Đọc truyện Đừng Rời Xa Ta Đn Phượng Nghịch Thiên Hạ – Chương 77Người Quen Thuộc
Sau khi nghe Ngọc Tiêu Nhi kể hết mọi chuyện, mọi người cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Nhưng việc tiếp nhận một sự thật kinh hoàng này thì vẫn là một điều khó khăn.
Ngọc Tiêu Nhi nhìn qua cả ba thiếu nữ kia, hai thiếu nữ trông lớn tuổi hơn nàng thì vô cùng xinh đẹp.
Nhìn qua còn có một chút chín chắn.
Còn nữ tử nhỏ tuổi kia trông nhỏ hơn nàng nhưng cũng có thể bằng tuổi nàng.
Hai bên má trắng hồng đáng yêu, trông xinh đẹp không kém hai tỷ tỷ của mình.
Có điều Ngọc Tiêu Nhi cảm thấy tiểu nữ này có chút quen mắt.
Hình như nàng đã từng gặp nàng ta ở đâu đó rồi.
“Mẫu thân, chúng ta đi chơi đi”, Liên Vân Chi ôm chặt lấy nàng không chịu buông, hình như đứa trẻ này sợ nàng lại rời bỏ nó một lần nữa.
“Cô nương, hay là bây giờ bọn ta nhờ cô nương chăm sóc Vân Chi một chút.
Chúng ta còn có chút việc phải làm”, hai thiếu nữ mở lời nhờ vả.
Ngọc Tiêu Nhi không cảm thấy quá đáng, thường thì những thiếu nữ mới lớn sẽ thích chăm chút cho bản thân hơn là việc phải trông một đứa trẻ.
Cộng thêm khi biết được nội tình nữa nàng và Liên Vân Chi, các nàng sẽ tin tưởng Ngọc Tiêu Nhi hơn.
“Được, cứ giao cho ta”, Ngọc Tiêu Nhi vui vẻ đáp ứng.
Nói thật ra Ngọc Tiêu Nhi cũng không thích việc chăm sóc trẻ em này cho lắm, nó khá vất vả.
Nhưng xem đứa bé xinh xắn đáng yêu như thế này bám lấy nàng, tỏ vẻ nhớ thương thì ai mà chả mềm lòng cơ chứ.
Hai thiếu nữ kia nghe vậy mừng rỡ cúi người xuống tỏ vẻ biết ơn.
“Nếu vậy thì làm phiền cô nương rồi, chúng ta xin đi trước”, nói xong cả hai nhất cử nhất động không sai lệch rời khỏi vườn hoa.
Cuối cùng trong vườn chỉ còn nàng, Liên Vân Chi và tiểu nữ nhỏ tuổi kia, còn nếu muốn kể thêm thì có cả nhà hoàn dẫn đường cho Ngọc Tiêu Nhi nữa.
“Cô không rời khỏi sao?”, Ngọc Tiêu Nhi ngạc nhiên hỏi tiểu nữ ở lại.
“Không, các tỷ ấy đi chuẩn bị cho buổi trà chiều ở gia tộc Nguyên Không đó.
Ta không có đi đến đó với các tỷ ấy nên không cần chuẩn bị.
Ta muốn ở đây trông chừng tiểu gia hỏa này”, tiểu nữ kia trả lời.
“Sao ngươi lại không đi, bọn họ không mời ngươi à?”, Ngọc Tiêu Nhi cảm thấy hứng thú với những buổi tiệc của các gia tộc lớn.
Thông thường khi rảnh rỗi không có việc gì làm thì họ sẽ mở tiệc.
Đặc biệt là các nữ quyến.
“Có đó, nhưng ta không thích đi, ở đó chủ yếu là các tỷ tỷ và ca ca trên một trăm năm mươi tuổi.
Những đứa trẻ bằng tuổi ta rất ít khi đến hoặc là không có.
Ta đến đó cũng chỉ làm người thưởng thức đồ ăn ở đó thôi chứ chẳng có việc gì làm cả”, tiểu nữ kia vừa nói vừa lấy tay véo cái má trắng hồng của Liên Vân Chi, sau đó nở nụ cười thích thú.
“Nếu vậy thì các tỷ tỷ cô sẽ làm gì trong những bữa tiệc như vậy?”, Ngọc Tiêu Nhi tò mò hỏi.
Tiểu nữ kia nghe vậy ngẩng mặt lên, bỏ qua việc trêu chọc Liên Vân Chi sau đó suy tư một chút.
Dường như là đang suy nghĩ xem nên trả lời câu hỏi của nàng như thế nào cho phải.
“Ngươi lui xuống đi”, nàng ta quay sang ra lệnh cho nha hoàn kia.
Nha hoàn kia không phản đối lui xuống.
Sau khi nha hoàn kia đi khỏi, nàng ta đi lên phía trước ra hiệu để Ngọc Tiêu Nhi đi theo.
Ngọc Tiêu Nhi thả Liên Vân Chi xuống rồi đi theo tiểu nữ đó.
Việc vừa đi vừa phải ôm một đứa trẻ thật sự bất tiện cho nàng.
“Ngươi chưa từng tham gia tiệc trà sao?”, tiểu nữ kia hỏi lại.
Ngọc Tiêu Nhi lắc đầu.
Khi còn ở hiện đại nàng cũng chỉ là con của một bình dân bình thường.
Những bữa tiệc sang trọng như vậy nàng chưa từng đi.
Mà có ai đó mời gia đình nàng thì nàng cũng không được đi.
Thông thường thì bố hoặc mẹ nàng sẽ đi, còn hai chị em nàng phải ở nhà.
Cho nên nàng luôn nghĩ.
Đến những bữa tiệc đó chỉ để ăn hay bàn chuyện làm ăn thôi.
Nhưng với những nữ quyến thời cổ đại thì có gì phải bàn chứ.
“Các tỷ tỷ ta đến đó để gặp bạn bè, chủ yếu là nói chuyện phiếm.
Nhưng đó không phải trọng yếu, trọng yếu đó là kiếm một công tử xinh đẹp nhu thuận về làm rể cho nhà mình”, tiểu nữ kia suy tư một lúc rồi trả lời.
Ngọc Tiêu Nhi nghe xong không giấu được nỗi kinh ngạc.
Không ngờ trong một tiệc trà bình thường lại có những chuyện như vậy.
Khi nàng tham gia cung yến sang trọng ở hoàng cung.
Nàng chỉ thấy nữ nhân ra sức thể hiện mình để lọt mắt vào các vị thiếu gia.
Nhưng chưa từng nghĩ đến phải chọn cả.
Mà thực sự, nữ nhân ở Liên gia ai cũng xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn.
Nhưng để cho một nam nhân khác đến ở rể nhà người ta thì không ai sẽ chấp nhận cả.
Mà những người cam tâm tình nguyện ở rể thì không làm vừa mắt các cô nương ở đây.
Bởi vậy mới nhiều người nói, ở rể vừa dễ nhưng cũng rất khó.
“Sao vậy, nghe có phải lạ lắm không.
Ở Thạp Nhĩ Tháp chắc ngươi chưa từng nghe nên cảm thấy lạ.
Nhưng ta ở đây đã nghe hoài đến quen rồi.
Nói thật ra thì lần đầu tiên ta nghe đến việc như thế này cũng thấy lạ không kém gì ngươi đâu”, tiểu nữ kia cười sung sướng nhìn Ngọc Tiêu Nhi.
“À ừm”, Ngọc Tiêu Nhi không nói lại, nàng muốn im lặng nhưng vẫn phải mở miệng.
“Nhưng ngươi đừng xem thường nữ nhân Liên gia khi phải đi các buổi tiệc đó để lựa rể nhé.
Nữ nhân gia tộc của chúng ta không thiếu người muốn đến ở rể.
Chúng ta đi đến đó chỉ vì bị những nữ quyến khác nài nỉ đến đó thôi.
Khi chúng ta đến, những nam nhân kia biết được sẽ kéo nườm nượp đến đó.
Như vậy sẽ tạo cơ hội cho những nữ nhân khác lựa chồng.
Còn bọn ta thanh danh càng cao”, nói xong lại cười vô cùng thích thú.
“Đúng rồi, ta là Tứ Lan, bởi vì ta đứng thứ Tư trong nhà”, nói chuyện cả một buổi mà vẫn chưa biết cách xưng hô.
Liên Tứ Lan liền chủ động giới thiệu bản thân.
“Ta là Liên Tự Liên”, Ngọc Tiêu Nhi cũng giới thiệu bản thân, tuy không phải là tên thật của nàng.
Liên Tứ Lan nghe vậy không cảm thấy thích thú như trước đó, ngược lại nhíu mày thật chặt tỏ vẻ không hài lòng.
“Ta muốn ngươi nói tên thật cho ta”, Liên Tứ Lan không hài lòng nói.
Bước tới gần Ngọc Tiêu Nhi hơn :”Ta biết đó không phải tên thật của ngươi.
Có phải là Đại cô cô đặt cho ngươi cái tên này không”, bị dồn nén, Ngọc Tiêu Nhi cảm thấy hơi lo sợ một chút.
Dù chỉ là một đứa trẻ nhưng nàng không thể đắc tội được.
“Được rồi ta sẽ nói, nhưng ngươi đừng nói cho sự phụ biết là ta đã nói tên thật của mình nhé.
Bởi vì thân phận của ta bây giờ đồ đệ của người, cũng là một phần của Liên gia”, Ngọc Tiêu Nhi e ngại nói.
Dù Liên Cẩm Tú không có ở đây, nhưng Ngọc Tiêu Nhi vẫn phải cố kị nhiều phần.
Điều này cho thấy ấn tượng về Liên Cẩm Tú trong lòng của Ngọc Tiêu Nhi lớn như thế nào.
“Được”, Liên Tứ Lan dứt khoát đáp lại.
“Tên thật của ta là Ngọc Tiêu Nhi”
“Thật vậy sao”, Liên Cẩm Tú vứt ra sau đầu vẻ mặt khó chịu vừa rồi.
Thay vào đó là sự mừng rỡ khó tả.
“Thật, ta thật sự không có đùa”, Ngọc Tiêu Nhi thấy vậy thì giật mình.
Sự thay đổi này thật sự quá lớn.
“Tỷ tỷ, cuối cùng thì tỷ cũng đến rồi.
Tỷ có biết là muội đợi tỷ lâu lắm rồi không”, Liên Tứ Lan kích động quá mức, vội vã nhảy lên ôm lấy cổ của Ngọc Tiêu Nhi.
Ngọc Tiêu Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình ngay lúc này cả.
“Ta đợi tỷ ở đây đã một trăm năm rồi, Đại cô cô nói tỷ sẽ đến đây sớm thôi, nhưng ta đợi mãi, đợi mãi…”, Đột nhiên Liên Tứ Lan nghẹn ngào khóc.
Nước mắt không kìm được rơi xuống nhiều hơn.
Nói chuyện cũng không còn rõ nữa.
“Ngươi nói cái gì vậy? Ta không hiểu gì cả?”, Ngọc Tiêu Nhi đẩy Liên Tứ Lan ra hỏi, nàng bắt đầu quan sát nàng ta kĩ hơn.
Càng nhìn đúng là có chút quen thuộc.
Nói thật ra ngay khi nhìn thấy nàng ta, Ngọc Tiêu Nhi đã cảm thấy nàng ấy giống với một người.
Nhưng suy nghĩ miên man lại cảm thấy khả năng người đó ở đây thật là một điều không thể.
Nhưng bây giờ khi nghe nàng ta nói vậy.
Ngọc Tiêu Nhi càng cảm thấy điều không thể ấy đang dần trở thành có thể.
Thật sự ngoại trừ nàng và những người bạn khác ra thì vẫn còn rất nhiều người nữa xuyên không đến đây thật sao?
.