Đừng rung động với tôi

Chương 41


Bạn đang đọc Đừng rung động với tôi – Chương 41:

Chương 41: Cậu cảm thấy phim này lãng mạn hả?
Editor: Pepsi
 
Mùa hè là thời kỳ bùng nổ của loạt phim điện ảnh, lại rơi đúng vào cuối tuần nên chẳng còn một chỗ trống nào ở sảnh rạp chiếu phim, thậm chí trong không khí cũng đầy mùi bắp rang ngọt ngấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhạc Thiên Linh ra khỏi thang máy, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì hơi ngây ra.
 
Cô trộm nhìn Cố Tầm, thấy anh đi tới quầy vé với vẻ mặt không hề biến sắc thì cô không khỏi khẽ giật khóe môi.
 
Đây là trước và sau, trái và phải đều còn trống mà anh đã nói?
 
Đúng là ngoài miệng dám nổ banh nhà lồng mà không cần biên nháp.
 
Người xếp hàng mua thức uống và bắp rang dài đằng đẵng, Cố Tầm lấy vé xong rồi nhìn qua bên đó mới nghiêng người hỏi Nhạc Thiên Linh: “Em muốn uống gì?”
 
Nhạc Thiên Linh không lên tiếng, ôm cánh tay, mím chặt môi lạnh lùng nhìn anh, sau đó cô nhìn khắp bốn phía.
 
Đám trẻ con vui vẻ chạy tới chạy lui, còn người lớn đang cầm thức uống lạnh thân thiện trò chuyện với nhau, có cô gái còn giơ điện thoại di động selfie nữa, khung cảnh trông vô cùng náo nhiệt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ bị bầu không khí này lây nhiễm, Nhạc Thiên Linh là người Trung Quốc nên có truyền thống văn hóa tốt đẹp ―― lỡ đến rồi thì thôi.
 
Vì vậy, cô thả tay xuống để ra sau lưng và hất cằm với Cố Tầm.
 
“Tôi muốn Coca.”
 
“Được, chờ tôi.”
 
Dứt lời, Cố Tầm quay người đi tới quầy, môi bất chợt mỉm cười.
 

 
Cố Tầm nói còn khoảng mười phút nữa phim mới chiếu. Nhác thấy một tấm quảng cáo khổng lồ trong đại sảnh, Nhạc Thiên Linh đột nhiên nhớ ra mình chưa hỏi Cố Tầm mua vé phim gì.
 
Cô đi đến trước những tấm áp phích được sắp thành hàng ngay ngắn rồi dán mắt vào bộ phim hành động ở giữa.
 
Đây là một bộ series đấu súng rất hot, Nhạc Thiên Linh từng xem hai phần trước với Ấn Tuyết rồi, vì rất thích nên hai người đã định sẽ cùng đi xem phần ba.
 
Thế nhưng gần đây quá bận rộn nên cô đã quên béng mất chuyện này.
 
Cố Tầm là một nam sinh, chắc hẳn anh cũng đến để xem bộ này.
 

 
Mười phút sau, hai người ngồi vào phòng chiếu phim, màn ảnh rộng bắt đầu quảng cáo. Nhạc Thiên Linh lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Ấn Tuyết.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Thông thường, series phim qua tới phần ba đều dở tệ nên mình đến đây thử độc trước.
 
[Ấn Tuyết]: ?
 
[Ấn Tuyết]: Cậu dám không đợi mình, có phải có gấu rồi không?
 
[Ấn Tuyết]: Là chàng trai lần trước đưa thuốc cho cậu đó hả?
 
[Ấn Tuyết]: Nếu là anh ấy, mình tạm thời đồng ý mối này.
 
Nhạc Thiên Linh liếc nhìn Cố Tầm, không đáp lại mà im lặng cất điện thoại đi.
 
Chẳng mấy chốc, quảng cáo kết thúc, bộ phim chính thức bắt đầu.
 
Trong khoảnh khắc khi nhân vật được hóa trang đẹp đẽ xuất hiện, Nhạc Thiên Linh mê mẩn nheo mắt lại.
 
―― Phong cách trang điểm tươi tắn này hình như không đúng lắm thì phải.
 
Cô theo phản xạ nghiêng đầu nhìn Cố Tầm, thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường thì không nói gì nữa.

 
Sau một đoạn tình tiết như đúng mà sai này thì cuối cùng tên phim đã xuất hiện trên màn ảnh rộng ―― “Có biết em rất thích anh”.
 
Nhạc Thiên Linh: “?”
 
Không phải phim đấu súng sao?
 
Thậm chí cô còn không nhai nổi bắp rang, đờ đẫn nhìn sang Cố Tầm.
 
Tuy nhiên anh chỉ uống Coca và nhìn chằm chằm lên màn ảnh với vẻ không mảy may kinh ngạc.
 
Không ngờ anh lại thích xem thể loại phim này.
 
Được lắm.
 
Nhạc Thiên Linh chỉ đành dùng tâm trạng “lỡ đến rồi thì thôi” để xem tiếp.
 
Nhưng mà bộ điện ảnh này nhàm chán quá đi mất.
 
Diễn biến gần nửa tiếng mà chẳng thấy cốt truyện gì, chỉ có từng đoạn ngắn kể về tình cảm thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn giữa nam chính và nữ chính tốt đẹp thế nào.
 
Nhạc Thiên Linh không kìm được cơn ngáp ngủ, cầm điện thoại xem giới thiệu tóm tắt của bộ phim này.
 
“Bộ này kể về tình yêu hồn nhiên và trong sáng của đôi thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.”
 
“…”
 
Ôi mịa nó, cái quái gì thế này.
 
“Cậu ――”
 
Lúc này Nhạc Thiên Linh không nhịn nổi nữa, chọc vào vai Cố Tầm: “Cậu thích xem loại phim này à?”
 
Dưới ánh đèn mờ tối trong phòng chiếu phim, Cố Tầm nghiêng đầu, hình dáng ẩn giấu trong bóng tối trở nên không rõ ràng lắm, trái lại đôi mắt anh sáng rực nhìn thẳng vào Nhạc Thiên Linh.
 
Anh muốn nói gì đó nhưng khi thấy được ánh nhìn của Nhạc Thiên Linh thì chợt khựng lại, đổi sang câu trả lời khác.
 
“Đúng vậy.”
 
“…”
 
Thấy Nhạc Thiên Linh không đáp lại, Cố Tầm mới chậm rãi thu mắt lại rồi tiếp tục nhìn lên màn ảnh rộng.
 
Môi anh bỗng nhướng lên, nói theo cách không nhẹ không nặng: “Không thể để mai sau lúc em nhớ đến lần đầu tiên chúng ta ra rạp xem phim chỉ toàn là tiếng bắn súng đùng đoàng được, ít nhất phải lưu giữ lại chút ký ức lãng mạn chứ.”
 
Tuy lúc này tiếng nhạc của phim rất lớn nhưng Nhạc Thiên Linh nghe được rõ mồn một những gì Cố Tầm vừa nói.
 
Cô nhấp một miếng Coca và không nói gì.
 
Qua gần nửa tiếng, mí mắt của Nhạc Thiên Linh đã bắt đầu sụp xuống, không thể không chống khuỷu tay lên tay vịn để đỡ đầu mình tránh việc bản thân sẽ ngủ mất.
 
Thế nhưng cô di chuyển hơi nhiều nên đã đụng phải Cố Tầm.
 
Anh quay sang hỏi: “Em buồn ngủ hả?”
 
Nhạc Thiên Linh khép hờ mắt nhìn anh, gương mặt hằn rõ ba từ.
 
Cậu nói xem?
 
Cố Tầm định tiếp lời nhưng một lời thoại đột ngột vang lên từ trong âm thanh vòm.
 
“Em thích anh, vẫn luôn thích anh, anh có biết không?”
 
Ánh mắt hai người chợt chững lại, hai giây sau, họ cùng chậm rãi nghiêng đầu nhìn lên màn ảnh.
 

Nữ chính mặc váy liền màu trắng, đang ôm một bó hoa oải hương đứng trước mặt nam chính và nhìn anh ta với đôi mắt sáng lấp lánh.
 
“Năm mười hai tuổi ấy, lúc anh đạp xe cả một chặng đường chở em đến cánh đồng hoa oải hương này thì em đã biết, em thích anh rồi.”
 
Nam chính như đang nghe phải chuyện nghìn lẻ một đêm vậy, ngây ra như phỗng một hồi lâu.
 
“Anh, anh chỉ xem em là em gái, chưa từng có ý đó với em.”
 
Phút chốc, dây thần kinh trong đầu của Nhạc Thiên Linh chợt hơi gai, cô cứng đờ và không nhìn đi đâu nữa.
 
Còn động tác đang cầm nước ngọt của Cố Tầm cũng khựng lại giữa khoảng không.
 
Hồi lâu sau, đến khi nữ chính đau lòng và khóc lóc bỏ đi thì Cố Tầm mới quay sang.
 
Động tác của anh hơi cứng ngắc.
 
“Không phải em buồn ngủ sao? Hay chúng ta về sớm chút nhé?”
 
Nhạc Thiên Linh chớp chớp mắt, lát sau cô từ từ ngồi thẳng dậy.
 
Cô chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, hai tay đặt lên đầu gối và chăm chú nhìn vào màn ảnh.
 
“Không phải cậu rất thích bộ phim này sao?”
 
“…”
 
Sau mười phút, tiết tấu của bộ phim đột nhiên trở nên nhanh hơn hẳn.
 
Đạo diễn dùng thủ pháp Montage (*) để thể hiện khoảng thời gian nửa năm khi nữ chính đau lòng bỏ đi, trạng thái cuộc sống ban đầu của nam chính là hàng đêm sênh ca rồi sau đó dần dà mượn rượu giải sầu.
 
(*) montage: tiếng Pháp, ban đầu nó là một thuật ngữ kiến trúc, có nghĩa là bố cục và lắp ráp, sau khi phát minh ra phim được mở rộng thành chỉnh sửa hoặc dựng phim. 
 
Nối tiếp, vào một đêm trăng sáng ít sao, nam chính đang mờ mịt đi dạo loanh quanh trên bờ biển khoảng một tiếng, sau khi hút hết hai bao thuốc thì anh ta hoàn toàn tỉnh ngộ.
 
―― Ha, hóa ra mình không thể chia lìa cô ấy.
 
―― Ha, hóa ra mình rất yêu cô ấy.
 
Khi nam chính thâm tình nói ra câu thoại này thì cả rạp phim chợt cười ầm lên.
 
Ngay cả khán giả cũng phải bật cười vì tình tiết này.
 
Tuy vậy, mắt Nhạc Thiên Linh vẫn mải miết dõi theo, sau đó ngón tay đột nhiên bóp nát một miếng bắp rang.
 
Cố Tầm nghiêng đầu nhìn sang, vừa lúc thấy cảnh này.
 
Anh thấy miếng bắp rang bị bóp nát thì từ từ ngước nhìn lên. Ngay khi chạm vào mắt của Nhạc Thiên Linh, ánh nhìn của anh như bị đóng đinh tại chỗ.
 
Màn hình đang dừng lại ở bờ biển lúc về khuya khiến rạp phim vốn đã mờ tối, giờ đây đưa tay gần như không thấy được năm ngón nữa.
 
Khi Nhạc Thiên Linh cảm thấy Cố Tầm đang nhìn cô thì ấn đường khẽ nhảy dựng lên, sau đó cô quay mặt sang chỗ khác, hất cằm xem phim, vờ như chưa xảy ra chuyện gì.
 
Không lâu sau.
 
Cố Tầm: “Hay là chúng ta đi xem phim khác nhé?”
 
“Không cần đâu.”
 
Nhạc Thiên Linh uống một miếng nước ngọt: “Chẳng phải tình tiết của phim này rất thú vị sao?”
 
“…”
 

Cảnh lại chuyển, nữ chính trở về.
 
Cô cởi bỏ lớp trẻ trung rồi khoác lên mình bộ quần áo quyến rũ và trưởng thành để xuất hiện trước mặt nam chính.
 
Suốt nửa tiếng sau đó, nội dung trong phim gần như chỉ xoay quanh một chủ đề.
 
Chứng kiến nữ chính liên tục đổi bạn trai, hằng đêm lòng nam chính đau như dao cắt.
 
Tuy nội dung hơi máu chó nhưng rõ là số người nghịch di động trong rạp phim đã dần vơi bớt đi.
 
Nhạc Thiên Linh không ăn bắp rang nữa mà tập trung nhìn lên màn ảnh.
 
Cô không phát hiện ra người bên cạnh mình đang đứng ngồi không yên.
 
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến cuối, Cố Tầm liếc nhìn đồng hồ, bộ phim này còn hai mươi phút nữa là kết thúc.
 
Thế nhưng nữ chính vẫn đang anh em tình tứ với nam phụ, hoàn toàn xem nam chính là không khí.
 
Nam chính lại cầm theo một bó hoa oải hương đến nhà nữ chính.
 
Nữ chính không gặp anh ta nên anh ta đứng dưới lầu hô lớn: “Anh sai rồi! Anh biết anh sai rồi! Anh cứ nghĩ mình xem em là em gái, thật ra không phải vậy đâu! Anh luôn thích em!”
 
Nữ chính trốn sau rèm cửa sổ, nước mắt rơi lã chã.
 
Đến lúc này có lẽ cốt truyện mới đi vào đoạn cao trào, vì thế trong rạp phim bỗng yên lặng hơn hẳn.
 
Bấy giờ, một cô gái ngồi ở hàng trước đang mải miết xem phim chợt bật thốt lên: “Đàn ông đúng là đồ đê tiện, BE đi cho rồi, tớ thấy gã như này không có cũng được.”
 
“…”
 
Mắt phải Cố Tầm hơi giật, anh lặng lẽ quay sang nhìn Nhạc Thiên Linh.
 
Cô xem không chớp mắt, nét mặt không tỏ vẻ gì đặc biệt.
 
Đột nhiên Cố Tầm cảm thấy rất buồn bực.
 
Đây là bộ phim nhảm nhí gì thế không biết.
 
Nhạc nền bi thương vang lên nhưng không hiểu sao bầu không khí trong rạp đột nhiên ngập tràn sung sướng.
 
Cố Tầm thật sự không hiểu, rõ là nội dung sầu khổ đến vậy nhưng tại sao có vài khán giả cười được chứ.
 
Quan sát Nhạc Thiên Linh trong chốc lát, Cố Tầm sa sầm mặt rồi lại nhìn lên màn ảnh rộng, sau đó duỗi chân ra và tựa lưng vào ghế ngồi.
 
Được thôi.
 
Anh cũng xem thử kết cục của gã nam chính này sẽ ra sao.
 
Năm phút sau, màn ảnh chuyển qua cảnh ban đêm.
 
Nam phụ dẫn nữ chính đi hẹn hò, nửa đường bỗng nhiên trời đổ mưa nên hai người lập tức chạy vào một cái chòi nhỏ ven đường để tránh mưa.
 
Lúc này, nam phụ lấy chiếc nhẫn ra rồi quỳ một gối xuống cầu hôn làm nữ chính phải kinh hãi.
 
Đúng vào khoảnh khắc ấy, nam chính xuất hiện. Anh ta vọt vào màn mưa to, đoạn hô to: “Đừng mà!”
 
Nữ chính thấy anh ta nhưng lại giơ tay lên với ý định sẽ tiếp nhận lời cầu hôn của nam phụ.
 
Bấy giờ, nam chính “bộp” quỳ xuống đất.
 
“…”
 
“…”
 
Nhạc Thiên Linh xem đến ngây người.
 
Cố Tầm chỉ cảm thấy da đầu tê rần, huyệt Thái Dương đập thình thịch.
 
Ngay sau đó, trong khi khán giả chưa kịp hoàn hồn thì một chiếc xe buýt bỗng chốc lao về phía nam chính.
 
Trong tiếng thét chói tai của nữ chính, hình ảnh đột ngột tối sầm.
 
Bây giờ Nhạc Thiên Linh không kìm nén nữa mà “xùy” bật cười thành tiếng.
 
Cố Tầm lập tức ngồi thẳng lên, miệng hơi mở ra và nhìn lên màn ảnh với vẻ khó tin, sau đó bật lên một câu “Móa nó chứ”.

 

 
Kết thúc bộ phim hệt như khán giả đã dự đoán.
 
Màn hình đen lướt qua, nam chính – bị băng bó như cái xác ướp, dần tỉnh lại trong bệnh viện, còn nữ chính ngồi bên cạnh anh ta khóc hết nước mắt.
 
Hai người giãi bày nỗi niềm với nhau, sau đó nam chính gắng gượng giơ tay lên để xoa tóc nữ chính.
 
Cảnh lại chuyển một loáng đến đoạn nửa năm sau.
 
Nữ chính đẩy xe lăn cho nam chính, hai người hạnh phúc tản bộ dưới ánh nắng ban mai.
 
Sau đó, nhạc kết thúc vang lên.
 
Trong khoảnh khắc xe lăn xuất hiện, Nhạc Thiên Linh kìm lòng không đậu phải bật cười.
 
Có lẽ tác động của kết phim quá lớn dẫn đến Nhạc Thiên Linh gần như đã quên mọi diễn biến phía trước khiến cô cười đến mức đau cả bụng.
 
Cô đưa tay xoa xoa bụng rồi lại lau nước mắt.
 
“Này.”
 
Cô lấy cùi chỏ huých Cố Tầm: “Cậu cảm thấy phim này lãng mạn lắm hả?”
 
“…”
 
Cố Tầm nhìn cô một cách khó tả, nhíu mày rồi lập tức kéo tay cô đứng dậy.
 
“Về nhà.”
 

 
Dọc đường đi, Cố Tầm không nói tiếng nào.
 
Anh mãi nghĩ tại sao mình lại lỡ tay chọn một bộ phim nát bấy nhầy như vậy chỉ vì cái tên nghe hay ho đó chứ.
 
Tại sao không nghe lời Tiểu Mạch đi xem phim đấu súng vậy trời.
 
Nhạc Thiên Linh này là cô gái có thể đắm chìm trong phim ngôn tình sao?
 
Cô không phải.
 
Cô là cô gái chỉ thích vác súng bắn tỉa đuổi đánh người khác suốt ba con phố mà thôi.
 
Mãi đến khi ra khỏi cửa trung tâm mua sắm, nhác thấy dưới mái hiên đứng đầy người thì anh mới nhận ra trời đã đổ mưa tự lúc nào.
 
Giữa hè vốn dĩ là thế nên không có gì đáng ngạc nhiên cả.
 
Có điều hai người thuận tiện đi bộ đến đây, vì thế nếu bây giờ muốn bắt xe về, e rằng phải đợi một lúc lâu.
 
Hiện giờ mưa quá lớn, nước rơi xuống đất rồi bắn lên tung tóe, Nhạc Thiên Linh cảm thấy giày của mình đã dính nước mưa nên vô thức nhích sát vào bên trong.
 
Khi bả vai cô gần kề cánh tay Cố Tầm thì Cố Tầm bỗng dưng bước lên trước để che chắn cho Nhạc Thiên Linh ở sau lưng anh.
 
Gió lớn kèm mưa to dội thẳng vào lưng Cố Tầm không dứt.
 
Anh cúi đầu nhìn Nhạc Thiên Linh, ánh mắt bỗng sáng lên.
 
“Thiên Linh.”
 
Bỗng nhiên, anh cất tiếng nói trầm lắng, giọng điệu ra chiều thất bại mà chính bản thân anh cũng không nhận ra được.
 
“Cơn mưa này lớn thật đấy.”
 
―― Hay là chúng ta lại vào xem thêm một phim nữa rồi hẵng về nhà nhé.
 
Tuy nhiên, chưa kịp nói ra câu này, anh nghe thấy Nhạc Thiên Linh đáp lại.
 
“Đúng vậy, lớn bằng với lúc nam chính bị xe tông bay cái vèo.”
 
“…”
 
Dù không đội mưa nhưng anh cảm thấy mình đã ướt sũng chẳng khác gì vừa dầm mưa cả.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.