Bạn đang đọc Đừng rung động với tôi – Chương 45:
Chương 45: Quả thật không muốn buông ra
Editor: Pepsi
Kể từ lúc Cố Tầm nhích lại gần, Nhạc Thiên Linh cũng không còn tập trung vào bộ phim được nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có vẻ như cơ thể của con trai trời sinh khá rắn chắc.
Chân trần của hai người không quá xa cũng không quá sát nhau, khoảng cách vừa tầm, vả lại còn cách nhau lớp quần áo, thế nhưng Nhạc Thiên Linh lại có thể cảm nhận được rõ ràng hơi ấm từ cơ thể anh.
Máy điều hòa trong phòng khách khá cao nên Nhạc Thiên Linh không biết do anh nóng hay do mình nóng hơn nữa.
Vì vậy, tuy bộ phim không đáng sợ nhưng thần kinh của Nhạc Thiên Linh vô tình rơi vào trạng thái căng thẳng.
Cô nhìn chằm chằm màn hình, mong ngóng sẽ mau chóng xuất hiện vài cảnh kích thích để dời sự chú ý của cô đi.
Nhưng cô không ngờ rằng phim này thuộc thể loại kinh dị không phải vì nó sử dụng các gương mặt quỷ quái jumpscare mà dùng các sự việc huyền bí để kiến tạo ra một bầu không khí kinh khủng.
Cộng thêm đêm hè lộng gió thế này, cửa sổ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng kêu cót két chậm rãi, vô hình trung càng tăng thêm hiệu quả âm u cho bộ phim này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên màn ảnh, điện thoại của nhân vật chính liên tục nhận được những cuộc gọi xa lạ, nhưng sau khi bắt máy thì không nghe ai nói gì, thay vào đó chỉ có từng trận gió âm u thổi ở bên tai.
Đúng lúc này, trong phòng khách cũng vang lên tiếng rung quỷ quái, gần như đồng bộ với phim.
Nhạc Thiên Linh giật thót, đoạn cô nhìn thấy màn hình điện thoại của Cố Tầm sáng lên nhưng không hiển thị tên người gọi.
Cánh tay cô đột nhiên nổi da gà từng cơn, huyệt thái dương căng lên khủng khiếp.
Mấy giây sau, điện thoại vẫn tiếp tục rung nhưng dường như Cố Tầm đang mải mê vào bộ phim nên chẳng thấy ngó ngàng gì tới.
Nhạc Thiên Linh đành phải dùng khuỷu tay huých vào anh.
“Điện thoại của anh kìa.”
Cố Tầm dời sự chú ý từ bộ phim qua điện thoại di động, khẽ liếc nhìn sau đó chống đầu tiếp tục xem TV.
“Em bắt máy đi.”
Nhạc Thiên Linh hoảng hốt, cố nén bực bội rồi cắn răng hỏi: “Cố Tầm, anh sợ lắm đấy hả, sợ đến mức đó sao?”
“Gì cơ?”
Cố Tầm nghiêng đầu nhìn cô với ý cười trêu tức nho nhỏ ánh lên trong mắt anh.
Dưới cái nhìn soi mói đầy căng thẳng của Nhạc Thiên Linh, anh cúi người lần mò tìm điện thoại, bấm nhận rồi đưa lên tai.
“Ai đấy ạ?”
Trong điện thoại không có tiếng nói.
Vừa khéo có một cơn gió thổi tung cánh cửa sổ, nghe hơi đáng sợ.
Nụ cười của Cố Tầm dần tắt ngóm.
“Có ai không?”
Đầu dây bên kia không đáp lại.
Cố Tầm hắng giọng.
“Nói gì đi chứ.”
“…”
Vừa nghe vậy, Nhạc Thiên Linh biết đầu bên kia không có ai đáp lời. Nhớ đến tình tiết trong bộ phim, huyệt thái dương của cô nhảy lên thon thót, đoạn cô vội chộp lấy cánh tay trái của Cố Tầm.
Bầu không khí đột ngột lắng đọng.
Bên đầu kia vẫn không có tiếng nói. Cố Tầm từ từ quay đầu nhìn vào tay trái của mình.
Qua ánh sáng mờ mờ từ màn hình, dù Nhạc Thiên Linh có vẻ rất bình tĩnh chăm chú xem TV nhưng tay phải đang nắm chặt anh, ngón tay còn xoa xoa mu bàn tay anh không yên.
Cố Tầm bỗng không thèm đoái hoài đến điện thoại nữa, đoạn anh thấp giọng hỏi: “Nhạc Thiên Linh, em cố ý à?”
Ấn đường Nhạc Thiên Linh nhảy dựng, mắt thoáng nhìn xuống dưới rồi vội vàng buông tay.
Nhưng cô chưa kịp rút ngón tay ra thì đã bị anh cầm ngược lại.
Hơn nữa, ngón tay anh còn đan vào bàn tay cô sau đó siết lấy thật chặt.
“Em thật biết ý.” Cố Tầm nhìn sâu vào cô rồi mỉm cười nói rõ từng từ: “Biết tôi sợ.”
“…”
Bên kia, Ấn Tuyết đã nghe rõ mười mươi cuộc đối thoại này, thế nên cô ấy bỗng cảm thấy mình gọi tới không đúng lúc.
Cô ấy vừa mới xuống xe về khách sạn, nhớ đến chuyện của Nhạc Thiên Linh lại cảm thấy không yên tâm.
Bị nhốt ở ngoài, vậy buổi tối cô phải làm sao đây?
Vừa nãy cô tìm ai mượn điện thoại thế nhỉ?
Nghĩ vậy, Ấn Tuyết lập tức gọi lại.
Khi có tiếng đàn ông bắt máy thì cô ấy chợt sửng sốt.
Tuy cô ấy không quen với giọng này nhưng giác quan thứ sáu lại mạnh đến đáng sợ.
Cô ấy biết, người đang nói chuyện lúc này là Cố Tầm.
Chìm trong kinh hãi nên cô ấy nhất thời không biết phải mở lời thế nào ngoài việc im lặng.
Không ngờ sau mấy giây, cô ấy còn nghe được một chuyện khiến mình hoang mang hơn.
Bây giờ Nhạc Thiên Linh đang ở nhà của Cố Tầm.
Ấn Tuyết không biết phải hình dung cảm xúc của mình ra sao nữa, đồng thời cũng không tiêu hóa nổi tình huống như thế.
Dù vậy, cô ấy vẫn không quên những phẩm chất cơ bản của một người bạn thân.
Vì vậy sau vài giây im lặng, cô ấy cúp điện thoại.
Trong ống nghe vang lên tiếng tút tút.
Cố Tầm thầm sợ hãi.
Nhạc Thiên Linh thấy thế, trong lòng cũng hoảng loạn không kém. Cô thấp thỏm hỏi: “Sao vậy? Ai thế?”
Cố Tầm khẽ nhíu mày, bỏ điện thoại xuống rồi nhìn dãy số.
Khi nhận ra là số vừa mới gọi gần đây nhất thì anh bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó tắt màn hình, anh mỉm cười cực nhạt.
“Không biết, người ta không lên tiếng.”
Nhận thấy được sự lo lắng của Nhạc Thiên Linh, anh thở dài bổ sung: “Nghe sợ lắm.”
“…”
Tay Nhạc Thiên Linh càng bấu chặt hơn.
–
Nhưng Nhạc Thiên Linh không thể thừa nhận mình đang hoảng được.
Dẫu cho tình tiết của phim càng ngày càng u ám.
Tuy cô đang nhìn đăm đăm vào TV nhưng cuộc điện thoại vừa nãy cứ luôn quanh quẩn trong đầu cô.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật thì dù cô sợ tới cùng cực nhưng cũng phải biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Từ từ nhớ lại, số điện thoại mà cô vừa nhìn lướt qua bỗng dưng hiện lên trong tâm trí.
Đầu số này trông quen quen…
Ố.
Nhạc Thiên Linh như vừa được khai sáng.
Là Ấn Tuyết.
Cô ấy gọi lại cho cô.
Có lẽ nghe được giọng nam lạ lẫm nên cô ấy mới không lên tiếng.
Ngẫm nghĩ xong, lòng Nhạc Thiên Linh bất chợt chùng xuống một cách nặng nề.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh thế này, Cố Tầm nhạy cảm nhận ra được tâm trạng cô đang có chiều hướng thay đổi.
Anh quay lại hỏi: “Sao vậy?”
Nhạc Thiên Linh định nói cuộc điện thoại vừa nãy do Ấn Tuyết gọi tới.
Tuy vậy lời vừa đến môi, cô lại cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ lòng bàn tay cùng với xúc cảm cực kỳ chân thật.
Cảm giác này như sợi dây mây leo lên thần kinh của cô rồi vô tình thao túng ý thức của cô.
“Không có gì.”
Hai người không nói gì nữa.
Khi phim bước vào giai đoạn cao trào kinh dị thật sự thì đôi tay đang nắm chặt của hai người cũng chưa hề rời nhau.
Nhạc Thiên Linh nghĩ, có lẽ cô sợ thật.
Thế nhưng, quả thật cô không muốn buông ra.
–
Mười hai giờ, phim đi đến hồi cuối.
Một con cún được vai chính nuôi hình như có thể cảm nhận được mấy hiện tượng siêu nhiên đại loại vậy, vì thế nó dẫn vai chính chạy ra khỏi rừng cây quỷ quyệt nọ, sau đó cuộc sống bỗng yên ắng trở lại.
Tiếp đến, các vai chính vui vẻ lái ô-tô về nhà sau đại nạn, đồng thời bày tỏ họ sẽ không bao giờ đến chỗ như thế để dã ngoại nữa, ngoài ra sẽ đối xử thật tốt với con chó đã cứu mạng họ này.
Tuy nhiên không ai phát hiện rằng con cún ngồi ở hàng sau bỗng trưng ra gương mặt ma quái.
Màn ảnh tối xuống ngay tức khắc.
Sau đó tự động quay về giao diện nền, sắc thái trở nên tươi sáng.
Dù cái kết rất đáng suy ngẫm nhưng Nhạc Thiên Linh hoàn toàn không quan tâm chút nào.
Giờ phút này, tất cả các tế bào giác quan của cô đều dồn hết vào bàn tay đang nắm lấy tay Cố Tầm.
Cô không tin nổi việc họ có thể thân mật ngồi xem hết được một bộ phim.
Vào lúc này trong phòng khách yên lặng đến mức chẳng còn âm thanh của TV mà thay vào đó chỉ có tiếng hít thở đều đặn của hai người.
Nhạc Thiên Linh thấy Cố Tầm không nhúc nhích, bèn chậm rãi quay sang nhìn anh.
Anh đang đăm chiêu nhìn vào màn hình không hề chớp mắt, và dường như đang suy tư về đoạn kết của phim.
Bỗng dưng, anh khẽ nhướng mày, không biết đang nghĩ đến điều gì mà lại nghiêng đầu nhìn sang.
Đúng lúc đó, anh đối diện với ánh nhìn của Nhạc Thiên Linh.
Tuy vậy, anh không nói những gì mình định nói mà cứ thế nhìn cô.
Nhạc Thiên Linh nhớ lại đã từng có người nói rằng khi nhìn vào mắt người khác phái ba giây đã đủ để nảy sinh tình cảm.
Huống hồ, chỉ cần nhìn thoáng qua gương mặt như vậy đủ khiến trái tim cô rung động rồi.
Cô không biết mình và Cố Tầm nhìn nhau bao lâu, dường như không có lý do gì và chẳng chịu dời mắt đi.
Song lồng ngực của cô càng ngày càng bị dồn nén, máu trong người bắt đầu nóng dần lên.
Nhạc Thiên Linh cảm thấy nếu cứ nhìn mãi thì tương đương với việc mọi tâm tư và suy nghĩ của cô sẽ phơi bày rõ mồn một ra trước Cố Tầm.
Vì vậy cô đằng hắng rồi nhìn đi nơi khác. Cô hỏi: “Anh… còn đang suy nghĩ về tình tiết của phim đó hả?”
“Nội dung linh tinh thế có gì đáng nghĩ đâu.” Anh buông mắt, cười khẽ. Giây lát sau, anh lại lặng lẽ nhìn Nhạc Thiên Linh: “Tôi đang nghĩ ――”
Còn chưa dứt lời, Nhạc Thiên Linh cúi đầu, che giấu ánh mắt hốt hoảng của mình.
“Nội dung linh tinh chỗ nào? Vậy không phải là hay rồi sao?”
Cố Tầm im lặng chốc lát, giọng điệu lại trở về vẻ thờ ơ.
“Chó mà thông minh được vậy à? IQ cao thế thì đi giữ cửa làm gì nữa, tại sao không đi làm cảnh khuyển đi?”
“Ồ, thế hở, IQ của anh cũng cao chót vót kìa, vậy sao anh không đi làm cảnh khuyển đi.”
Cố Tầm: “…”
Vừa chuyển chủ đề, Nhạc Thiên Linh chợt thấy bầu không khí dễ chịu hơn rồi.
Không còn bức bối, vả lại còn có không gian để thở nữa này.
Vì vậy, cô từ từ rút bàn tay đã mướt mồ hôi của mình ra.
–
Vốn đã muộn, tán gẫu với Cố Tầm chốc lát, chớp mắt đã qua mười hai giờ khuya rồi.
Nhạc Thiên Linh nghĩ ngợi phải kết thúc cuộc trò chuyện này với anh thôi, nếu không thì đêm hôm khuya khoắt cộng thêm trai đơn gái chiếc.
Ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ.
Vì vậy cô giả vờ ra vẻ thật sự buồn ngủ ngáp một cái.
“Tôi buồn ngủ rồi, chỗ anh có bàn chải đánh răng mới không?”
Cố Tầm nhìn cô đầy ẩn ý, sau đó đứng dậy đi đến ngăn kéo lấy ra một cái bàn chải đánh răng và khăn lông mới.
Vì lúc ra ngoài, Nhạc Thiên Linh đã tắm rồi nên cô chỉ đánh răng, rửa tay rồi chuẩn bị đi ngủ.
Quay lại phòng khách, cô phát hiện Cố Tầm đang ngồi trên ghế sofa, bên cạnh có đặt một cái chăn mỏng.
Nhạc Thiên Linh biết anh có ý gì.
Nhưng cô không thể bình thản tiếp nhận được cái lý ―― vì chứa chấp cô nên Cố Tầm phải ra ghế sofa ngủ được.
Vả lại, trong khoảng thời gian qua chẳng những mỗi ngày anh đều phải bận rộn đến khuya mà còn dành thời gian đưa cô về nhà nữa.
Nhạc Thiên Linh không đành lòng bắt anh ngủ trên ghế sofa.
“Để tôi ngủ ghế sofa cho.”
Nhạc Thiên Linh nói.
Cố Tầm như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, đuôi mắt nhướng lên, cười đến tùy ý.
“Tôi để cô gái tôi theo đuổi ngủ trên ghế sofa, vậy sau này tôi phải làm người kiểu gì đây?”
“…”
Nhạc Thiên Linh buông mắt: “Không sao, tôi ngủ trên ghế sofa sẽ ngon giấc hơn, tôi lạ giường.”
“Lạ giường à…” Cố Tầm nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy em phải nhanh chóng làm quen đi.”
“… Tùy anh.”
Nhạc Thiên Linh quay đi vào phòng ngủ của anh.
Trong lúc mở cửa ra, cô chợt nghĩ đến một chuyện khác.
Tuy hai ngày tiếp theo là cuối tuần, vừa hay cô không phải làm thêm giờ.
Thế nhưng cô không biết sẽ có việc gấp tạm thời gì không.
Lỡ như đến lúc đó người ta không tìm được cô, dẫn đến làm trễ nãi tiến độ công việc sẽ không tốt chút nào.
Nhưng mà…
Bây giờ không lấy được điện thoại của mình, cũng không có cách nào đăng nhập vào các trang mạng xã hội trên bất kỳ thiết bị nào.
Hiện nay, dường như chỉ có Cố Tầm mới có thể làm cầu nối giữa cô và công ty thôi.
Thế nhưng phải nói thế nào?
Bảo Cố Tầm đi đánh tiếng với các đồng nghiệp khác rằng cô không thể về nhà và không lấy được điện thoại nên có chuyện gì thì cứ truyền đạt cho anh sao?
Làm vậy sẽ dễ buộc người ta nảy sinh ra mấy suy nghĩ kỳ lạ lắm đấy.
Nhạc Thiên Linh trù trừ quay lại, do dự nhìn Cố Tầm.
Cố Tầm nhìn cô từ phía xa, hồi lâu không nghe cô mở lời mới lười biếng ngồi dậy.
“Được rồi, em cứ nói thẳng đi.”
Nhạc Thiên Linh mất hai giây tìm từ ngữ nhưng vừa định mở miệng, cô chợt thấy Cố Tầm đã ngồi dậy nhìn thẳng vào cô.
Anh nghiêng đầu, nhìn cô với vẻ trêu ghẹo: “Có phải em không dám ngủ một mình không?”