Đọc truyện Đừng Rời Xa Ta Đn Phượng Nghịch Thiên Hạ – Chương 68Coi Thường Công Chúa
“Tốt quá rồi, hết ba tháng rồi, ta đã được tự do”
Từ Ngọc Hòa cung, một giọng nói sung sướng vang ra bên ngoài.
Ngọc Tiêu Nhi choàng một chiếc áo bông trắng đứng trước tẩm cung, gương mặt nhỏ nhắn không giấu nổi sự phấn khích đến nỗi cả a Thu đang đứng đằng sau cũng phải mỉm cười cùng nàng.
Ba tháng học tập căng thẳng của Ngọc Tiêu Nhi trong tẩm cung đã chấm dứt, và đây là lúc nàng đường đường chính chính ra ngoài.
Một làn gió đông lướt qua, cuốn theo vài sợi tóc của Ngọc Tiêu Nhi, nét mặt nàng bỗng chốc biến đổi.
“A chù”, lạnh, lạnh chết nàng, đây chính là thời khắc giao nhau giữa mùa thu và mùa đông, quả nhiên so với vùng nhiệt đới mà nàng sống trước kia có sự khác biệt mà.
“Công chúa, trời trở lạnh rồi hay là để hôm khác chúng ta đi”, a Thu lo lắng cho tình trạng sức khỏe của chủ tử, nàng vội vã đi lên mỉm cười khuyên bảo.
“Không sao, hôm nay ta nhất định là phải đi”, Ngọc Tiêu Nhi gạt lời nói của a Thu sang một bên, nàng làm ấm lại mũi của mình rồi cất bước đi.
Hoàng cung Thiên Lăng quốc quả khác Nam Dực quốc, không đồ sộ nguy nga nhưng lại mang một vẻ thần bí uy nghiêm khó tả.
Làm người bước vào là nhớ đến người đứng đầu của quốc gia này.
Bảo sao Thiên Lăng quốc hơn một trăm nay không có xảy ra xung đột, lại còn được các nước khác tôn trọng, hoàn toàn độc lập và vững mạnh khi chỉ là một tiểu quốc.
Ngọc Tiêu Nhi đi đến một địa điểm khác, chỗ này hoa trồng rất nhiều, sắp mùa đông rồi nhưng hoa vẫn nở mà không bị héo.
Kéo dài hai bên một con đường nhỏ được bài trí tinh xảo.
Con đường nhỏ dẫn đến một tiểu đình nhìn thật trang nhã.
Xung quanh tiểu đình treo những tấm lụa, dưới ánh nắng mặt trời làm thêm vẻ lung linh và tuyệt đẹp của nó, lụa này có lẽ là loại quý hiếm ngàn năm có được.
Trong đình có một cặp nam nữ đang nói chuyện trông vô cùng thân mật, kẻ cười đùa, người nói chuyện.
Ngọc Tiêu Nhi ban đầu cho là một cặp tình nhân nào đó, không muốn quấy rầy hai người họ.
Nhưng nàng đang định rời khỏi thì trông thấy sắc mặt khó chịu của a Thu.
“A Thu, em sao vậy?”, Ngọc Tiêu Nhi ngạc nhiên nhìn vẻ mặt khó coi của a Thu.
Bình thường a Thu ngoan ngoãn nhẹ nhàng, chưa bao giờ nàng bắt gặp vẻ mặt tức giận này của nàng ấy, kể cả khi đối mặt với Võ Uyển Thư đi chăng nữa.
“Đây chính là đình hòng mát mà người yêu thích nhất, ai không được người cho phép sẽ không được vào, kể cả các hoàng tử cũng không tự tiện đi đến.
Hai người bên trong đó là Ngôn công tử, Ngôn Thần, là người mà công chúa thích và Thanh Hà quận chúa của Lê vương phủ, Võ Ngọc Bình.
Bọn họ ỷ vào ngày thường được công chúa tín nhiệm tác oai tác oái trong cung.
Bây giờ lại nhân lúc công chúa bệnh lén lút hẹn hò ở đây.
Người nói em có tức không”, a Thu bức xúc kể lại, bỗng dung hai mắt của nàng có vài giọt lệ chảy ra.
Một ít nước mắt đó rất nhanh đã bị a thu lau đi không để lại dấu vết.
Ngọc Tiêu Nhi đến thất thần, không ngờ nha đầu này thật lòng quan tâm nàng đến như vậy.
Nàng hôm trước ra oai cũng chỉ để nàng sợ hãi một chút, biết điều một chút, ai mà ngờ là nàng thật sự trung thành.
Nhìn a Thu Ngọc Tiêu Nhi lại nghĩ đến Đông Lăng, Đông Lăng sẽ mãi đơn thuần lương thiện, hết lòng trung thành với Hoàng Bắc Nguyệt nếu nàng ấy không gặp phải Hồng Liên.
Nàng rất muốn lần nữa gặp lại hai người họ, đến lúc đó Ngọc Tiêu Nhi nàng sẽ là trung tâm hóa giải hiểu lầm.
Chỉ cần, không liên quan đến mạng, là được rồi.
“Đúng vậy, rất tức, ta đang rất tức đây”, Ngọc Tiêu Nhi giơ tay lên xoa xoa khóe mắt của a Thu rồi mỉm cười lạnh lẽo, không phải nàng tức vì bị phản bội hay bị coi thường, mà nàng tức vì bọn chúng dám để a Thu của nàng phải khóc.
Dù sao nàng cũng là công chúa được hoàng đế sủng ái nhất, còn bọn họ một người là Quận chúa nhị phẩm, một kẻ là con của thần tử, không đáng để nàng phải liếc mắt, nhưng để không lãng phí tâm tư của a Thu, xem ra nàng phải làm gì đó rồi.
“Vậy em nói một chút về tên họ Ngôn cho ta nghe đi”
A Thu biết rõ về chứng mất trí nhớ của công chúa, nhưng nàng không nghĩ đến người quan trọng như Ngôn Thần mà công chúa cũng quên được.
“Ngôn Thần là nhị công tử của phủ thừa tướng, tài nghệ được coi là bình thường, nhưng lại có nhan sắc hơn người, là người trong mộng của nhiều thiếu nữ trong kinh thành không chỉ công chúa”, a Thu nói về Ngôn Thần, trong câu không có ý chê bai nào cả nhưng vẻ mặt nàng lộ rõ vẻ chán ghét.
Bởi vì nàng đi theo công chúa cũng mấy tháng nay, đi bên cạnh nàng cũng biết rõ về bộ mặt của con người này.
Biết công chúa thích hắn, ngoài mặt ra vẻ thanh cao, khoe khoang, ỷ vào việc này mà ra oai.
Nhưng sau lưng lại ra vẻ ghét bỏ, dây dưa với những nữ nhân khác .
Võ Ngọc Bình kia cũng không tốt đẹp gì, nàng ta là biểu muội của Ngôn Thần, ngoài mặt lấy thân phận biểu muội để tiếp cận Võ Ngọc Nhi chỉ bảo, nhưng đằng sau lại thầm mến Ngôn Thần, qua lại với hắn.
Võ Ngọc Nhi biết cũng không dám nói, vì nếu nàng phàn nàn thì tên Ngôn Thân kia sẽ triệt để cắt đứt với nàng.
Bởi vậy nói nhị công chúa ngốc nghếch là đâu có oan chứ.
Ngọc Tiêu Nhi sau khi nghe a Thu nói xong, nàng xoay người lại đi về phía đình hóng mát, bước từng bước nhẹ nhàng khiến cho đôi nam nữ kia không phát giác ra được.
“Thần ca, chàng xem giữa ta và Võ Ngọc Nhi, ai xinh đẹp hơn”, giọng nói mang theo chút nhõng nhẽo phát ra, nữ nhân xinh đẹp kia tựa vào lồng ngực của một nam nhân, bốn mắt nhìn nhau đầy vẻ tình ái.
“Đương nhiên là nàng rồi”, nam nhân kia không từ chối đáp lại.
“Vậy sao chàng còn dây dưa với ả ta nữa”, nữ nhân ngồi thẳng dậy chất vấn, tuy nhăn mày nhưng vẫn giữ nguyên vẻ xinh đẹp vốn có của nàng.
“Ta không có, còn không phải nàng ta để ý đến ta, suốt ngày bám theo ta.
Đã biết ta thích muội rồi nhưng vẫn còn cố chấp sao”, vẻ mặt tuấn tú của Ngôn Thần có hơi hốt hoảng, hắn ta kéo Võ Ngọc Bình lại bày vẻ phân minh.
Ngọc Tiêu Nhi đã bước đến rất gần, ấy vậy mà hai người họ lại quá nhập tâm đến nỗi không phát hiện ra đoạn đối thoại vừa rồi đã bị nàng nghe thấy hết.
Ngọc Tiêu Nhi đi đến bình tĩnh, đang định tạo bất ngờ cho hai người bọn họ thì a Thu đằng sau lưng nàng đã đi hết giới hạn, nàng ta tức giận đến đỏ mặt chỉ tay về phía cặp tình nhân nói lớn.
“Giữa thanh thiên bạch nhật, hai người lại dám ở chỗ nghỉ ngơi của công chúa hẹn hò, thật là to gan”
Ngôn Thần và Võ Ngọc Bình giật mình, hai người bọn họ đã gọi là làm việc xấu còn vị bắt quá tang, Ngôn Thân vội vã đứng dậy, khiến cho Võ Ngọc Bình đang uể oải dựa vào bị hất té xuống đất.
“A”
Ngôn Thần bất ngờ nhìn xuống, hắn không ngờ lại xảy ra sự tình này, vội vã cúi xuống nâng người đẹp lên.
“Nhị công chúa, phiền người về sau có đến thì nói cho bọn ta một tiếng, chứ đi không tiếng động như vậy là dọa chết bọn ta, người xem Bình nhi vì vậy mà bị ngã rồi đây bày”, Ngôn Thần tay đỡ lấy Võ Ngọc Bình yếu đuối đáng thương, mặt thì quay chất vẫn Ngọc Tiêu Nhi.
Ngọc Tiêu Nhi sắc mặt đen lại, Ngôn Thần hắn nghĩ hắn là ai chứ.
Biết Võ Ngọc Nhi thích hắn lại dám ở đây hẹn hò với nữ nhân khác, đã vậy còn mắng nàng quấy rồi bọn họ.
Hắn nghĩ mình là hoàng đế sao, hoàng cung này là của hắn sao, đã vậy đây rốt cuộc là nơi yêu thích của Võ Ngọc Nhi hay của hắn, hay là của Võ Ngọc Bình.
“Muội muội, muội đừng hiểu nhầm, ta với Ngôn Thần chỉ là tình cờ gặp nhau thôi.
Vừa nãy không phải là nói muội đâu”, Võ Ngọc Bình rời khỏi người Ngôn Thần đi về phía Ngọc Tiêu Nhi tươi cười như không xảy ra chuyện gì nói.
Ngọc Tiêu Nhi càng nghĩ càng tức, nàng ta chỉ là quận chúa, gặp nàng không hành lễ thì thôi đi, lại dám một tiếng, hai tiếng gọi nàng là muội muội.
Xem ra Võ Ngọc Nhi bình thường là quá dung túng cho hai người rồi.
Võ Ngọc Nhi rõ ràng biết bọn họ quá đáng, lại không thể chấp nhận nên đành nhẫn nhìn trong lòng.
Vì vậy bọn họ lại càng được nước lấn tời.
Bây giờ thật sự coi đây là nhà luôn rồi.
Ngọc Tiêu Nhi phớt lờ Võ Ngọc Bình, đi trực tiếp vào trong đình hóng mát hồi xuống.
“Ngọc Nhi, hay là muội giận ta với a Thần ở cùng một chỗ, nên làm chướng mắt muội, nếu vậy thì…”, Võ Ngọc Bình thấy Ngọc Tiêu Nhi lơ nàng sang một bên, nếu là trước kia dù có rầu rĩ cũng vẫn nói chuyện với nàng.
Nàng ta vừa nói xong, động tác liền rời khỏi Ngôn Thần như để minh oan, nhưng đột nhiên tên Ngôn Thần kia lại kéo ả ta lại.
“Ta coi Bình nhi như huynh muội, như vậy thì có sao, nếu công chúa thấy chướng mắt thì bọn ta ra chỗ khác là được”, nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Hắn trong lòng nghĩ chắc nàng vừa rồi chỉ giả vờ bình tĩnh thôi, đợi khi thấy hắn rời đi lại hốt hoảng níu kéo lại, đến lúc đó chuyện hôm nay coi như qua.
Dù sao cũng không phải lần đầu.
Nhưng hắn đi khỏi đình mà vẫn không thấy có ai gọi lại, lấy làm lạ liền quay lại xem.
Lại thấy Ngọc Tiêu Nhi ung dung vắt chéo chân, mắt híp lại mang vẻ trông chờ nhìn bọn họ.
Còn a Thu không thèm đếm xỉa tới, giơ tay lên rót một tách trà cho công chúa, trời lạnh nên khi đi ra ngoài lúc nào nàng cũng mang theo trà đi cả.
Còn trà trên bàn này đã bị bọn họ uống qua, nàng thấy chướng mắt liền đổ đi.
Trông thấy hành động đó của a Thu, hai người kia lộ vẻ tức giận, tại sao cung nữ của mình không biết điều như vậy, Võ Ngọc Nhi lại dung túng chứ.
Ngọc Tiêu Nhi nhận ra điểm này của hai người, như vậy nàng lại thấy càng sướng.
Từ đầu đến cuối nàng không nói gì cả, chỉ vì sự diễn trò của hai người quá đặc sắc, đến nỗi nàng không dám nhúng tay vào, sợ lại làm hỏng đi một “kiệt tác” này mất.
“Công chúa, cung nữ của người đổ bình trà đó đi, vì sao người lại không trách mắng nàng”, Ngôn Thần tức giận, không kiềm chế được thốt lên.
Ngọc Tiêu Nhi trong lòng lắc đầu, rốt cuộc nàng không nhúng tay thì”kiệt tác” cũng bị hủy cả, chỉ vì sư ngu ngốc của tên này.
Nếu hắn không mở miệng ra sẽ không ai biết là nàng chán ghét hắn đến nỗi bình trà hắn đã dùng đến nàng cũng cho người đổ đi.
“Chỉ là trà đã nguội, người của ta sợ ta uống vào có vấn đề mới đổ đi thay trà mới, Ngôn Công tử đây là muốn ta uống trà lạnh đến vậy sao”, Những lời nàng nói trong lòng sẽ không nói ra, hôm nay để bọn họ ảo tưởng một chút, để về sau có nhìn lại cũng không hối hận.
“Muội muội đừng hiểu lầm, a Thần chỉ bức xúc quá thôi, chàng chỉ tưởng muội vì chàng và ta dùng qua bình trà mà đem đổ đi”, Võ Ngọc Bình thấy có chỗ nói được liền khôi phục dáng vẻ khỏe mạnh đi đến chỗ Ngọc Tiêu Nhi, vẻ mặt mỉm cười xinh đẹp, giọng nói dịu dàng mang chút đáng thương ủy khuất.
Ngôn Thần kia thấy nàng ta đi vào cũng theo sau, vẻ mặt anh tuấn mang đầy hàn khí, nhưng trời bây giờ cũng trở lạnh rồi, một chút hàn băng của hắn củng chả thấm vào đâu cả.
Ngọc Tiêu Nhi đến phải giật mình, chẳng phải nói sẽ rời khỏi sao, sao bây giờ lại kéo nhau quay lại rồi.
.