
“Chủ nhân, Cessy đến ạ.”
“Rất tốt, cho lão vào đây.” Heron ngồi thẳng lưng, hắng giọng một cái.
Lucas phát hiện ra thái độ nghiêm túc của hắn, tinh ý lui ra.
Cessy là lão nô của Pliny, theo hầu cha hắn đã gần ba mươi năm. Lúc Pliny chuyển ngoài sống riêng, chỉ đem theo duy nhất lão đầy tớ này.
Lão cũng không còn trẻ nữa, hai bên vành tai đã lốm đốm xuất hiện tóc bạc, khi đứng theo thói quen hơi nghiêng về phía trước.
Heron nhìn lão, cảm thán: “Ngươi già đi rất nhiều, Cessy. Từ khi cha ta chuyển đi, ta chưa được gặp lại ngươi lần nào.”
“Là người đều phải tuân theo quy luật sinh lão bệnh tử, thưa chủ nhân.” Cessy cúi đầu trả lời.
“Ngươi theo cha ta đã lâu, chắc hẳn ngươi rất hiểu hắn nhỉ?”
“Được ngài ấy tín nhiệm, đó là vinh hạnh của tôi.”
“Ta tìm ngươi, là muốn hỏi một chuyện.” Heron đứng lên, hai tay chống lên bàn, “Chuyện đó có liên quan đến cha ta, hi vọng ngươi có thể hợp tác.”
Hắn dừng một chút, “Và đừng nghĩ đến chuyện nói dối.”
“Thần linh chứng giám. Chỉ cần là thứ tôi biết, tôi nhất định sẽ nói với ngài.” Cessy đảm bảo.
Heron trầm mặc một lúc, ánh mắt dõi theo nhất cử nhất động của lão: “Đầu tiên, hắn chết như thế nào?”
“Thưa, lúc phát hiện thì thi thể ngài ấy đã mục nát nghiêm trọng, không tra được nguyên nhân tử vong.” Cessy thở dài, “Tim ngài ấy vốn không khỏe, lại không thèm chạy chữa chu đáo, tôi nghĩ có lẽ ngài ấy đột tử là bởi căn bệnh này.”
“Vậy hắn có lập di chúc hay không?”
“Đây là vấn đề nội bộ của gia tộc Polio, tôi không rõ lắm. Ngài cũng biết đấy, nô lệ bị cấm tham dự vào việc gia đình chủ nhân. Cứ coi như ngài ấy có lập di chúc, thì với thân phận của mình, tôi cũng không có tư cách được biết.”
“Vậy ngươi có biết, hắn còn có một con dấu nhẫn bằng mã não đỏ…” Chiếc nhẫn trên ngón áp út Heron lóe lên dưới ánh đèn, “Giống cái này?”
Cessy nheo mắt lại trầm tư, “Đúng là ngài ấy từng có, nhưng đó là chuyện rất lâu đây rồi…”
Heron có chút kích động, câu trả lời của lão nô như sét đánh giữa trời quang.
“Ngươi biết chiếc nhẫn kia ở nơi nào không?”
“Rất xin lỗi, tôi không biết. Lúc trước ngài ấy vẫn thường đeo nó để tiện xử lý công văn. Thế nhưng… Một ngày nọ, ngài ấy không đeo nữa, mà tìm thợ thủ công làm thêm một cái màu đen. Tôi chỉ là nô lệ thấp hèn, không rõ chiếc nhẫn ngài nhắc đến hiện đang ở nơi nào.”
“Khi nào hắn bắt đầu đeo nhẫn đen?”
“Đại khái là… Hai mươi mấy năm trước.” Lão nô khó khăn hồi tưởng, “Tôi nhớ hình như sau khi ngài ấy đeo được mấy ngày, liền chuyển ra ngoài sống.”
Tuy rằng không có manh mối quan trọng, nhưng tốt xấu gì vẫn coi như là có thu hoạch. Heron thở phào ngồi xuống, xích đu nhẹ nhàng phát ra âm thanh.
“Nói một chút về cha ta đi, Cessy…” Ánh mắt hắn dán lên nóc nhà, có chút thất thần, chậm rì rì mở miệng, “Hắn là người như thế nào?”
“Theo tôi thấy, ngài ấy rất ít nói chuyện, cũng không thích cười.” Cessy nói, “Lúc nào ngài ấy cũng công sự bề bộn, khi rảnh thì lại nhốt mình trong phòng, không cho tôi quấy rầy. Ngài ấy đối xử với tôi rất tốt, thỉnh thoảng còn cho tôi nghỉ phép. Thê tử của tôi cũng là nhờ ngài ấy mai mối giúp…”
“Cessy, ngươi không cần tâng bốc quá một người trước mặt con trai của hắn đâu.” Heron hạ tầm mắt, “Ta biết hắn mê luyến một quả phụ, từ trước đến giờ vẫn cùng nàng ta vụng trộm sau lưng mẹ.”
Cessy lúng túng cúi đầu, “Kỳ thực… Ngài ấy rất ít gặp ả đàn bà đó…”
Heron nhìn thoáng qua vẻ khổ sở của lão nô, chuyển đề tài: “Sở thích của hắn là gì?”
“Đại nhân không đặc biệt để tâm đến thứ gì. Trừ một cái hộp con bằng vàng ròng. Ngài ấy mỗi ngày luôn nhắc tôi dùng chổi lông dê phủi bụi cho nó. Cái hộp kia rất nhỏ, chỉ dài khoảng ngón út thôi.” Lão giơ tay lên miêu tả.
Heron bắt đầu cảm thấy có hứng thú. Hắn ngồi thẳng người dậy: “Thế, bên trong chứa thứ gì?”
“Tôi không biết. Đại nhân không cho phép tôi mở ra.”
Heron khẽ nhíu mày, vuốt cằm nghĩ một hồi, lại hỏi: “Hắn… Có hay nhắc đến mẹ và ta không?”
“Cái này…” Cessy ấp úng, “Ngài ấy…”
“Có sao nói vậy, Cessy. Ngươi biết ta ghét nhất là nói dối mà.”
Cessy do dự một chút, trả lời: “… Chưa bao giờ nhắc.”
“A.” Heron cười tự giễu, “Đúng như ta nghĩ. Hắn đúng là một người cha tốt nhỉ!”
Lúc Cessy sắp rời đi, Heron đã hạ lệnh phóng thích lão. Cả đời này lão đã hiến hết cho gia tộc Polio rồi, bây giờ nên nghỉ ngơi thôi.
…
Mưa dai dẳng từ tối đến sáng, đến trưa mới bớt được một chút. Thời tiết hiếm khi được mát mẻ thế này, như thể không khí khô nóng đều bị nước mưa cuốn đi mất. Heron thoải mái ngủ tận khi mặt trời lơ lửng trên đỉnh đầu mới chịu rời giường. Hắn tùy ý khoác một kiện trang phục đơn giản, phủ thêm áo choàng, sau đó lên đài cao hóng gió.
Đài cao sừng sững phía cuối của tòa nhà, hướng ra một mảnh đất trống. Kiếp trước, khu đất đó đã được cải tạo thành sân huấn luyện. Lúc đó hắn cũng đứng trên đài này, nhàn nhã ăn thịt khô hoặc thưởng thức rượu vang, cân nhắc xem nên mua đấu sĩ nào.
Nhưng sau khi chết đi sống lại, hắn không còn hứng thú nữa.
Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng kiếm sắc cắt vào không khí lẫn trong âm thanh tí tách của những hạt mưa. Hắn hạ mắt nhìn xuống dưới, đúng là nam nhân người Đức tóc vàng mắt xanh kia đang luyện kiếm.
Hai người dường như có thần giao cách cảm. Ngay lúc ánh mắt Heron quét qua, Lucas cũng dừng động tác, dùng kiếm làm gậy, thở dốc nhìn về phía đài cao.
Y để trần thân trên, phía dưới là quần vải đen dài đến đầu gối.
Tóc y dính nước mưa, bết lại buông xuống trán. Y mắt đối mắt với Heron, khóe môi như có như không nhếch.
Y mỉm cười vẫy vẫy tay với hắn.
Dưới màn mưa bụi phấp phới, Heron thong thả bước xuống đài cao, đi tới bên cạnh y.
Lucas quỳ xuống.
“Polio đại nhân.” Y khàn khàn gọi.
Heron liếc tấm lưng bóng loáng của y: “Ngươi chưa xăm gia ấn à?”
Lucas đột nhiên bật cười. Y không thèm kiêng kị, cười đến hai vai rắn chắc run cả lên, giống như đã quên mất người trước mắt vốn là chủ nhân nắm trong tay quyền sinh sát.
Cuối cùng y cũng ngừng, duỗi ngón cái, chỉ chỉ ngực mình: “Ta xăm ở đây.”
Ở vị trí trái tim, gia ấn vừa khắc vẫn còn sưng đỏ. Ký tự “P” trong “Polio” như một con trùn bám lên lồng ngực y, vùng da xung quanh vẫn chưa hết nhăn nheo vì nhiệt, nước da trắng xám càng khiến nó thêm chói mắt.
Heron tựa hồ nghe thấy mùi cát đá cùng máu tanh phảng phất quanh mũi. Cái mùi đó rất mãnh liệt và phức tạp, khiến hắn bất giác sinh ra một loại khiếp sợ quen thuộc.
Mà lần gần đây nhất hắn trải qua loại cảm giác này, là trong cái đêm Lucas chết.
“Người nơi này không nhận ra ta, bọn họ không giúp ta xăm lên lưng.” Lucas giải thích. Y đang cúi đầu nên Heron không thấy rõ vẻ mặt y, “Ta đành xăm trên ngực vậy.”
Heron cởi áo choàng, khoát lên phần lưng trần trụi của y.
“Đến hôn mu bàn chân ta, Lucas.” Heron ra lệnh, “Và nhớ gọi ta hai tiếng “chủ nhân”.”
Lucas cuối thấp người, thấp đến nỗi đầu y sắp chạm đến đất.
“Chủ nhân.” Tiếng nói của y nhỏ như muỗi kêu.
Y thành kính nâng mắt cá chân Heron lên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn chân hắn.
Như mọi nô lệ khác.