Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 3: Lễ tang


Đọc truyện Dũng Sĩ Giác Đấu – Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn – Chương 3: Lễ tang

Tang lễ của cựu chủ nhân gia tộc Polio được cử hành vào giữa trưa ngày thứ hai.

Tấu nhạc giả tay cầm sáo, thổi ra giai điệu tang thương nhưng không kém phần long trọng. Bọn đầy tớ ở trong đình viện dâng hương, đem nước dội trên đất cho sạch sẽ, sau đó quét hết bụi bẩn. Ánh mặt trời gay gắt bao phủ bức tượng đầu đội vòng hoa rực rỡ của Pliny. Bên chân tượng, vài nữ tử khóc thuê mặc áo đen phủ phục khóc lóc thảm thiết. Khuôn mặt các nàng giàn giụa nước mắt, cơ thịt gần như co giật. Chỉ cần tiền bạc sòng phẳng, dù người chết không có chút quan hệ máu mủ nào với mình, các nàng cũng có thể khóc như thật.

Khi còn sống Pliny luôn ở riêng, vì thế khách đến phúng viếng hơn nửa đều là người xa lạ. Họ cũng không nấn ná lâu, chỉ tiếc nuối nở nụ cười, nhấp chén rượu vang liền rời đi.

Heron lười biếng ngồi trên xích đu, hai chân tùy ý bắt chéo. Hắn bị ánh mặt trời sưởi đến không mở mắt ra được, nhàn nhã ngủ gật.

“Em họ thân ái, ngươi làm như thế là không lễ phép đâu.” Âm thanh sang sảng hữu lực, như mũi tên đâm thủng giấc ngủ của Heron.

Hắn giương đôi mắt nhập nhèm nhìn kẻ vừa nói nhìn, huyệt Thái Dương bỗng thình thịch nhảy lên.

Là Gattuso cùng thê tử đang mang thai của gã.

Gã khoác áo choàng đen, khóe miệng hơi nứt. Mặt gã mập tròn, cái bụng đầy mỡ nhô ra một khúc, tóc cùng móng tay đều bị nhuộm thành màu đen, vừa nhìn là thấy ngay không phải người tốt.

Cha của gã là ca ca của Fanny. Heron với gã lớn lên cùng nhau, ấn tượng sâu sắc nhất là cảnh lúc nhỏ gã lừa hắn ăn nến, còn bản thân thì đứng một bên che miệng cười trộm.

“Ta biết ngươi không thích cha ngươi.” Gattuso lấy áo choàng xuống, lộ ra một thân đen tuyền, “Nhưng tốt xấu gì ngươi cũng phải khóc vài tiếng chứ, nếu không người khác sẽ nói ngươi là kẻ vô ơn bạc nghĩa đó.”

“Ngươi quên giáo phó đã dạy cái gì rồi à? Một quý tộc chân chính là phải biết kiềm chế cảm xúc, nhớ không?” Heron ấn ấn huyệt Thái Dương, đứng lên, nhường chỗ cho thê tử Surah của gã.

Surah xinh xắn lanh lợi, cho dù đang mang thai nhưng bụng nàng thoạt nhìn cũng không lớn lắm. Nàng dịu dàng mỉm cười, nhu hòa tựa ôn tuyền.

“Cảm ơn ngươi, Heron. Ta có nướng bánh mật ong cho ngươi đó, còn bỏ thêm sữa dê nữa nhé.” Nàng đưa một cái túi giấy cho Heron, vác bụng định ngồi xuống.

Gattuso kéo vai thê tử lại, nhếch miệng cười với nàng, sau đó đem áo choàng lót trên xích đu, tỉ mỉ vuốt cho thẳng.


Surah ngượng ngùng nắm lấy tay gã, ngồi lên. Dù cử động không tiện, nàng vẫn quy củ đặt hai tay lên đầu gối, sống lưng thẳng tắp.

Heron cúi đầu, ngửi vị ngọt từ túi bay ra một chút, khẽ trách cứ: “Gattuso, đây là lễ tang, ngươi không nên đem thai phụ đến.”

“Ngu xuẩn!” Gattuso cười khẩy, “Mấy thứ mê tín chó má kia mà ngươi cũng tin à?”

Heron nhướng mày, “Thật sao? Không hổ là nguyên lão trẻ nhất, tự tin ghê cơ.”

“Pliny đại nhân đã giúp ta không ít việc.” Gattuso thành kính, “Nếu không nhờ cha của ngươi, ta đã không thể chen chân vào Viện Nguyên Lão rồi. Bây giờ tuy ngươi vẫn còn nhỏ, nhưng cũng nên bắt đầu lo cho tương lai đi, em họ.”

Khóe miệng Heron giật giật, “Để có thể bảo vệ gia tộc Polio, ta đã học đủ rồi.”

Gattuso liếc hắn một cái, không để ý đến câu nói có phần quái đản này.

“Buổi tối có lễ đưa tang, sau đó còn tổ chức tiệc nữa. Ngươi không phải đã quên chứ?” Gã nhắc nhở.

Sắc mặt Heron hơi ngưng trọng, túi giấy trong tay bị hắn bóp chặt, “Ta chưa quên.” Hắn trầm giọng trả lời.

Hắn cúi đầu, khuôn cằm thanh tú bị che khuất bởi mái tóc dài.

Trong lễ tang của quý tộc, thân xác người đã khuất sẽ được đưa vào quan tài, sau đó đội ngũ ty táng sẽ khiêng nó diễu hành qua đường phố, cuối cùng đến quảng trường.

Đường phố La Mã có thể nói là khá chật hẹp, đội ngũ đưa tang cũng không phải ít, chen chúc nhau như thuỷ triều. Nhạc buồn cất lên, hòa với tiếng khóc tang vang vọng cả một góc, khiến vô số kẻ tò mò đứng lại vây xem.


Lễ tang này vừa tiễn người chết xuống Hoàng Tuyền, vừa phô trương sức mạnh của gia tộc Polio.

Heron mặc tang phục màu đen, đi ở phía trước đội ngũ. Đêm hè đã vốn ngột ngạt rồi, lại thêm tiếng khóc và tiếng sáo dễ chọc người phát điên đằng sau, khiến hắn cực kỳ khó chịu. Hắn kéo kéo cổ áo, mồ hôi nhễ nhại đua nhau chảy xuống.

Một nữ nô lách qua dòng người, cung kính đưa cho hắn một cái ấm nước nhỏ bằng vàng, “Đại nhân, chủ nhân bảo ta đưa cho ngài.”

Heron nhận lấy. Ấm nước hắt lại ánh sáng chiếu đến từ tứ phía, chữ “Fanny” tinh tế khắc bên trên. Hắn ngẩng đầu liếc nữ nô một cái.

Nữ nô này dáng người thấp bé nhưng rắn chắc, nước da đen sạm. Khuôn mặt nàng bẹp, mắt một mí, con mắt hình tam giác, khiến nàng trông thiếu sức sống mà một người trẻ tuổi nên có.

Thành thật mà nói, bề ngoài của nữ nhân này rất không thuận mắt, điểm nổi bật duy nhất chỉ có chuỗi hoa tai bằng đá Hồng Bảo.

Heron mở ấm nước kê lên miệng. Động tác hắn hơi gấp, khiến nước bên trong rơi ra, theo cằm trượt vào cổ áo.

“Ngươi là nữ nô đi cùng với mẫu thân ta hôm qua phải không?” Hắn hỏi.

“Vâng, thưa đại nhân.” Nữ nô kính cẩn cúi đầu, lộ ra gia ấn xăm trên lưng.

“Ngươi tên gì?”

“Foley Tina.”

Heron đem ấm nước trả lại nàng. Foley Tina cúi đầu hành lễ, hoa tai nặng nề bỗng rơi xuống. Nàng nhanh tay đón lấy, lại như u ảnh luồn lách rồi biến mất giữa đám đông.


Rốt cuộc đội ngũ cũng đến được quảng trường. Quan tài được đặt trên đỉnh một đống củi, hệt như một chiếc thuyền lẻ loi, sắp khởi hành đi về Thiên Quốc.

Một người cầm cây đuốc đang hừng hực cháy, châm vào củi. Ngọn lửa như bàn tay lớn, từng chút từng chút bò lên quan tài, ánh sáng phát ra xé toạc màn đêm. Ty táng bắt đầu ném vào đống lửa châu báu, tia bào cùng vũ khí.

Tất cả dân thường vây xem cuộc hỏa táng long trọng, không ai biết rằng, thi thể thực sự đã sớm được đưa vào quan tài đá, đang lẳng lặng nằm trong tộc lăng ngoài thành.

Mọi chuyện đều tiến hành một cách thuận lợi. Tro tàn sau khi hỏa táng được gom vào một hộp nhỏ, để lúc sau sẽ đem đi chôn.

Lễ tang kết thúc, Heron hộ tống mẫu thân lên kiệu đi tới khu vực tổ chức tiệc.

Nơi này cũng thuộc đất của quảng trường, nằm lộ thiên, xung quanh là những bức tường làm từ hoa. Một đài thi đấu được dựng lên, ở giữa có thắp đuốc, nhìn như một cột sáng trồi lên từ mặt đất. Tân khách nối đuôi nhau bước vào, đám nô lệ bưng mỹ thực qua lại như mắc cửa. Một nữ tử diễm lệ ngồi ngoài rìa, chiếc đàn trong lòng ngực phát ra âm thanh lảnh lót.

Theo thông lệ, sau lễ tang, gia chủ sẽ tổ chức tiệc tối, mời các đấu sĩ tiến hành tranh đấu, đồng thời cung cấp rượu và đồ ăn. Đây là phần được yêu thích nhất trong một tang lễ, vì chỉ vào lúc này mới có thể thoải mái vui cười mà không bị người khác trách cứ.

Mọi người đều tin tưởng rằng, máu tươi của các đấu sĩ có thể dùng để tế tự vong linh người đã khuất. Các quý tộc sau một trận kêu khóc thảm thiết, bắt đầu cởi bỏ tang phục, chuẩn bị xem giác đấu, đắm chìm trong hưởng lạc.

Đối với Heron, những điều này đều không quan trọng. Thứ hắn mong chờ, chính là…

Người kia.

Hắn ngồi trên vị trí gia chủ, đối diện đài thi đấu.

Những quý tộc trên người mặc trang phục tơ lụa thượng hạng, mồ hôi đầm đìa, thỏa mãn đánh chén, bên chân chất đầy xương động vật bị nhổ ra; thỉnh thoảng lại nâng chén rượu, ra hiệu cho nô lệ châm đầy. Trong hoa viên hơi nóng bốc lên hừng hực, mùi rượu thịt vô cùng nồng nặc.

Heron không có tâm tình tán gẫu cùng người khác. Hắn chăm chú quan sát đài thi đấu, thưởng thức mấy viên đậu phụ trong tay.

Không bao lâu sau, hai đấu sĩ tay cầm vũ khí bước đến trước mặt hắn, quỳ xuống hành lễ.

Heron nheo mắt lại, động tác đình trệ, đậu phụ rơi hết xuống đất.


Hắn chìm vào hồi ức.

“Ngài cược tôi thua đi, đặt hết tiền vào!” Giác đấu sĩ ôm mũ giáp sắt, găng tay dài bao phủ cánh tay, thu hồi hai chân, “Gần đây ngài ghi nợ không ít nhỉ.”

Những cuộc cá cược thắng thua như thế từ lâu đã trở thành chuyện hết sức bình thường. Xung quanh sân đấu, tiếng gào thét như muốn đâm thủng màng nhĩ, nhưng từng từ từng từ của y Heron đều nghe rõ ràng.

“Ngươi muốn chết sao?” Hắn ngạc nhiên.

“Đúng, tôi sẽ thay ngài trả nợ.”

Đấu sĩ vỗ vỗ đôi vai cứng ngắc của hắn, sau đó cạch một tiếng, đem nón sắt đội lên đầu. Khóe mắt sắc bén lộ ra sau lớp kim loại, bên trong ánh lửa lóe lên mãnh liệt.

Heron vội tóm lấy giáp da của y, “Ta là chủ nhân của ngươi, ép ngươi thua không phải là chuyện nên làm.”

“Không!” Người kia lắc đầu, khóe miệng nhếch lên. Dù cách một lớp kim loại dày, tiếng cười của y vẫn phát ra rất rõ ràng.

“Tôi không đảm bảo được mình có thể nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng thua thì ngược lại. Nếu ngài cược tôi thua, chắc chắn sẽ trúng to!”

Heron vô thức buông tay ra, đứng như trời trồng.

Người kia tựa hồ phì cười một tiếng. Y rút đoản kiếm, đoan chính hướng cúi đầu hành lễ với Heron.

“Được làm đầy tớ của ngài, tôi đã rất thỏa mãn rồi. Duy chỉ có một thỉnh cầu…”

“Nói đi.”

“Tôi gọi là Lucas, xin ngài hãy nhớ kỹ tên tôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.