Bạn đang đọc Đừng rung động với tôi – Chương 8:
Chương 8: Em có chút thích em ấy hả?
Editor: Sữa đậu nành ít đường
Hai giờ chiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy trời hôm nay nắng chiếu tươi đẹp nhưng nhiệt độ còn thấp hơn vài độ so với hôm qua.
Cái rét cắt da cắt thịt, người đi đường ai nấy cũng rụt cổ lại ngước đầu đi, những bước chân trong gió nặng trĩu đi không nổi.
Nhạc Thiên Linh có lẽ là người duy nhất bước đi nhẹ nhàng, cô xách một cái túi nhỏ bên trong đựng máy tính bảng đồ họa, cốc nước và một số đồ vật nhỏ dùng trong văn phòng, đứng trước tòa nhà của Giải trí Tương tác HC, ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà văn phòng, trên mặt như viết năm chữ—— “Ông đây trở lại rồi!”
Bởi vì không phải giờ vào làm, thang máy trống không không một bóng người.
Nhạc Thiên Linh đối diện với mặt gương cẩn thận chỉnh lại tóc tai, xác định cách ăn diện của mình đủ tỉ mỉ và ưa nhìn, lúc này mới bước ra khỏi thang máy.
Người bộ phận trò chơi hầu hết đều biết chuyện hôm qua, vì vậy thấy Nhạc Thiên Linh trở lại cũng không kinh ngạc, chỉ là ít nhiều sẽ quan sát cô mấy cái.
Trong công ty luôn luôn không có chuyện giấy gói được lửa, hơn nữa những câu chuyện phiếm hoang đường và hài hước này, lúc Nhạc Thiên Linh ngồi tàu điện ngầm đã âm thầm truyền khắp các nhóm lớn trên Wechat từ sớm rồi.
Cũng không biết ai chụp màn hình những lời nhóm trưởng gửi trên nhóm lúc đó rồi gửi đi, bây giờ hầu như mọi người toàn công ty đều biết, trước kia Nhạc Thiên Linh hối hận muốn quay về làm việc, bà chủ nói chuyện với bộ phận nhân sự rất tuyệt tình, thiếu chút nữa chê Nhạc Thiên Linh vô giá trị.
Kết quả là sáng nay người nạp tiền muốn dừng nạp tiền tập thể, bà chủ lập tức quên đi những lời trước kia mình đã từng nói, tha thiết mong chờ nhân sự lập tức gọi điện cho Nhạc Thiên Linh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn nhân sự cả buổi trời nói không rõ ràng sự việc, bà chủ còn tự mình cướp điện thoại lải nhải một trận.
Thậm chí đợi không nổi đến hôm sau, giờ này đã gọi người trở lại.
Lúc này, người trong nhóm dự án nhỏ thấy Nhạc Thiên Linh trở về đều như trút được gánh nặng.
Thời gian còn chưa đến ba ngày đã là lễ Giáng sinh rồi, nếu mà sự kiện hình ảnh của hoạt động lần này không giải quyết, bọn họ sẽ mất đi tiền thưởng, trò chơi lại hết hot, ngay cả công việc của bọn họ cũng không còn nữa.
Vì vậy Nhạc Thiên Linh vừa đến, bọn họ đã lập tức kêu cô nhanh chóng bắt đầu vẽ lại hình ảnh.
Đúng vậy, bà chủ đã nói rồi, lần này trực tiếp vẽ lại.
Nhưng Nhạc Thiên Linh lại giữ ý định trong lòng, chuyện hình ảnh không gấp gáp, cô phải làm thủ tục nhận việc trước.
“Nhóm trưởng.” Nhạc Thiên Linh cầm đơn quy trình, đi đến vị trí làm việc bên cạnh chị ta. “Em sắp đi làm thủ tục nhận việc, chị gửi tài liệu yêu cầu cho em trước đi.”
Mấy người khác trong nhóm nhỏ liếc sang bên này một cái, đưa mắt ra hiệu cho nhau, không nói cái gì cả rồi ngồi xuống.
Muốn nói sự kiện đổ bể này, người thực sự đổ dầu vào lửa thực ra là nhóm trưởng.
Lúc đầu Nhạc Thiên Linh vừa đi, nhóm trưởng trực tiếp nhận nhiệm vụ nam chính của Nhạc Thiên Linh về tay mình, còn giả bộ nói: “Aiz, cô ta nói đi thì đi, những nhiệm vụ này lại rơi vào đầu chị, thật là đau đầu.”
Sau đó dễ dàng giao nhiệm vụ hình ảnh bối cảnh gốc chị ta phụ trách từ đầu cho người khác.
Thực ra trong lòng mọi người đều hiểu, phụ trách loại nhân vật có độ phổ biến như này, tuy không đến mức tăng thêm tiền lương nhưng nói ra thì luôn hãnh diện.
Dù sao mỗi lần mở cuộc họp sẽ kiểm kê lại mấy thứ doanh thu của các nhân vật có độ phổ biến này, thiết kế ý tưởng phụ trách nhân vật có độ phổ biến cao đều ở vị trí nổi bật.
Vì vậy lúc đầu Nhạc Thiên Linh nghỉ việc, chị ta vẫn cứ không nói ra, sợ rằng mọi người sẽ mong ngóng được tiếp nhận cái bánh bao thơm ngon này.
Nhưng ai có thể tính trước được việc này lại đổ bể nghiêm trọng như vậy.
Trình độ vẽ không tốt thì không đáng sợ.
Đáng sợ là có so sánh, vẫn bị so sánh thảm hại hơn thực tập sinh.
Lần này vốn dĩ có mấy người ghen ghét nhóm trưởng tiếp nhận nhân vật có độ phổ biến cao thì đều bắt đầu ăn mừng mình chưa đi giành làm việc này, thậm chí có vài người cười trên nỗi đau của người khác.
Nhưng mà dù gì nhóm trưởng cũng là người lặn lộn mấy năm trời, năng lực ứng phó với chút chuyện ngượng ngùng này thì vẫn có.
Chỉ thấy nhóm trưởng luôn cắm đầu trước máy tính cuối cùng cũng ngẩng đầu, gật đầu với nụ cười đạo đức giả.
“Ừ được, chị gửi cho em liền.”
Chị ta lại lập tức vừa loay hoay con chuột, vừa nói với giọng điệu trào phúng: “Người chơi hiện nay quá khó chiều, phong cách có thay đổi lớn một chút thôi mà từng người từng người phản ứng mạnh như vậy, aiz, ai bảo người chơi là thượng đế chứ, vẫn phải phiền em quay lại một chuyến.”
“Không phiền đâu, em được tăng lương mà.” Nhạc Thiên Linh cười nói, “Nhưng mà hình ảnh lần này không phải là vấn đề về phong cách, thật sự rất xấu, lại nói là ai vẽ vậy? Chẳng lẽ là tìm bừa một người nhận làm thêm bên ngoài hả?”
Tay đang gõ chữ của nhóm trưởng cứng đờ, ánh mắt ngượng ngập, nửa buổi mới thốt ra được một câu.
“Chị, chị vẽ đó, ây da dạo này chị bận quá, em vừa đi chị lại phải dọn sạch đống bừa bộn, làm gì còn nhiều sức lực như vậy, thế là vẽ bừa thôi, không ngờ người chơi chỉ muốn phong cách vẽ của em.”
“À, hóa ra là chị vẽ à!”
Nhạc Thiên Linh lại chống tay trước bàn, lấy giấy che đi nửa khuôn mặt, “Lời lúc nãy của em không có ý gì đâu, chị đừng để bụng.”
Nói xong cô quay đầu nghênh ngang rời đi.
Trong khu văn phòng chật chội, cả một phòng toàn là sự ngượng ngùng.
Không ai nói tiếng nào nhưng nhóm trưởng giống như nghe thấy tiếng cười của tất cả mọi người, bất giác kìm nén đỏ cả mặt.
Chị ta vỗ lên cái bàn trong phút chốc, nói: “Nộp báo cáo tuần nhanh lên!”
Ở một bên.
Nhạc Thiên Linh nghe lời đi làm thủ tục nhận việc, đang đi đến bộ phận kế toán.
Cô chán nản mấy ngày, cho rằng bản thân không thể quay lại.
Ai biết thời gian một buổi tối, sự việc có bước ngoặt, còn hung hăng xả cơn tức trước mặt nhóm trưởng.
Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, thậm chí cô còn muốn nhảy vài cái.
Lúc làm thẻ lương, người bộ phận kế toán còn nhìn cô cười dịu dàng rồi nói: “Tâm trạng tốt vậy hả?”
“Tất nhiên rồi chị.” Nhạc Thiên Linh cười híp mắt, “Lại có thể nhìn thấy mấy người đẹp, sao có thể không vui được chứ?”
Người bên kế toán bị chọc cười khúc khích, thái độ tốt hơn bình thường gấp mấy lần.
Cầm lấy mấy loại thẻ đã làm xong, Nhạc Thiên Linh đang chuẩn bị đi thì nghe thấy một cô gái bên cạnh đang ở đó oán trách: “Người của bộ phận thứ chín lại dán sai hóa đơn rồi!”
Tai Nhạc Thiên Linh nhạy cảm bắt được từ then chốt “Bộ phận thứ chín” thì dừng bước.
Cô gái đó cầm một xấp đơn không tình nguyện đi ra, trong miệng còn đang nói lảm nhảm: “Tính khí bọn họ không tốt, tí nữa lại tỏ thái độ với em cho xem.”
Nhạc Thiên Linh nhìn cô ấy vài cái, vừa suy nghĩ rồi tiến lên trước: “Chị ơi, chị muốn đưa những thứ này cho bên bộ phận thứ chín ạ?”
Cô gái gật đầu, “Đúng rồi, sao thế em?”
“Đúng lúc em cũng phải qua đó.” Nhạc Thiên Linh giơ tay về phía cô ấy, “Hay là em giúp chị nhé, chị đỡ phải chạy đi một chuyến.”
Cô gái đó chỉ nhìn Nhạc Thiên Linh một cách nghi ngờ, trong lòng nghĩ có người chạy việc tất nhiên là rất tốt, cô ấy lười phải đi suy nghĩ tại sao Nhạc Thiên Linh “đúng lúc phải qua đó.”
“Vậy làm phiền em rồi, đưa cho trưởng nhóm chiến lược là được, nói với bọn họ cái hóa đơn này dán nhầm rồi, phải dán lại.” Cô ấy lập tức nhét đống giấy tờ hóa đơn cho Nhạc Thiên Linh, còn không quên khen Nhạc Thiên Linh hai câu, “Em lớn lên xinh đẹp như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ nói năng nhẹ nhàng với em.”
Nhạc Thiên Linh vừa nghe, trong phút chốc càng có tự tin hơn.
“Vậy em đi đây!”
—-
Đây là lần đầu tiên Nhạc Thiên Linh đến bộ phận thứ chín, không biết vì sao có chút căng thẳng còn có chút tò mò.
Vừa tiến vào lại bình tĩnh quan sát xung quanh, sau khi chắc chắn không có Cố Tầm trong tầm mắt mới nhẹ nhàng bước đi.
Không biết có phải do nguyên nhân đặt ở tầng thượng hay không, cô cảm thấy ánh sáng của chỗ này còn mạnh hơn mấy tầng khác.
Trên bàn của mỗi người đều mạnh mẽ kinh khủng, bày các loại mô hình tinh xảo, trên một mặt bức tường chiếu hình ảnh 3D gốc của một khẩu súng bắn tỉa.
Nhân viên người ngồi người đứng, chạy đi chạy lại lộn xộn hết lên, tốp năm tốp ba tụ tập lại với nhau, hoàn toàn không có trật tự, thậm chí còn có vài người tụ tập lại chơi game.
Rõ ràng so sánh bộ phận thứ chín với bộ phận trò chơi di động bọn cô thì ồn ào hơn, bằng phẳng hơn, xung quanh ầm ĩ ồn ào nhưng lại dồi dào năng lượng.
Cảm giác ôm ấp tình cảm với nơi này ập đến, tràn ngập trong mỗi luồng không khí, rất khó để khiến người khác tin tưởng nơi đây và những dự án doanh thu quyết định sống chết của bọn cô đều thuộc cùng một công ty.
Bước vào bên trong giống như bước vào một xã hội không tưởng.
Cô nhìn một lúc, cuối cùng nhớ ra nhiệm vụ của mình, vì thế tìm bừa một người hỏi: “Cho em hỏi trưởng nhóm chiến lược của mấy anh ở đâu ạ?”
Người đó không quay đầu nhìn cô một cái, trực tiếp giơ tay chỉ một phương hướng: “Là cái người mập mập đó.”
Nhạc Thiên Linh nhìn qua phía anh ấy đang chỉ, bên đó quả thật có một người đàn ông khá mập đang gọi điện nước bọt văng tung tóe.
Nhạc Thiên Linh nói cảm ơn một tiếng rồi đi qua phía bên đó.
Cô đứng ở phía sau, đợi người đó cúp điện thoại mới mở miệng nói: “Xin chào——”
Sau đó cô chưa nói câu tiếp theo, người đó lại nhăn mày không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, “Tôi không có gì để xin! Tôi đang phiền đây này, đi ra chỗ khác.”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Cô cũng đã hiểu được tại sao người của bộ phận kế toán bài xích việc qua đây như vậy.
Mắt nhìn thấy người đó quay đầu muốn đi, Nhạc Thiên Linh vội vàng kéo anh ta lại: “Xin chào, đây là hóa đơn bộ phận kế toán trả lại. Hóa đơn bị sai rồi, phải dán lại.”
Người đó nhìn cũng không buồn nhìn, vùng vằng thoát khỏi tay của Nhạc Thiên Linh một cách thô bạo, gầm lên nói: “Cái đồ gì mà phiền phức vậy, có vấn đề gì bọn họ trực tiếp dán lại không phải là được rồi hay sao? Phát lương mà không làm việc à? Mau tránh ra tránh ra! Đừng làm phiền tôi!”
Người đâu mà không biết nói lý vậy? ! Còn thật sự cho rằng bản thân tôn quý lắm chắc?!
Cơn tức giận của Nhạc Thiên Linh bốc lên, đôi mắt lạnh lẽo, lời lẽ mắng chửi cũng sắp thốt ra ——
Nhưng tầm mắt của cô vừa lướt qua, một bóng dáng quen thuộc đi qua đây.
Tần suất tim đập của cô đột nhiên thay đổi, lời đã đến miệng đột nhiên đổi thành: “Anh đừng có hung dữ vậy mà ~”
“…”
Trưởng nhóm chiến lược nghe thấy giọng nói dịu dàng lại nũng nịu như vậy, trong đầu giật mình, quay đầu lại chết lặng.
Nhìn thấy đôi mắt to của Nhạc Thiên Linh chớp chớp, nhìn anh ta đầy vẻ đáng thương.
Giọng nói du dương nhẹ nhàng này truyền vào trong tai Cố Tầm.
Giọng nói như đang gảy nhẹ vào một sợi dây nào đó trong tâm trí của anh, có một gợn sóng nhè nhẹ quen thuộc lặng lẽ thu hút sự chú ý của anh.
Có một lúc như vậy thôi, thậm chí Cố Tầm cho rằng là người ấy đang nói chuyện.
Nhưng khi anh dừng bước, xoay đầu nhìn qua, lại nghe thấy ——
“Quấy rầy công việc của anh rồi, em thật sự xin lỗi, nhưng mà…”
Nhạc Thiên Linh liếc nhìn Cố Tầm đến càng ngày càng gần, giọng nói cũng càng ngày càng dịu dàng, cắn cắn môi, tiếp tục nói, “Cái này bị sai ngày tháng rồi, chỉ có thể làm phiền anh làm lại lần nữa thôi, có được không hả anh?”
Chắc là không người đàn ông nào có thể chống cự lại người đẹp làm nũng như thế này.
Sắc mặt trưởng nhóm chiến lược trước mặt Nhạc Thiên Linh thật sự dịu xuống, “Ồ, vậy em lấy cho anh xem xem.”
Nhạc Thiên Linh lại lặng lẽ nhìn Cố Tầm lần nữa, thấy anh thật sự đang nhìn qua bên này, cô lại không ngừng cố gắng trưng ra dáng vẻ mỏng manh yếu đuối, chớp chớp mắt, “Anh thật sự rất tốt luôn ý, nếu không em không biết về báo cáo lại thế nào luôn đó.”
Cố Tầm: “…”
Nghe đến đây, anh rốt cuộc cũng cau mày, nhẹ giọng “Xùy” một tiếng, quay đầu và vòng qua chỗ khác xa hơn.
Mà trưởng nhóm chiến lược thấy cô gái nhỏ làm nũng như vậy, tính khí ngang ngược hơn nữa cũng mất tiêu, vẻ mặt dịu dàng nói: “Việc có bao lớn, lấy lại đây, chút nữa anh làm cho.”
Nhạc Thiên Linh nhìn hướng Cố Tầm rời đi, thở phào một hơi.
Nguy hiểm thật, suýt chút nữa sụp đổ hình tượng tiểu tiên nữ rồi.
Làm xong việc được giao, Nhạc Thiên Linh vui vẻ quay lại bộ phận trò chơi di động.
Do sự kiện sắp tới gần, mọi người đều khá bận, Nhạc Thiên Linh cũng vui vẻ khi lỗ tai được yên tĩnh.
Thực ra lần này cô nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, nhiệm vụ cũng khá nặng nề.
Ban đầu sự kiện Giáng sinh dự kiến sẽ mở vào ngày 22, giờ đây cô chỉ dư ra thời gian không đến ba ngày, cô phải vẽ hai hình ảnh lại từ đầu, nếu như không phù hợp bản yêu cầu thì vẫn phải sửa chữa.
Phía chân trời u ám, không biết từ khi nào nắng mờ nhạt đã khuất sau những đám mây dày.
Nhạc Thiên Linh xử lý xong phác họa, ngẩng đầu lên, bên ngoài cửa sổ đã bị bóng đêm che phủ mà trong văn phòng phần lớn mọi người vẫn chưa về.
Nhưng mà cô bắt buộc phải quay lại trường học, nếu không lại phải phân tích cho dì quản lý ký túc xá cả buổi mới có thể vào cổng.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Nhạc Thiên Linh nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi công ty.
Đi đến tầng dưới, cô suy nghĩ, quay người ngẩng đầu lên.
Bộ phận thứ chín ở tầng trên cùng đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Bọn họ chắc là càng bận rộn hơn, không biết lúc nào mới được nghỉ.
Đang suy nghĩ, cửa thang máy dưới sảnh tòa nhà vừa mở, dưới ánh đèn sáng rực, Cố Tầm đang rảo bước đến.
Ánh mắt hai người xuyên qua dòng người qua lại chạm vào nhau từ xa.
Nhạc Thiên Linh đột nhiên nín thở, nhìn chăm chú vào anh.
Vì vậy lựa chọn của cô không sai.
Ở lại đây thật sự có đủ loại cơ hội gặp gỡ không thể tưởng tượng được.
Ví dụ lúc này, Cố Tầm lại đi về phía cô đang đứng.
Khoảng cách càng gần, Nhạc Thiên Linh lại càng căng thẳng.
Ngắn ngủi vài phút, trong đầu cô đã diễn tập mấy cách chào hỏi liền.
Giống như chỉ là công sức trong nháy mắt, Cố Tầm và cô chỉ còn cách nhau một bước.
Vậy thì hỏi anh có muốn về trường cùng nhau không thôi.
Nhạc Thiên Linh vẫy vẫy tay, bình tĩnh điều chỉnh cảm xúc, đang muốn nói chuyện thì không ngờ Cố Tầm lại nói trước khi cô mở lời.
“Không phải cậu nghỉ việc rồi hả?”
Cậu chớp mắt nhìn cô.
Nhạc Thiên Linh mím môi cười cười, trong chốc lát không biết trả lời như thế nào.
Trong khoảnh khắc cô mắc kẹt, câu sau của Cố Tầm đã thốt ra: “Tại sao lại chưa đi?”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Đm cậu.
Cái giọng điệu này nghiêm túc đấy hả? !
Nụ cười của Nhạc Thiên Linh cứng ngắc, khóe miệng biến thành một vòng cung khó xử.
Cô vẫn mím môi, nói mạch lạc: “Không rời khỏi thành công, lại bị gọi trở lại tiếp tục công việc nè.”
Cố Tầm ngước mắt.
Nhạc Thiên Linh cho rằng cậu muốn nói gì nữa thì nghe thấy cậu nói một câu không hề có cảm xúc “Ồ”, lập tức tiếp tục đi vượt qua cô.
“…”
–
Đêm nay trời có vẻ lạnh hơn.
Cố Tầm đi thẳng đến một nhà hàng bên cạnh công ty ăn tối.
Nhà hàng về đêm sắp đóng cửa, đại sảnh không có mấy người ngồi, nhân viên phục vụ đều lười biếng ngả lưng vào quầy bar.
Món ăn vừa dọn lên, điện thoại ở cạnh bàn lại reo lên.
Cố Tầm nhìn người đang gọi đến thì cầm lấy nghe điện, tay còn lại cầm đũa.
“Chuyện gì?”
“Không có chuyện gì thì không thể tìm em hả?”
Đầu bên kia, Lạc Đà vừa xuống máy bay, xung quanh cực kỳ ồn ào, “Anh vừa xuống máy bay này, qua vài ngày lại phải đi Giang Thành công tác, đến tiếp đón không?”
Cố Tầm nghĩ cũng không buồn nghĩ: “Không rảnh.”
“Mấy đứa bận vậy hả?”
Lạc Đà nghĩ nghĩ lại nói, “Không đúng, cậu bận cái shit, buổi sáng anh còn nghe Tiểu Mạch nói mấy ngày trước cậu lại đánh COD5(*) một lần.”
(*)COD5: Call of Duty: World at War (dịch sang tiếng Việt là Tiếng gọi sứ mệnh: Thế giới trong chiến tranh) là một trò chơi điện tử bắn súng góc nhìn thứ nhất (FPS) nổi tiếng của Mỹ, được phát hành năm 2008, nó là trò chơi thứ năm trong series Call of Duty. Trò chơi này đưa người chơi về thời Thế chiến hai, lấy hai bối cảnh chính là Mặt trận Thái Bình Dương và Chiến tranh Xô-Đức.
Nói đến đây, Lạc Đà lại nghĩ ra cái gì, hỏi: “Sao dạo này cậu lại trở về chơi đơn rồi, khoảng thời gian trước không phải cậu nói PUBG khá thú vị hả?”
“Một trò chơi di động nát chơi thử mới mẻ là được rồi.” Cố Tầm uống một ngụm nước lạnh, “Em đang ăn, cúp điện thoại trước nhé.”
“Từ từ đã!” Lạc Đà ngăn anh cúp điện thoại, “Gần đây cậu bất thường lắm đó.”
“Bất thường cái gì?”
“Cậu với Quẩy nhỏ giận dỗi nhau hả?”
Cố Tầm nhướng mi, không có giọng điệu gì, “Em với cô ấy giận dỗi gì chứ.”
“Kể từ khi cậu biết em ấy có đối tượng thích thầm rõ ràng cậu khó chịu đấy.”
Mặc dù Lạc Đà lớn hơn Cố Tầm bảy tám tuổi, nhưng cùng lớn lên từ bé, anh ấy lại là một người tinh tế, cảm xúc những người bên cạnh thay đổi đều không thoát khỏi con mắt của anh ấy.
Anh ấy cảm thấy việc này bất thường từ lâu rồi.
Cố Tầm là người chơi trò 3A lớn lên, từ trước tới nay chướng mắt sự cẩu thả của trò chơi di động, nguyên nhân chơi trò chơi di động vẫn là vì khoảng thời gian trước Lạc Đà làm một cuộc phẫu thuật nhỏ, dưỡng bệnh nhàm chán thì anh chơi cùng anh ấy.
Mấy tháng đã qua anh vẫn đang chơi, Lạc Đà còn cho rằng cái người này đổi tính rồi.
Nhưng mấy ngày nay anh ấy rảnh rỗi không có việc gì thì suy nghĩ, nghĩ lại tất cả những việc Cố Tầm làm trong trò chơi trong khoảng thời gian này, cuối cùng thì bỗng nhiên hiểu rõ.
Anh ấy đã hiểu rồi ung dung nói: “Em có chút thích em ấy hả?”
Đối thoại im lặng trong chốc lát.
Tay Cố Tầm đang cầm cốc nước khựng lại một lúc, đôi mắt anh phản chiếu trong cốc nước lạnh, tạp âm trong nhà hàng đột nhiên biến mất.
Sau đó, trong giọng của anh cuối cùng cũng có chút cảm xúc.
“Em sẽ thích một cô gái chưa từng gặp mặt chắc.”
“…”
Lạc Đà ngậm miệng không nói.
Hình như… cũng đúng.
Cúp điện thoại xong, Cố Tầm gắp vài đũa thức ăn, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, ánh đèn neon chiếu xuống, những mảnh bông tuyết bay tự do.
Giang Thành là một thành phố quanh năm không thấy tuyết huống chi là trận tuyết lớn như vậy.
Hoa tuyết rơi ào ào xuống, sự lãng mạn bị ẩn giấu của cả mùa đông cũng thức tỉnh bởi trận tuyết này.
Thành phố này xôn xao cả lên tựa như tất cả mọi người đều đang chúc mừng cho trận tuyết đầu mùa này.
Đợi Nhạc Thiên Linh xuống tàu điện ngầm, trận tuyết này rơi lớn hơn rồi.
Cô vui mừng đứng ở cổng ga tàu điện ngầm, giống y hệt với nhiều người phát hiện sự kinh ngạc này.
Chỉ ba từ.
“Tuyết rơi rồi!”
Sau đó, điện thoại bắt đầu rung nhiều lần.
Cô nhìn vào điện thoại, đột nhiên kinh ngạc dừng chân lại.
Bố mẹ của Nhạc Thiên Linh gửi tin nhắn tới bảo cô chú ý giữ ấm, bạn bè hỏi lễ Giáng sinh cô đi đâu, những tin này thì không kỳ lạ gì.
Điều kỳ lạ là—— Cái người biến mất mấy ngày nay lại gửi cô một tin nhắn không hiểu ra sao cả.
[Nam thần]: Cậu ở Giang Thành?