Đọc truyện Đừng Rời Xa Ta Đn Phượng Nghịch Thiên Hạ – Chương 33Tha Mạng
“Bắc…Bắc Nguyệt”, Tiêu Vận vùng vẫy giữa đám người, miệng ấp úng gọi tên Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn hết thảy xung quanh, ánh mắt rời khỏi nhìn xuống dưới chấn của Tiêu Vận.
Trâm cài có đính hoa sen bằng ngọc Dương Châu quý giá, bề ngoài của nó được thiết kế rất tinh xảo.
Có thể phát sáng trong bóng tối.
Bình thường thì những nữ tử là cường giải sẽ không mua những món đồ này.
Trâm cài này chính là thứ mà Ngọc Tiêu Nhi mua ở buổi đi dạo cùng Tiêu Vận, trông thấy Ngọc Tiêu Nhi có hứng thú với nó nên Tiêu Vận đã mua cho.
Ngọc Tiêu Nhi vì không muốn mắc nợ nàng nên nhất quyết không nhận.
Giá cả của cây trâm này là một ngạn kim tệ.
Tiêu Vận liền lấy cớ nàng đã dịch sách cho nàng mấy ngày nay để thuyết phục Ngọc Tiêu Nhi.
Là đồ vật của Ngọc Tiêu Nhi mà xuất hiện ở đây thì chỉ có thể có một khả năng mà thôi.
Đó là…
“Bắc Nguyệt, cứu ta”, Tiêu Vận nép mình lại, hạ thấp bản thân cầu cứu Hoàng Bắc Nguyệt.
“Ngươi thật sự là Hoàng Bắc Nguyệt, thật sự là rất xinh đẹp a”, một tên Dong Binh háo sắc chú ý tới nàng, to gan tiến lại gần trêu ghẹo.
“Bịch…bịch…bịch…”
Một đạo nguyên khí xanh nhạt xuyên qua bản mặt của tên háo sắc đó, đem hắn một phát bay đi mấy chục mét.
“Ghào”
Con Hoa Ban Báo kia trông thấy chủ nhân của mình bị một trưởng kia đánh bay thì không cam lòng.
Hung dữ ghào thét trước mặt Phong Liên Dực đang thu lại nguyên khí phong mà bản thân vừa xuất ra.
“Ngao”
Xích Kim Thánh Hổ ấu thú trên tay của Phong Liên Dực dường như cảm thấy có chuyện thú vị.
Ngọng nghịu kêu lên mấy tiếng.
Mặc dù đã được Hoàng Bắc Nguyệt cho dùng đan dược để che dấu khí tức của thần thú.
Nhưng dường như đối với mấy loài linh thú tác dụng còn hơi kém.
Bằng chứng là Hoa Ban Báo kia đường đường là Thập giai Linh Thú mà lại bỏ chạy đến không còn hồn vía khi nhìn thấy hổ con trên tay Phong Liên Dực.
“Đừng chạy, ngươi là Thập giai Linh thú cơ mà”, đám người Dong Binh hoảng hốt gọi theo Hoa Ban Báo đang cong đít chạy.
Linh thú chạy đi mất, vậy thì lấy cái gì để cho bọn họ uy phong đây.
Hoàng Bắc Nguyệt ngón tay mân mê cằm mình.
Nhủ lòng khi về nhất định phải dạy cho Xích Kim Thánh Hổ làm một con hổ bình thường.
Nếu không sẽ có ngày bị phát hiện.
Nhưng còn bây giờ, nàng phải quét sạch đám người không biết sống chết này đi trước.
“Lão đại, ta cảm thấy lai lịch của tên này lớn lắm, chúng ta mau trốn đi”
Đám dong binh nháo nháo núp đằng sau cái tên râu ria được xưng là lão đại kia.
Mặt ai nấy đều đen như than cả, bọn chúng cho rằng là do thực lực của người kia quá mạnh nên đã dọa cho Linh thú họ chạy đi mà chưa hề nhận ra, bé hổ kia là một thần thú tứ giai.
“Trốn…muốn trốn khỏi tay ta”, Hoàng Bắc nguyệt nực cười, miệng nhếch lên nụ cười âm hiểm.
“Ngươi đừng nhúng tay vào”, Hoàng Bắc Nguyệt quay lại nói trước với Phong Liên Dực.
Xử lí đám nhãi nhép này nàng căn bản không cần trợ giúp.
Phong Liên Dực cũng thuận theo đồng ý.
Nói một câu “Hiểu rồi”.
“Chỉ là một nha đầu mà dám kiêu ngạo như vậy”
Hoàng Bắc Nguyệt, Bắc Nguyệt quận chúa, từ lâu đã nổi tiếng là một phế vật ai ai cũng biết.
Bọn chúng đương nhiên cũng biết.
Một nhóm Dong Binh Đoàn toàn võ sư cao thủ cùng một Triệu Hoán Sư.
Không lẽ lại để thua một nha đầu phế vật có tiếng kia sao.
“Bịch”
Tên Dong Binh gần nhất đã bị Hoàng Bắc Nguyệt cho một đấm đến không còn răng trong miệng.
“Băng vũ”,Hoàng Bắc Nguyệt hô to, là mở đầu giới thiệu vũ khí của mình.
Một chém làm ngang, động tác vô cùng đẹp mắt và thuần thục, mang theo tiếng gió thổi bị Hoàng Bắc Nguyệt rạch vào.
Những tên còn lại liền bị trúng phải lưỡi đao băng nhưng may chưa bị thiệt mạng.
“Lão đại…nha đầu này thật lợi hại”
“Mau chạy thôi”
Tầm năm người đứng sát lại nhau mình run lẩy bẩy.
Hô nhau đòi chạy.
Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt một khi đã ra tay đến như vậy chả nhẽ lại để cho xổng mất.
“Đó…đó là”, Tiêu Vận hốt hoảng chỉ tay lên trên không trung.
“Băng Linh Huyễn Điểu”
Băng Linh Huyễn Điểu sải cánh rộng rãi.
Mang theo hơi lạnh xông vào da thịt những kẻ ở đó.
“Đừng để kẻ nào chạy thoát”
“Rõ thưa chủ nhân”
Băng Linh Huyễn Điểu tuân mệnh, sải cánh bay đuổi theo những người đang chạy trối chết.
Một kẻ cũng không sót.
Tiêu Vận trố mắt lên nhìn.
Thì ra Hoàng Bắc Nguyệt không phải phế vật, cũng không phải chiến sĩ Hoàng Kim.
Nàng ta chính là Hí Thiên, cửu tinh triệu hồi sư, là chủ nhân của Băng Linh Huyễn Điểu.
Nàng và Tuyết di nương đã bị mắc lừa suốt bấy lâu nay.
Tiêu Vận nắm chặt tay, cố không tin những gì hiện lên trước mắt nàng.
“Tại sao nhị tỷ lại chật vật như vậy”, Hoàng Bắc Nguyệt sau khi xử kí xong đám người kia thì quay ra với Tiêu Vận.
Từng bước chân tiến về phía Tiêu Vận.
Miệng cười châm biếm.
Giơ ra bàn tay trắng tựa như ngọc về phía Tiêu Vận.
“Nhị tỷ tỷ”
Hoàng Bắc Nguyệt đổi hướng, bàn tay kia di chuyển đến gần mảng đất mà Tiêu Vận dừng lại, nhặt lên cây trâm cài.
Tiêu Vận vừa nhìn đã nhận ra.
Là cây trâm mà nàng mua cho Ngọc Tiêu Nhi.
Từ khi nào mà nó lại ở đây chứ.
Hoàng Bắc Nguyệt cầm đồ vật lên xem xét, có chút không hài lòng rồi ném lại cho Tiêu Vận.
“Hôm nay, ta tha cho Nhị tỷ một mạng.
Nhưng nếu có lần sau, sẽ không có may mắn như vậy đâu”, Hoàng Bắc Nguyệt xoay lưng lại hướng về phía Phong Liên Dực.
Bóng lưng gầy gò tiêu sái đi thật nhanh, những sợi tóc đỏ càng tăng thêm thêm khí phách của nàng.
Hí Thiên, cửu tinh Triệu hồi sư, là chủ nhân của Băng Linh Huyễn Điểu.
“Ngươi chẳng nhẽ tha cho nàng thật sao, thân phận của ngươi đã bị nàng ta nhìn thấy”, Phong Liên Dực đi theo Hoàng Bắc Nguyệt thắc mắc.
Dựa theo tính cách của nàng sẽ không cho qua chuyện này, nhất là người đó là Tiêu Vận.
“Ta tha cho nàng đâu có nghĩa là vận mệnh cũng vậy”, Hoàng Bắc Nguyệt đón lại Xích Kim Thánh Hổ, vẻ mặt thờ ơ đáp lại.
Phong Liên Dực ngẩn ngơ một lát rồi bất chợt cười.
Xem ra hắn đã hiểu ra ý của nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt quả thật làm việc chưa hề nương tay bao giờ.
Cả hai người cùng tiến về phía mà nhóm Dong Binh Đoàn Đang đóng quân ở đó.
Chuẩn bị nháo lên một trận thật lớn.
.