Dùng Răng Thành Danh

Chương 4: Hot boy trường


Đọc truyện Dùng Răng Thành Danh – Chương 4: Hot boy trường

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Chu Thụ nghẹn một chút, cuối cùng cũng nhớ tới mình còn đang livestream, siết nắm tay với đội hữu một cái: “Đánh chỉ là một ví dụ thôi, hiểu không?”

Đội hữu khôn ngoan gật đầu: “Hiểu hiểu hiểu.”

Bình luận trên màn hình đã phủ đầy tiếng cười.

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…]

[Ấy thế mà đánh người là một ví dụ à? Tui đọc ít sách lắm đừng lừa tui nha.]

[Không sai, đánh là một tính từ, tui chứng minh cho nè!]

[Cho nên sao hồi xưa lại có chị dâu cũ vậy?]

Làm sao mà có à?

Nhớ lại đủ chuyện trong quá khứ, Chu Thụ không khống chế được rùng mình một cái, tung chiêu lớn giết một tên, lại chém cho thi thể mấy dao mới chậm lại: “Không phải tôi không ưa người đó, chỉ là chưa từng gặp người làm người như thế thôi. Đồ ăn sáng thì muốn anh tôi mua cho hằng ngày, không mua thì nhịn đói không ăn; đến thư viện tự học thì anh tôi nhất định phải giữ chỗ cho, không giữ sẽ không đi học; ăn thì muốn anh tôi nhặt tỏi cho, trẹo chân thì muốn anh tôi cõng đi…”

Đội hữu ngẩn tò te, yếu ớt giơ tay: “Ừm này… chuyện này ấy? Đây không phải là những chuyện mà bạn trai phải làm sao?”

Nếu như đối phương là một cô gái, đó đúng là những chuyện mà bạn trai phải làm. Mua đồ ăn sáng, giữ chỗ cho, thậm chí cõng đi, đều là những chuyện cơ bản khi yêu nhau lúc học đại học.

Vấn đề là, người nọ là một người đàn ông còn cao hơn anh hắn nữa kìa!

Chu Thụ vô cùng bực bội: “Vậy mà người đấy còn nhận sô-cô-la người khác tặng nữa!”

Đội hữu hiểu rõ: “Vậy thì hơi bích-chờ rồi.”

Chu Thụ giống như là tìm được cửa đột phá, tinh thần đại chấn: “Không chỉ nhận, còn giả vờ là mình mua, rồi bán lại cho anh tôi.”

Đội hữu: “Ớ đậu xanh?”

Chu Thụ: “Cậu có biết cuối cùng hai người bọn họ chia tay làm sao không? Người đó nhắn tin cho anh tôi, hẹn anh ấy đến khách sạn gặp mặt.”


Đội hữu lộ ra nụ cười bỉ ổi: “Ồ ố ô, sau đó thì sao?”

[Sau đó, móc ra còn to hơn anh trai…]

[Sau đó, hấp diêm ngược lại anh trai?]

[Sau đó, trở tay tố cáo với chú cảnh sát?]

Bình luận trên màn hình bắt đầu suy đoán lung tung.

Chu Thụ dùng sức gãi cái đầu đỏ một cái: “Sau đó anh trai ngốc của tôi đợi cả ngày mà cũng không đợi được người, lại đợi được một đám không hiểu cái gì đánh cho anh ấy một trận, suýt nữa đã lấy mạng anh ấy.”

Bàn tay của đội hữu điều khiển nhân vật trò chơi tiến vào vực sâu: “Gì dậy trời? Đậu xanh! Đây là kiểu phụ nữ gì thế, kiểu lấy sắc giăng bẫy à? Vậy cũng quá ác độc rồi!”

Chu Thụ: “…”

Hơi có chút dùng từ nhưng không diễn đạt được tròn ý. Không đợi hắn thu lại lời nói, cái gáy bỗng nhiên trúng một cái tát, cả khuôn mặt đập xuống bàn phím. Nhân vật trò chơi mặc áo giáp mới điên cuồng loạn vũ một trận, giờ lại nhảy đoạn Breaking có chút lẳng lơ trước mặt kẻ địch.

“Nói bậy cái gì thế.” Hạ Du Châu dùng tay lau tóc, xuất hiện ở phía sau em trai giống như một con ma vậy.

Chu Thụ kéo bàn tay của cậu đặt ở trên đầu mình, quay đầu lại nhe răng với cậu, ánh mắt lại liếc thấy ánh mắt đờ đẫn của đội hữu. Đội hữu ra hiệu nói hắn nhìn màn hình, màn hình đã bị bình luận phủ kín.

[A a a a a a đẹp trai quá! Mợ nó đẹp trai quá!]

[Người anh trai này tui bằng lòng!]

[Thụ thần cho mấy người, anh trai cho tui!]

[Anh trai nói đe doạ, giống như đại ca xã hội đen ngậm tăm trong phim Hồng Kông hồi xưa ấy. Bằng lòng, vô cùng bằng lòng!]

Vì đánh em trai, ngoài ý muốn bị lọt vào camera, vừa vạn bị fan nhìn thấy. Tóc trên đầu Chu Thụ lập tức dựng thẳng đứng, nhanh chóng quay đầu lại nhìn anh trai nhà mình.

Mới vừa tắm rửa xong, không đeo khẩu trang, khuôn mặt trắng nõn đến quá mức bị nước nóng hun lên, bây giờ hiện lên màu hồng nhạt khỏe mạnh, nhìn giống như con người, cũng không lộ ra cái răng nanh khiến người ta sợ hãi kia. Không đến nỗi nào.


Chu Thụ đẩy cậu ra khỏi phạm vi của camera: “Em nói đều là sự thật, nếu người đó không phục, thì cứ nói tới đánh em đi.”

Ngày hôm sau, trời chưa sáng Hạ Du Châu đã dậy.

Đá đá em trai ngủ đến bốn chân chổng vó: “Anh tới phòng khám đây.”

Ngày hôm qua đã hẹn với Trần Mặc, có thể động đậy thì liền chạy ra khỏi bệnh viện tới phòng khám bệnh tìm cha. Vì phòng cho con trai đến mà không tìm thấy người, Hạ Du Châu phải nhanh chóng tới đó.

Chu Thụ không để ý tới cậu, chui đầu vào trong chăn ngủ tiếp. Đêm qua livestream tới hai giờ sáng, mới vừa nằm xuống, lại bị Hạ Du Châu túm lấy khoe khoang về con trai mới. Là con trai do cha Hạ Du Châu chuyển hoá được nửa chừng, Chu Thụ không có năng lực sơ ủng cho người khác, không thể hiểu nổi loại phấn khởi này của Hạ Du Châu.

“Em không tới gặp cháu trai cả với anh à?” Hạ Du Châu níu một dúm tóc đỏ, cố gắng đào em trai ra.

Trả lời cậu, là cái đầu chui vào càng sâu, và cái chân to dùng sức đá cậu.

“Chú hai vô tình vô nghĩa, sau này đừng có đòi thằng nhóc hiếu thuận với em nhá.”

Hạ Du Châu đón nắng sớm ban mai đi đến đường Hoàng Hôn, thời gian vẫn còn sớm, hầu hết cửa hàng trên đường cũng chưa mở cửa, chỉ có hai tiệm đồ ăn sáng đang kinh doanh.

Mua một bịch bánh bao hấp vừa đi vừa ăn, ném lên cao xong há miệng hứng được. Đi đến trước cửa “Nha Khoa Hạ Thiên,” vừa khớp ăn xong sáu cái bánh bao.

“Du Châu, sớm thế đã tới rồi à.” Bà chủ của thẩm mỹ viện sát vách cũng dậy từ sớm, nhìn thấy thanh niên đứng trước cửa phòng khám, cười lên tiếng chào, “Dì cho con một bồn hoa để trên thùng nước sơn đó.”

“Dạ.” Hạ Du Châu lên tiếng, lấy thùng sơn ở dưới chậu hoa ra, tiếp tục công việc mà hôm qua chưa hoàn thành xong — sơn hộp thư.

Phòng khám bệnh này đã đóng cửa nhiều năm, cái gì cũng cần phải sửa chữa lại lần nữa. Lúc trước đã thuê người sơn ở ngoài, nhưng mà mấy người thợ kia lại lười, né cái hộp thư làm bằng gỗ ở trước cửa ra.

Hộp thư này, là cha cậu để đó lúc mở phòng khám này. Người hiện đại rất hiếm khi viết thư, nhưng đồng chí Lão Hạ lại khăng khăng muốn treo một hộp thư ở trên tường, nói biết đâu bạn cũ sẽ gửi thư đến.

Hạ Du Châu chưa từng nhìn thấy lá thư nào của bạn cũ cả, từ sáng đến khuya cũng chỉ nhận được quảng cáo. Bây giờ năm năm không đến đây, hộp thư lại kì tích không bị các loại tờ đơn quảng cáo chen chật ních, nhưng lại không mở ra được. Không biết cái chìa khoá nho nhỏ đã đi đâu rồi, Hạ Du Châu cũng lười tìm, đơn giản che luôn hộp thư, dùng nước sơn mới biến nó thành một món đồ trang trí.


Sơn một lớp nước sơn màu xanh da trời nhạt cách điệu giống với màu của tường, lại vẽ một cái miệng mèo màu đen ở giữa, Hạ Du Châu hài lòng thưởng thức đại tác phẩm của mình một chút, đi rửa tay rồi đi mở cửa chính của phòng khám ra.

Phòng khám bệnh bừa bộn ngổn ngang, những thiết bị lớn đều được dùng khoác chống bụi phủ lên, vật tư tiêu hao không dùng hết thì hôm qua đã bị Hạ Du Châu tống hết vào thùng giấy. Ghế, bàn đều bị bụi bám kín, bóng đèn thì mười cái bể tám cái, cũng chỉ còn cái tủ lạnh đã lau chùi còn đang hoạt động.

“Phiền phức ghê.” Hạ Du Châu nhìn đống đồ khắp phòng, dùng nghị lực cực lớn mới kiềm chế được xúc động xoay người rời đi.

Nếu như chỉ có mình cậu, thì còn có thể lăn lộn một thời gian ngắn nữa. Nhưng bây giờ có con trai phải nuôi, cần nhanh chóng đăng tin phòng khám bệnh khai trương lại lên báo.

Tìm một hộp giấy ngồi xuống, Hạ Du Châu lấy sổ sách ra tính toán:

Tổng cộng là có hai cái ghế nha khoa cùng kiểu với nhau, đã hơi cũ. Bây giờ không mướn nổi nha sĩ thứ hai, làm việc chỉ có mình cậu, có thể bán hai cái ghế này đi rồi mua một cái mới.

Hầu hết vật tư tiêu hao đã quá thời hạn sử dụng, phải mua lần nữa, đó là một khoản lớn.

Cần có ít nhất hai nhân viên, một là thu ngân ở quầy lễ tân, một là y tá.

Càng nhìn càng đau đầu, sổ tay giấy ố vàng bị cậu viết loạn xì ngầu lên, sơ đồ cây biến thành một bụi cây gai.

“Lão Hạ, cha nói cha để lại cho con cái gì mà không được, lại để lại cho con một đống hỗn loạn thế này.” Hạ Du Châu nằm xuống trên cái thùng lớn, “Con không am hiểu nhất chính là sắp xếp lại đó.”

Quá phiền phức rồi.

Lúc còn đi học, thầy giáo vạch ra hết trọng điểm, chỉ cần sắp xếp lại thành một cái bảng thì sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Nhưng đối với Hạ Du Châu mà nói, khó khăn nhất chính là bước “Xếp lại thành bảng” này, bình thường thì cậu cứ nhớ hết tất cả mọi thứ, quản cái khỉ nào là trọng điểm.

Mãi đến khi người nào đó bắt đầu tự học với cậu, Hạ Du Châu mới chính thức có “Bảng trọng điểm” thuộc về mình.

Ụp tờ giấy mực đen kia lên mặt, Hạ Du Châu tính vừa ngủ vừa đợi con trai đến cửa. Không biết có phải là do sổ sách xui xẻo gây hoạ không, lại mơ thấy chuyện trước kia.

“Có kết quả bình chọn hot boy trường rồi, ha ha ha ha… Anh đoán xem anh đứng thứ mấy?” Chu Thụ chạy về từ tiệm net, trên người có mùi hỗn hợp của thuốc lá và mì ăn liền, cười đến không thấy tổ quốc đâu.

Hạ Du Châu đang loay hoay với cây kiếm đạo cụ, Đoàn Nghệ thuật của trường tổ chức lễ hội văn hoá, sống chết muốn cậu biểu diễn múa kiếm. Gần đây ai cũng bận rộn chuẩn bị tiết mục, đúng là không quá quan tâm đến “Bình chọn hot boy trường” trên diễn đàn trường. Nghe em trai nói thế, không để ý lắm nói: “Thứ mấy?”

Trên diễn đàn BBS của trường có đăng ảnh chụp của hai mươi mấy nam sinh, để cho mọi người bỏ phiếu bình chọn hot boy trường. Không chỉ hoạt động trên mạng, ở ngoài còn có các nữ sinh giúp kéo phiếu. Hoạt động này đã tiến hành hừng hực khí thế được một tuần, hôm nay rốt cuộc cũng cho ra kết quả cuối cùng.

“Thứ ba.” Chu Thụ mở laptop trên bàn ra, cho cậu xem trang web.


“Chu choa?” Hạ Du Châu nhướng mày, lập tức hăng hái lên, “Trường học này còn có người đẹp trai hơn gia sao?”

“Phụt —” Bạn cùng phòng ngồi trên giường uống Coca, phun ra một ngụm, “Hạ Du Châu, cậu khiêm tốn chút đi, làm sao lại không có người đẹp trai hơn cậu được chứ.”

“Xì, để mình xem, là cái mặt nào xếp hạng trước gia.” Hạ Du Châu bĩu môi xích lại gần nhìn. Là một ma cà rồng thuần chủng, không nói đến cái khác, chỉ có da mặt trắng đến phát sáng này thôi, cũng không tin có con người nào so được với mình. Hai thằng cha xếp trước mình kia, chắc chắn là độn phiếu rồi.

Đứng thứ nhất, sinh viên năm hai khoa Lâm sàng trường Y, Tư Quân.

Đứng thứ hai, nghiên cứu sinh năm nhất khoa Cơ sở trường Y, Hà Dư.

Đứng thứ ba, sinh viên năm hai khoa Nha khoa trường Y, Hạ Du Châu.

Ảnh chụp của người đứng thứ hai đúng là đẹp thiệt, người thứ nhất thì lại không hề có ảnh chụp chỉ có tên, Hạ Du Châu xoa cằm.

Bạn cùng phòng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, lại gần: “Là hai người bọn họ à.”

“Cậu biết hả?” Hạ Du Châu mở một bịch táo tàu khô ra, đưa cho bạn cùng phòng.

“Rộp rộp,” bạn cùng phòng cầm lấy ném vào miệng nhai: “Hà Dư thì mình nhìn thấy rồi, nam thần khoa Cơ sở, là người đã từng lên TV. Tư Quân… người này cực kỳ thần bí, thậm chí còn nói là cậu ta đẹp đến độ thần ghét người oán, mấy nữ sinh còn đặt biệt danh cho cậu ta là quý công tử hay tiểu vương tử gì đó, dù sao cũng nói đến rất huyễn hoặc.”

Chỉ bằng vào một cái tên mà có thể dành được quán quân, đúng là rất huyễn hoặc.

“Em biết nè, quý công tử Đại học Y.” Chu Thụ cũng thuộc khoa Lâm sàng trường Y giơ tay, “Thậm chí nói anh ta giống như quý tộc thời Trung cổ, trông ngầu lòi cao quý (1) lắm, nhưng mà em chưa gặp bao giờ.”

(1) Nguyên văn là “bức vương,” chỉ kỵ sĩ mặt nạ Kabuto, bởi vì cực kỳ đam mê trang bức (giống như mỗi lần chiến đấu đều sẽ múa tay lên trời), bởi vì được tặng cho biệt danh là bức vương (Jikipedia). Mà từ “trang bức” hay “trang B” là dùng để chỉ hành vi của con người, có hai nghĩa: nghĩa hẹp của từ này nghĩa là tỏ ra mình rất trâu bò, nghĩa rộng là chỉ tất cả động tác làm ra vẻ (Baidu). Bởi vì có khi từ này được dùng để khen ngợi, lại có khi dùng để chê, mà mình không tìm được từ tiếng Việt nào có nghĩa y chang theo từng ngữ cảnh nên sẽ chuyển nó theo nghĩa trong ngữ cảnh đó.

Càng nghe càng tò mò, Hạ Du Châu vô cùng muốn biết bộ dáng của Tư Quân trông ra làm sao.

“Dễ lắm, cậu cứ đi tham gia buổi trao giải hot boy trường là được rồi.” Bạn cùng phòng chỉ vào thông báo ở phía dưới diễn đàn.

Ba hạng đầu trong bình chọn hot boy trường, sẽ có lễ trao giải được tổ chức vào ngày mai, trao tặng huân chương hot boy trường, và một số phần thưởng của mấy người tài trợ hoạt động. Nội dung của phần thưởng là, mỗi người được một thùng xịt chống nắng.

Hạ Du Châu lập tức động lòng.

“Vậy mình đi xem chai xịt chống… Khụ, hai người đứng trước trông làm sao.”

/Hết chương 4/


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.