Đừng Rời Xa Ta Đn Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương:1Thay Đổi


Đọc truyện Đừng Rời Xa Ta Đn Phượng Nghịch Thiên Hạ – Chương 71Thay Đổi

Võ Lạc Phong nghe xong những lời này, thân hình đứng im như tượng.
Bởi hắn không biết nàng thật sự biết đàn, việc nàng học đàn và đi thi chỉ có Nhật Minh Hoa và Lạc Tiểu Vy biết, những người khác đâu có biết, huống hồ khi còn trên lớp bọn họ còn không tiếp xúc với nàng nhiều.
Hắn tuy bình thường hay trêu chọc nàng, cũng là bạn nam trong lớp thân với nàng nhất, nhưng đâu có thật sự biết nàng làm những gì đâu.
“Nếu ngươi đã tự tin như vậy, ta cũng mừng cho ngươi”, Võ Lạc Phong tuy khó hiểu nhưng không cau có mặt mày như Võ Lạc Nhân bên cạnh, ngược lại cao hứng vô cùng.
Ngọc Tiêu Nhi thông minh sáng suốt, trước giờ những việc làm của nàng đều khiến hắn hứng thú.
Duy nhất việc nàng đem lòng yêu mến Võ Lạc Nhân là hắn không tán thành.
Trải qua lần tỏ tình quá mức xấu hổ đó của nàng, hắn cho rằng sẽ không còn nhìn thấy vẻ mặt tự tin này.
Nhưng có lẽ hắn đã nghĩ nhiều.
Ngọc Tiêu Nhi nhìn hắn tràn đầy tự tin cùng tươi cười.
“Còn không xem ta là ai chứ”, nàng khoanh tay trước mặt, ánh mắt chỉ nhìn vào Võ Lạc Phong.
Thấy Ngọc Tiêu Nhi từ đầu đến cuối không hề để tâm đến mình, Võ Lạc Nhân trong lòng có chút kì lạ cùng khó chịu.
Trước kia mỗi lần thấy hắn, cô đều chạy đến bắt chuyện.
Thấy cậu cau có một cái liền biết cậu gặp vấn đề, cô cũng đi đến hỏi thăm.
Biết chuyện liền tự nguyện giúp đỡ cậu cho kì được.
Những năm qua trở thành học sinh ưu tú trong trường, công lao của cô đối với cậu thật sự không ít.
Tuy rằng Ngọc Tiêu Nhi bày tỏ quá mức rõ ràng, nhưng cô lại không phải kiểu con cái Võ Lạc Nhân cậu muốn.
Cậu muốn tiến thân vào giới chính trị thì phải hướng người con gái có thể đáp ứng điều này.
Ngọc Tiêu Nhi không phải, nhưng lúc này cô vẫn còn có ích.
Mặc dù tình cảm cô dành cho cậu là chân thành, cậu thừa nhận mình cũng có chút tình cảm với Ngọc Tiêu Nhi.

Đó là lí do mà Võ Lạc Nhân không dứt khoát từ chối đoạn tình cảm đó.
Thật ra vào ngày hôm đó, cậu nhận được đoạn tin nhắn tỏ tình, trong lòng hoang mang vô cùng mà không biết làm sao.
Rốt cuộc Võ Lạc Nhân đã đưa điện thoại cho một bạn nam bên cạnh nhờ người đó lời giúp.
Ban đầu thấy cậu ta nhắn những lời đó, cậu muốn ngăn lại nhưng lại suy nghĩ, lên cấp ba cậu sẽ chuyển lên trường thành phố học, sẽ không còn gặp cô nữa, sự giúp đỡ của Ngọc Tiêu Nhi lúc đó sẽ trở nên vô dụng.
Từ đó dẫn đến bi kịch sau này.trả
Ngọc Tiêu Nhi đột nhiên cảm giác khác lạ, nàng đảo mắt ra đằng sau Võ Lạc Phong thì thấy một ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Lãnh đạm mà mang chút không cam lòng.
Ngọc Tiêu Nhi không hiểu ánh mắt đó là như thế nào, nhất thời nụ cười cứng lại.
Nhận ra có chút khác biệt, Võ Lạc Phong cũng quay ra đằng sau nhìn Võ Lạc Nhân, trong lòng như hiểu ra được điều gì đó.
“Muộn rồi, hay đệ đưa muội ấy về đi.
Đường từ đây đến tẩm cung muội ấy xa.
Ta không an tâm”, hắn hướng Võ Lạc Nhân đưa ra ý kiến.
Hắn cảm thấy giữa hai người này vẫn còn khúc mắc, nếu tạo cơ hội cho hai người ở chung một chỗ, một lúc liền nói ra lời nói thật, như vậy liền không dây dưa, khó xử khi đứng cạnh nhau nữa.
Võ Lạc Nhân có chút ngạc nhiên, thoạt đầu lại không nguyện ý.
Nhưng nhìn vẻ mặt Ngọc Tiêu Nhi không có gì cao hứng quá.
Hắn lại nảy sinh khó chịu nên đổi ý đi theo.
Cùng đi một đường với Võ Lạc Nhân, đây chính là ước mơ của nàng, nhưng sau vụ việc kia thì nàng cảm thấy đây là một yêu cầu vô lí và tham lam.
Làm sao một kẻ hoàn mỹ mọi mặt như Võ Lạc Nhân lại chấp nhận nàng kia chứ.
Nhưng lại không ngờ rằng điều này lại thành sự thật.
Võ Lạc Nhân hắn đi trước, bóng lưng lạnh nhạt xa cách.
Võ Lạc Nhân anh tuấn, khí chất ngút trời không thua kém thái tử.
Thái tử vì đã có hôn ước nên hắn chính là nam tử số một trong lòng của các cô nương.
Suốt đoạn đường hai người đi không nói một lời nào.

A Thu bên cạnh nàng cảm thấy thật sự kì lạ, nhị hoàng tử không thích công chúa, nhưng mỗi lần ở cạnh công chúa cũng bị nàng khuấy động phải nói chuyện vài câu.
Đằng này đến công chúa cũng im lặng nữa là sao?
Cảm thấy đứng gần hắn có chút lạnh, Ngọc Tiêu Nhi lại nhớ đến Hoàng Chiến Dã, hắn cũng lãnh đạm lạnh nhạt như vậy đối với mọi người.
Bên cạnh nàng cũng vậy không ngoại lệ.
Nhưng không hiểu sao nàng lại không thấy khó chịu, ngược lại có thể phát tiết tùy ý vô cùng là tự nhiên.
Dường như thái độ hắn đối với nàng như vậy là để nàng để ý đến hắn.
Bên cạnh vị thái tử thiên phú nhất Nam Dực quốc như vậy, cảm thấy không bị chén ép ngược lại lại cảm thấy ấm áp và tự nhiên.
Đã từ rất lâu nàng đã cô che đi con người thật sự của mình vì Võ Lạc Nhân, Ngọc Tiêu Nhi khi đó đã biến mình thành kiểu con gái mà hắn thích nhưng kết quả cuối cùng lại khiến người khác nuối tiếc không thôi.
Dần dần sinh ra chán nản, cho đến khi gặp Hoàng Chiến Dã, nàng tự dưng lại quay trở lại với con người mình lúc xưa, trẻ con, hiếu động và hay bài xích nhưng gì mình không muốn, không cần phải nhẫn nhịn những thứ mình không hề thích.
Nếu đem ra so sánh thì ba huynh đệ nhà này vẫn còn thua hắn vài phần, từ bề ngoài cho đến thiên phú đều thua kém.
Nàng nhớ không nhầm thái tử và nhị hoàng tử, một người mười chín một kẻ mười tám đều là triệu hồi sư lục tinh.
Ở Thiên Lăng quốc thiên phú cỡ đó cũng coi như thiên tài mười người có một rồi.
Còn tam hoàng tử mười bảy tuổi có tư chất võ nghệ rất cao, nhưng hắn bình thường sống thảnh thơi tao nhã, chỉ là bạch ngân chiến sĩ thôi.
So với Hoàng Chiến Dã mười sau tuổi cửu tinh triệu hồi sư còn có chút thua.
Nhưng tương lai hắn như vậy còn yếu, Ngọc Tiêu Nhi nàng có trong tay vài quyển <<Luyện thú quyết>> cho những ai muốn đột phá cửu tinh, nếu ai tư chất tốt, nghi lực phi thường xác suất luyện được càng cao.
Nghĩ vậy Ngọc Tiêu Nhi cho rằng Hoàng Chiến Dã làm được.
Đột nhiên Ngọc Tiêu Nhi cảm thấy có chút lạ, làm sao trong lúc này người nàng nhớ đến chỉ có Hoàng Chiến Dã cơ chứ.
Ở Nam dực quốc nàng đã quen biết rất nhiều người cơ mà, họ cũng giúp đỡ nàng rất nhiều nha.
Đang suy nghĩ miên man đột nhiên kẻ đi trước mặt nàng dừng lại.
Làm nàng đang thất thần không để ý đùng vào.
Cảm thấy vừa rồi thất thô thì vội vã bước một bước thật lớn ra đằng sau.
Võ Lạc Nhân quay lưng lại, gương mặt tuấn lãng nhìn nàng chắm chằm.

Nàng ta vội vã tránh né không phải vì xấu hổ mà vì cố tạo khoảng cách.
Không gặp nhau một thời gian, không ngờ tâm tư nàng thay đổi nhanh đến vậy.
Tình cảm đối với hắn trước đây một cái liền phủi sạch dễ như lật trang sách.
“Ta muốn nói chuyện riêng với muội”, Võ Lạc Phong dè dặt đưa ra yêu cầu.
Ngọc Tiêu Nhi cảm thấy nói chuyện riêng này không bình thường, nàng quay sang nói với a Thu.
“Nơi này gần Ngự thiện phòng, em đến đó lấy cho ta ít đồ ăn.
Khi về có lẽ ta sẽ đói lên”
A Thu ngoan ngoãn lui ra, thực ra trong tẩm cung của công chúa có hẳn một cái trù phòng, không lớn bằng Ngự thiện phòng.
Nhưng so với các trù phòng của nơi khác thì xa hoa hơn rất nhiều.
Ngay cả hoàng hậu cũng không bằng.
Vậy nên nếu công chúa muốn ăn gì có thể trực tiếp có ở trong cung, không phải cất công đến Ngự phòng như những nơi khác.
Nhưng bây giờ Ngọc Tiêu Nhi lại bảo a Thu đến đó lấy đồ ăn, hiển nhiên là cố ý để nàng tránh đi.
A Thu tâm tư linh hoạt, nghe được liền hiểu nên đã rời đi không muốn thắc mắc.
“Có chuyện gì cần nói với ta hay sao hoàng huynh?” Ngọc Tiêu Nhi vẻ mặt bình tĩnh hỏi Võ Lạc Nhân.
Nghe được hai từ “hoàng huynh” phát ra từ miệng của Ngọc Tiêu Nhi.
Trong lòng hắn lại nổi nên khó chịu, nhưng lại không thể phản bác được gì.
“Là chuyện lúc nãy, ngươi xém nữa lật mặt với Ngôn Thần và Thanh Hà quận chúa.
Nếu không có ta và Lạc Phong ở đó, ngươi có biết hậu quả như thế nào không?”
Võ Lạc Nhân chọn chính trị rối loạn để theo đuổi, với việc làm nàng làm vừa nãy suy nghĩ nhiều hơn cũng không có gì sai.
Nhưng Ngọc Tiêu Nhi không am hiểu chính trị, nhưng đâu có nghĩa là không biết gì.
“Trước đây Nhị công chúa không có đặc tội với người khác như vậy sao?”
Nàng lại nói người khác mà không nói hai người họ, khiến cho Võ Lạc Nhân ngược lại thấy khó xử tại chỗ.
“Đã từng, nhưng hoàng thượng quyền hạn không phải không khí.
Một tay khiến cho bọn họ không dám chống đối”, Võ Lạc Phong do dự trả lời, cảm thấy có chút không ổn.
“Vậy thì hoàng huynh cần gì phải phí tâm nữa.
Nếu ta thật sự đắc tội cũng tự có cách giải quyết thôi.

Huống hồ là Ngôn Thần không đúng với ta trước.
Ta với Thanh Hà quận chúa chỉ cần nói là xung đột nữ nhi thường tình là xong”, Ngọc Tiêu Nhi bỉnh thản nói.

Võ Lạc Phong thật kì lạ, thấy muội muội bị ức hiếp như vậy lại một chút khó chịu không có, ngược lại quay ra trách mắng.
Thảo nào trước đây Võ Ngọc Nhi xa cách nhất chính là hắn.
“Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi thôi, cố gắng làm tốt việc mình.
Đừng để liên lụy đến người khác.
Dù sao có một Võ Ngọc Nhi đã là đủ rồi”
Thoạt đầu Võ Lạc Nhân có chút ngạc nhiên với cách trả lời này của nàng.
Nếu là trước kia, có lẽ cho dù trong lòng phản bác thì ngoài mặt nàng cũng thuận theo ý hắn.
Chứ không có thẳng thắn dứt khoát như vậy.
Nhưng nghĩ đến nàng đã bỏ hết tình cảm với mình liền cảm thấy chả có gì mới lạ.
Nghĩ xong hắn phất cánh tay áo đi qua nàng nói.
“Đa tạ hoàng huynh nhắc nhở, nhưng ta làm việc sẽ có chừng mực cửa mình”, thấy Võ Lạc Nhân bước qua mình, nàng đưa tay lên hành lễ đồng thời để lại câu cuối.
Đến cuối cùng, Ngọc Tiêu Nhi cũng không để lại một câu nói khiến hắn hài lòng.
Trong lòng phi thường bực bội bước càng nhanh hơn nữa.
Bỏ lại Ngọc Tiêu Nhi đứng một mình ở lại đó.
Xem ra Ngọc Tiêu Nhi hoàn toàn thay đổi, giống như lời Nhật Minh Hoa nói trước kia.
Hắn lúc đó còn không cho rằng như vậy.
Tình cảm sâu đậm nàng dành cho hắn suốt hai năm.
Nói bỏ là bỏ dễ dàng như vậy sao.
Còn bây giờ nhìn thấy biểu hiện Ngọc Tiêu Nhi thì hoàn toàn tin.
Không có gì có thể không thay đổi, cái quan trọng nhất vẫn là thời gian mà thôi. 

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.