Đừng rung động với tôi

Chương 14


Bạn đang đọc Đừng rung động với tôi – Chương 14:

Chương 14: Một người bạn qua mạng chưa từng gặp mặt cũng đổ gục trước sắc đẹp của cậu hả?!
Editor: Sữa đậu nành ít đường
 
Lượt bắn pháo hoa này kết thúc bằng một chùm pháo hoa kết hợp đột ngột nở rộ, ánh sáng chói lóa dần dần mờ đi, trả lại màu đen cho màn đêm, mà khán giả còn chưa hoàn hồn trước cảnh tượng rực rỡ, đài quan sát im lặng trong giây lát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chính vào mấy giây đó, tiếng đám đông ồn ào xung quanh không còn nữa mà người ở đầu dây bên kia hình như cũng không phản ứng kịp, không một tiếng động.
 
Cả thế giới như đang yên lặng lại.
 
Đột nhiên, pháo hoa đầu tiên của chủ đề tiếp theo xoay tròn trên không trung, nở thành một bông hoa hình ngôi sao rất lớn trong màn đêm.
 
Tiếng vang lớn chấn động cả chân trời, bùng nổ cả màn đêm dày đặc cũng bùng nổ những thứ luôn mắc kẹt trong tim Cố Tầm.
 
Anh nhìn pháo hoa nơi chân trời, chưa đợi người bên kia nói gì, hơi cười, “Cúp nha.”
 
Cố Tầm nhanh nhẹn để điện thoại vào túi áo khoác, vừa quay đầu thì nhìn thấy Lạc Đà đang chạy chậm về phía anh.
 
“Anh ra khỏi nhà vệ sinh cậu đã không có ở đấy rồi?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Đà thở hổn hển trước mặt anh, nhìn lại xung quanh, phát hiện anh lại trở về đài quan sát, “Anh cmn tìm cậu tìm nguyên một vòng, gọi điện thoại cũng không được, kết quả cậu lại quay trở lại?”
 
Cố Tầm bình tĩnh vỗ vào vai Lạc Đà, chậm rãi đi về phía cửa ra, “Đợi chán quá, đi dạo loanh quanh thôi.”
 
Lạc Đà không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy quả thật hơi buồn ngủ, bước chân nhanh hơn cả Cố Tầm.
 
Hai người rời khỏi Công viên Hồ Tâm rất nhanh.
 
Bởi vì màn trình diễn pháo hoa chưa kết thúc, chạy trên đường cũng khá thông suốt.
 
Sau khi lên được cầu vượt, Lạc Đà mở cửa sổ hít chút gió, cầm điện thoại gọi điện cho bà xã của mình.
 
Hai người bên nhau gần 10 năm, không có nhiều lời đường mật, sau khi nói chuyện đơn giản vài câu xong thì cúp máy, lúc này Lạc Đà mới lướt vòng bạn bè.
 
Mười mấy phút sau, anh ấy đột nhiên giơ tay dí điện thoại trước mặt Cố Tầm.
 
“Đm! Cậu nhìn này!”
 
Cố Tầm liếc màn hình một cái, “Thì sao?”
 
“Đây có phải chỗ chúng ta vừa đi ngắm pháo hoa không?”
 
Lạc Đà kích động mà quơ quơ điện thoại, “Vừa nãy Quẩy nhỏ ở chung một chỗ với chúng ta!”
 
Đầu lông mày của Cố Tầm hơi động đậy chút, khóe môi hình như đang cười, chầm chậm nói “Ừ” một tiếng.
 
“Ừ? Cậu chỉ ừ một tiếng thôi?”
 
Lạc Đà bực mình vỗ đùi một cái, quay đầu nhìn lại, Công viên Hồ Tâm đã biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt rồi.
 
“Aiz, anh nhìn vòng bạn bè sớm một chút thì hai đứa không đến nỗi bỏ mất dịp may rồi! Ây da! Lâm Tầm! Đáng tiếc quá đáng tiếc.!”
 

Cố Tầm không bị cảm xúc của Lạc Đà ảnh hưởng một tí ti nào.
 
“Có gì mà đáng tiếc?” Cánh tay anh nắm lấy tay lái, ngắm nhìn những hàng đèn mờ ảo, chậm rãi nói, “Tương lai còn dài.”
 
“Cũng đúng, là anh lỗ mãng rồi.”
 
Lạc Đà sờ sờ gáy nói, “Bây giờ người ta đang không có mong muốn gặp mặt, câu nói ấy nói thế nào nhỉ?”
 
Anh ấy mất vài phút để nghĩ ra từ đó, “Ừ, lúc em ấy muốn gặp cậu thì cuộc gặp của hai đứa mới có ý nghĩa.”
 
Lúc này xe đang đỗ ở ngã tư, điện thoại trên bảng điều khiển trung tâm của Cố Tầm rung lên, xuất hiện tin nhắn mới trên Wechat.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Cậu chơi trò nói thật hay mạo hiểm bị thua hả? ? ? ?
 
Cố Tầm dán mắt vào dòng chữ này hồi lâu, trong đầu không hiểu sao lại hiện ra một cô gái nghịch ngợm với khuôn mặt ngơ ngác đang nhìn vào điện thoại.
 
Khóe miệng cười tươi hơn, nghiêng đầu, nhanh chóng gõ vài chữ.
 
[Chơi gà cũng phạm pháp hả ngài]: Cậu cứ cho là thế đi.
 
  -
 
Cái gì gọi là “Cậu cứ cho là thế đi”?
 
Nhạc Thiên Linh nhìn dòng tin nhắn trả lời này, càng ngơ ngác hơn.
 
Cái người này tối muộn rồi còn gọi điện cho cô, chẳng nói cái gì cả, sau khi im lặng cả buổi mới nói với cô một câu “Chúc mừng năm mới”.
 
Nhìn thế nào cũng không giống hành vi bình thường.
 
Cô còn muốn tiếp tục hỏi thêm, nhưng lúc này tất cả người ở đài quan sát đều đang rời đi, đông nghịt không chịu nổi, không cẩn thận một cái thì sẽ xảy ra việc giẫm đạp lên nhau, Nhạc Thiên Linh chỉ đành bỏ điện thoại vào túi, tập trung tinh thần đi bộ.
 
Bọn cô mất nửa tiếng mới đi ra khỏi Công viên Hồ Tâm, xe trên đường bị kẹt đến mức chật như nêm cối, tiếng còi xe liên tục không ngừng, đinh tai nhức óc.
 
May mà vốn dĩ hai bọn cô không định về trường học, đã đặt trước một khách sạn gần đây, không tốn thời gian trên đường quá nhiều.
 
Tắm rửa xong Nhạc Thiên Linh nằm lên giường, vẫn nhớ đến việc Lâm Tầm gọi điện cho cô.
 
Luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
 
Từ lúc dậy thì, thực ra Nhạc Thiên Linh đã từng gặp phải khá nhiều sự việc kiểu này.
 
Mỗi kỳ nghỉ lễ luôn có bạn học con trai trong trường gửi tin nhắn hoặc gọi điện cho cô, lúc nhỏ còn mù mà mù mờ, lớn lên chút, cô cũng biết là có ý gì.
 
Chính bởi vì như vậy, tối nay cô mới nghĩ hoài không ra.
 
Có lẽ nào…
 
Lâm Tầm cũng có ý nghĩ giống mấy người con trai kia?
 
“Ấn Tuyết.” Cô lật người, lắc lắc cánh tay của Ấn Tuyết, “Hỏi cậu chuyện này.”
 
Ấn Tuyết buồn ngủ không chịu nổi, mơ mơ hồ hồ “ừ” một tiếng.

 
“Nếu như một người bạn qua mạng của cậu, chính là cái kiểu quen nhau khi chơi trò chơi ấy.” Cô do dự một lúc mới lại nói tiếp, “Nửa đêm gọi điện thoại cho cậu chúc mừng năm mới, cậu ta có ý gì vậy?”
 
Ấn Tuyết quay đầu, nhìn Nhạc Thiên Linh bằng đôi mắt khép hờ, uể oải mà nói: “Ồ… Quen nhau khi chơi trò chơi… Vậy bọn cậu gặp mặt chưa?”
 
Nhạc Thiên Linh: “Chưa.”
 
“…”
 
Ấn Tuyết hít sâu một cái, nhắm mắt lại, “Nhạc! Thiên! Linh!”
 
Nhạc Thiên Linh: “Hả?”
 
Ấn Tuyết: “Chẳng lẽ cậu cho rằng một người bạn qua mạng chưa từng gặp mặt cũng đổ gục trước sắc đẹp của cậu hả? !”
 
“..”
 
Nhạc Thiên Linh im lặng, cảm thấy hình như cũng không hoàn toàn không có khả năng đó.
 
Hồi lâu không thấy Nhạc Thiên Linh trả lời, Ấn Tuyết liếc mắt nhìn cô: “Cậu không có nhìn lại cái nết của cậu lúc chơi trò chơi hả, những người con gái khác biết làm nũng biết tỏ vẻ đáng yêu, tất nhiên sẽ thu hút được con trai, nhưng cậu thì sao?”
 
Cô ấy giơ tay, làm lại tiểu sử của cô, bắt đầu mô phỏng lại giọng điệu nói chuyện của Nhạc Thiên Linh khi chơi trò chơi.
 
“Người đâu! Khiêng súng bắn tỉa của mình lên đây!”
 
“Đồ chó má, cho dù hôm nay bà mày chết cũng phải mang theo em gái duy nhất của bọn mày đi cùng, phá hỏng trải nghiệm chơi trò chơi của bọn mày! Hi hi!”
 
“Cái gì? Hai phát vẫn chưa nổ chết cái đầu cấp hai của mày? Xem chị đây báo cáo dễ như trở bàn tay này!”
 
“Cái thằng ném đá giấu tay! Chị đây đánh một đường quyền cho mày về quê vui vẻ nhé!”
 
“..”
 
Trong khách sạn im phăng phắc.
 
Nhạc Thiên Linh quay người trùm chăn lên.
 
“Ngủ ngon.”
 
  -
 
Nhạc Thiên Linh ngủ một phát đến 10 giờ sáng ngày hôm sau.
 
Rèm cản sáng của khách sạn hoàn toàn ngăn cách ánh nắng bên ngoài, trong phòng chỉ mở một cái đèn đầu giường mờ mờ, đôi lúc có tiếng còi xe truyền tới, cùng với tiếng hít thở dài của Ấn Tuyết.
 
Nhạc Thiên Linh lật người đối diện với Ấn Tuyết, cầm lấy điện thoại.
 
Thật trùng hợp, mấy phút trước Lạc Đà và Tiểu Mạch đã nói chuyện trong nhóm rồi.
 
[Lạc Đà]: Giang Thành chỗ mấy đứa có đồ ăn sáng nào ngon không?

 
[Tiểu Mạch]: ?
 
[Tiểu Mạch]: Anh không ở cùng Lâm Tầm hả?
 
[Lạc Đà]: Phí lời, tối qua bọn anh mỗi người đi một ngả, anh ở khách sạn.
 
[Tiểu Mạch]: Vậy hôm nay anh tính làm gì?
 
[Lạc Đà]: Không tính làm gì cùng nhau, buổi chiều anh phải đến xưởng gia công xem một lúc, tối thì trở về rồi.
 
[Lạc Đà]: Aiz, tóc khá dài rồi, phải đi chỉnh lại mới đi gặp người ta.
 
[Lạc Đà]: Giang Thành chỗ mấy đứa có tiệm nào cắt tóc đẹp không?
 
Lúc này Cố Tầm và Tưởng Tuấn Nam vừa chơi bóng rổ xong, hai người đang đi về ký túc xá.
 
Anh cầm điện thoại nhìn thấy câu Lạc Đà hỏi, đang muốn gõ chữ, khung trò chuyện đột nhiên nhảy lên một tin nhắn.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Trong chùa miếu.
 
[Lạc Đà]: …
 
[Tiểu Mạch]: Ha ha ha ha ha ha ha.
 
Cố Tầm xem đến đây cũng cúi đầu, cười nhẹ một tiếng.
 
Tưởng Tuấn Nam liếc anh một cái: “Cậu cười cái gì?”
 
“Không có gì.”
 
Cố Tầm không tiếp tục gõ chữ nữa chỉ nhìn từng dòng tin nhắn nhảy ra trong nhóm. 
 
[Lạc Đà]: Em dậy rồi hả?
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Ừ.
 
[Lạc Đà]: Chơi PUBG giải trí buổi sớm không?
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Bây giờ không được, bạn em vẫn đang ngủ đó.
 
[Lạc Đà]: Được rồi, vậy anh dậy đây.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Em cũng chuẩn bị ăn sáng đây.
 
[Lạc Đà]: Em ăn cái gì?
 
[Lạc Đà]: Có đồ ăn sáng nào ngon giới thiệu cho anh không? Bây giờ anh ăn thì trưa không ăn nữa.
 
Đồ ăn sáng à…
 
Bình thường bữa sáng của Nhạc Thiên Linh ăn khá là tùy tiện, thường thường đều ăn ở cửa hàng tiện lợi.
 
Có điều Lạc Đà đường xa đến đây, là bạn bè, mặc dù chỉ là bạn trên mạng, cô cũng muốn Lạc Đà được ăn ngon chơi vui ở đây, vì thế cô bắt đầu lần lượt nhắn tin riêng cho mấy bạn học người ở đây, hỏi bọn họ có giới thiệu món nào không.
 
Vài phút sau.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: [Link chia sẻ]
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Món bún nhà này ngon lắm luôn, chỉ không biết bên chỗ anh có gọi được ship không thôi.
 

[Lạc Đà]: Để anh xem xem.
 
[Lạc Đà]: Đặc trưng của tiệm này là ngò rí hả…
 
[Lạc Đà]: Mẹ ơi, anh không ăn ngò rí.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Anh không ăn ngò rí? ? ?
 
[Lạc Đà]: …
 
[Lạc Đà]: Nói ra thì có lẽ em không tin.
 
[Lạc Đà]: @Nam thần, cậu ra đây nói xem, có phải vậy không?
 
Vốn dĩ Cố Tầm muốn trả lời “Ngò rí cũng là thứ con người ăn hả?”, nhưng chữ anh vẫn chưa gõ ra, Tưởng Tuấn Nam bất ngờ dùng tay đụng anh một cái.
 
“Trưa bọn mình ăn gì?”
 
Cố Tầm: “Đều được.”
 
Tưởng Tuấn Nam nghe thấy lời này, nặng nề thở dài: “Đều được đều được, bây giờ mình nghe thấy hai từ này thì da đầu lại căng lên!”
 
Cậu ấy vặn một chai nước khoáng, tự uống một ngụm mới nói tiếp: “Tối qua mình cùng bạn gái ra ngoài ăn tối, hỏi cô ấy ăn gì, cô ấy nói đều được, kết quả cậu đoán xem? !”
 
Tầm mắt của Cố Tầm luôn đặt trên điện thoại, chỉ “Ừ” một tiếng tỏ ý với Tưởng Tuấn Nam mình đang nghe.
 
“Chính vì không nhớ được cô ấy thích gì, mình bị mắng đến thối đầu luôn!”
 
Tưởng Tuấn Nam nhớ lại cảnh tượng buổi tối hôm qua còn cảm thấy sợ hãi, “Ông giời ơi, mình nhớ cô ấy không ăn hành, kết quả cô ấy nói chỉ lúc ăn mì không ăn hành, ăn đồ nướng nhất định phải thêm hành. Còn có tỏi, mình nhớ rõ ràng cô ấy từng nói hàu nướng tỏi rất ngon, gọi cho cô ấy mấy con, kết quả cô ấy lại nói cô ấy không ăn tỏi nữa, cái này ai mà nhớ cho được chứ? !”
 
Giọng nói của Tưởng Tuấn Nam vừa nói xong, trong điện thoại của Cố Tầm lại nhảy ra hai tin nhắn.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Các anh thật sự đã đánh mất đi một thú vui của đời người đó.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Em thích ăn ngò rí ghê cơ! ! !
 
Cố Tầm nhướng mày, quay đầu nhìn Tưởng Tuấn Nam, “Sau đó thì sao?”
 
“Có thể làm gì được chứ? Nhận lỗi tại trận thôi.”
 
Tưởng Tuấn Nam chỉ đành bĩu môi, “Sau đó tối qua mình mất hơn một tiếng để ghi hết sở thích của cô ấy vào sổ ghi nhớ đó, sau này trước khi đi hẹn hò với cô ấy phải học thuộc 10 lần.”
 
“Đến nỗi như vậy luôn.”
 
Cố Tầm khẽ ậm ừ trong mũi, lúc tầm mắt rơi vào cái điện thoại thấy Nhạc Thiên Linh lại gửi một tin nhắn đến.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Nếu là trong nước chấm ớt thêm một nắm ngò rí thái nhỏ, vậy thì càng tuyệt cú mèo, em có thể ăn cái này một ngày ba bữa.
 
Ánh mắt của anh thay đổi đột ngột, có một chút gợn sóng nhè nhẹ trong tim không thể giải thích được.
 
Theo sau đó, anh ấn vào thông tin cá nhân của Nhạc Thiên Linh, chọn chỉnh sửa ghi chú của bạn bè.
 
Anh gõ ba từ “Ngò rí ớt cay” đơn giản trước, thêm vào sau tên trên Wechat của cô.
 
Lúc nhấn nút xác nhận anh lại dừng một lúc.
 
Lập tức xóa toàn bộ chữ đi.
 
Sau đó, anh sửa ghi chú của cô thành――
 
“Ngò rí tinh thích ăn ớt cay”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.