Đọc truyện Dùng Răng Thành Danh – Chương 27: Kỵ sĩ
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Đang ngây người, lại bỗng chốc chạm nhau với ánh mắt của Tư Quân, Hạ Du Châu ngượng ngùng phất tay một cái.
Thanh kiếm trong tay của Tư Quân dài hơn của bọn họ nhiều, nhìn qua cũng thấy tinh xảo hơn. Mũi kiếm hướng xuống đất, theo giày da màu đen kia từng bước một đi tới, ánh sáng nhạt ở trên mũi kiếm vẽ ra gợn sóng hoa văn trên nền đất.
“Tôi cần một lời giải thích.” Tư Quân dừng lại trước mặt Hạ Du Châu, ánh mắt đảo qua mọi người ở trong gương.
Ba thiếu niên im như thóc, không dám nói lời nào; Chu Thụ thì không hề nghe thấy, thừa dịp đàn muỗi không bay được, tìm kiếm đâm từng con, nắm chắc thời gian cướp đầu muỗi.
Hạ Du Châu là người duy nhất dám nói chuyện: “Tại sao anh lên sân khấu còn có hiệu ứng đặc biệt nữa vậy?”
Tư Quân: “…”
“Đó là trường năng lượng, đủ mạnh là có thể có.” Bạn học Bạch làm đại biểu cho lớp nhịn không được lên tiếng, tới khi Tư Quân nhìn qua, trong nháy mắt liền rụt cổ.
“Ba phút đồng hồ diệt muỗi, mười lăm phút dọn sạch chỗ này.” Tư Quân nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, nói với ba thiếu niên.
“Vâng!” Mấy thiếu niên không dám có bất cứ dị nghị gì, cũng bắt đầu làm việc giống như Chu Thụ.
Đám muỗi này cũng không phải là bị đóng băng hoàn toàn, mà là động tác trở nên chậm chạp, còn đang ráng vỗ cánh. Do rơi vào trường hợp trông chẳng có tính thẩm mỹ gì, muỗi chồng lên muỗi, muốn đâm chết toàn bộ trong vòng ba phút đồng hồ cũng là một loại kỹ thuật sống. Sau khi đâm chết xong, lại hì hục nạy miệng của muỗi ra.
Chu Thụ nhìn xong, lập tức dừng tay, làm nữa thì giống như đang làm công cho Tư Quân. Nghe bạn nhỏ nói, đổi điểm cần miệng của muỗi, liền nhặt mấy cái mình nạy ra lên ôm vào: “Mấy con muỗi này rốt cuộc là gì thế.”
Tư Quân hơi nhíu mày, lấy ra một cái hộp nhỏ trong suốt lớn cỡ bằng cục tẩy: “Muỗi bệnh, cũng được gọi là muỗi dịch bệnh, sẽ tạo ra bệnh tật cho con người, trong thế giới thực thì nhìn không thấy sờ không được.”
Chu Thụ: “… Anh là học sinh học Y học Lâm Sàng, nói câu này ra không thấy thẹn à?”
Thứ gây ra các loại bệnh truyền nhiễm không phải là vi khuẩn, cũng không phải là siêu vi trùng, mà là muỗi lớn dị thứ nguyên nhìn không thấy sờ không được. Lời này mà lọt ra ngoài, giấy phép hành nghề y của Tư Quân sẽ lập tức bị treo.
Tư Quân đưa hộp cho hắn: “Nếu muốn dùng khoa học để giải thích, thì có thể hiểu theo kiểu này, muỗi bệnh là hỗn hợp của hàng loạt siêu vi trùng, thực thể hóa ở trong một ranh giới nào đó.”
Bác sĩ Tư biết lắng nghe, lại giải thích cho hắn một lần từ khía cạnh khoa học.
“Khoa học chỗ nào?” Đầu đỏ của Chu Thụ có đầy chấm hỏi trên đó, nhận lấy theo bản năng, “Cái gì thế?”
Tư Quân nhướng cằm, ý bảo hắn nhìn bạn nhỏ ở đằng sau làm như thế nào. Những người bạn nhỏ bên kia, trong tay cũng có một hộp như vậy, mấy bạn nhỏ nạy miệng của muỗi ra, đâm vào hộp, gai nhọn dài hơn một thước lập tức biến thành kim thêu.
Chu Thụ: “…”
Quên đi, đã vượt ra khỏi phạm vi hiện tượng khoa học rồi, không thể nào là việc mà một tuyển thủ thể thao điện tử có thể nghiên cứu hiểu ra được.
“Vậy người sói thì sao?” Hạ Du Châu ngồi xổm ở cạnh thi thể của cự thú, kéo kéo tai con chó, “Trên thân sói có rất nhiều siêu vi trùng, cho nên sẽ giãn ra, sau khi chết sẽ có muỗi bay ra à?”
“Có thể hiểu là như thế, nó là do em giết sao?” Tư Quân dùng mũi kiếm nâng cái miệng cho không trọn vẹn lên. Mũi kiếm đã không phát sáng nữa, chỉ là ánh trăng màu bạc trong không gian vẫn chưa biến mất.
“Ừm đúng.” Hạ Du Châu lên tiếng, tùy ý ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn trăng rằm mới xuất hiện. Nền trời trong gương không có sao, mặt trăng gần trong gang tấc. Những rạng mây lượn lờ xung quanh trăng sáng như đang vương xuống, rơi xuống trên sống mũi anh tuấn của người trước mắt.
Chẳng biết Tư Quân cũng ngồi xổm xuống từ lúc nào, nhưng mà là động tác cong một gối tiêu chuẩn, là cái kiểu cho một cái nhẫn kim cương nữa thôi là có thể cầu hôn luôn. Bản chất hoàn toàn khác với kiểu ông cụ ngồi chồm hổm ở đầu ngõ và cơm của Hạ Du Châu.
Lãnh chủ đại nhân móc hai cái răng nanh dài ra, dùng khăn tay quấn lại, đưa cho Hạ Du Châu.
Mới vừa rồi còn nói thiếu một cái nhẫn kim cương, không phải giờ có rồi sao. Hạ Du Châu nhìn động tác này của hắn, trong lòng lộp bộp một chút, nhanh chóng nhận hai cái răng có dính nước bọt kia, bình tĩnh một chút: “Đưa em cái này để làm gì?”
“Chiến lợi phẩm, đây là cái em nên được.” Tư Quân giống như là lần đầu tiên quen cậu, nhìn chăm chú. Chắc là do huyết thống Châu Âu chẳng biết nhiều ít gây rối, ánh mắt của hắn thâm thuý hơn người bình thường, mặc dù chỉ là im lặng nhìn, cũng khiến cho người ta có một loại lỗi giác được nhìn chăm chú đầy thâm tình.
Đương nhiên, cũng có thể là lỗi giác cá nhân của Hạ Du Châu. Vội ho một tiếng: “À, dùng cái này để đổi điểm đúng không.”
Mới vừa rồi còn đang lo không biết phải kéo con chó này đi thế nào, giờ chỉ dùng hai cái răng thôi thì quá tốt rồi.
“Chú út, dọn xong rồi.” Tư Hoành Hoành đột nhiên chen vào nói, cắt ngang không khí vi diệu giữa hai người, “Nha Nha, kiếm thuật của anh lợi hại thật.”
Tư Quân đứng lên, lạnh lùng nhìn tiểu bối nhà mình: “Nha Nha?”
“Là, là tên trên mạng của anh ấy.” Tư Hoành Hoành nói lắp một chút, sau đó tràn ngập khao khát ngẩng đầu nhìn về phía lãnh chủ, “Chú út, con có thể học kiếm thuật với anh ấy được không?”
Không đợi Hạ Du Châu phát biểu ý kiến, Tư Quân liền lên tiếng từ chối: “Không thể.”
Bạn nhỏ thất vọng cụp mắt xuống, nhưng cũng không nhiều lời nữa, hơi khom mình hành lễ cáo lui.
Hạ Du Châu: “… Thằng bé muốn học thì đừng nên đả kích tính tích cực của nó, không được thì đăng ký cho một lớp võ thuật cũng được.”
Tư Quân xoay ngang thanh kiếm cầm trong tay lên, thân kiếm được đặt trên một bàn tay khác đeo bao tay: “Đây là kiếm chém (1).”
(1) Kiếm chém (Sabre): một loại kiếm dùng trong đấu kiếm hiện đại. Trong thi đấu, mục tiêu hợp lệ của kiếm Sabre là đầu, thân người và cả hai tay (Võ Thuật).
Kiếm này được làm phỏng theo kiếm dùng trong quyết đấu giữa thân sĩ thời Trung cổ, là loại dùng trong thi đấu như kém liễu (2) và kiếm chém. Hai cạnh mềm dẻo, dài nhỏ nhẹ nhàng, dùng “đâm” làm chủ. Mà Tư Quân cũng hiểu về kiếm thuật của Hạ Du Châu.
(2) Kiếm liễu (Foil): một loại kiếm dùng trong đấu kiếm hiện đại. Kiếm liễu được tính điểm bằng các đòn đâm trúng ngực, bụng, hạ bộ và cổ (Võ Thuật).
Trong lễ hội văn hóa của sinh viên, người này ngại kiếm đạo cụ quá mềm, lén đổi thành kiếm thật. Chơi đùa với kiếm đến mức mây bay nước chảy lưu loát sinh động, đẹp đẽ phi phàm, một kiếm liền cắt đứt ống tay áo dài của người múa dẫn đầu lại lần nữa nhảy sai vị trí. Sợ đến nữ sinh kia hoa dung thất sắc, không múa trước mặt cậu nữa.
Kiếm pháp truyền thống của Trung Hoa, cương nhu bổ sung lẫn nhau, động tác phong phú, rút, kéo, nhấc, chặn, đâm, phẩy, đánh nhanh… không hề thích hợp với kiếm chém dài nhỏ, cũng không phù hợp với phong cách của thị tộc Hàm Sơn.
Tư Quân mang theo Hạ Du Châu bước ra khỏi thế giới trong gương trước, ba bạn nhỏ còn đang bận rộn ở trong. Không lâu sau, trong gương dấy lên ánh lửa, đốt cháy thi thể người sói ngay tại chỗ.
“Người sói sẽ lây lan tật bệnh, nhìn thấy thì nhất định phải giết. Nhưng nếu giết ở trong hiện thực thì sẽ mang đến tai hoạ cho con người, cho nên chúng tôi đều giết ở trong này.”
Mặc dù như thế thì sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Ánh lửa xuyên qua mặt gương, sáng tắt sáng tắt.
Hạ Du Châu nghe Tư Quân giải thích, cuối cùng cũng hiểu được, lần đầu tiên hiểu đại khái được kiểu hành vi của loại phương Tây. Đây không phải là một trò chơi sắm vai nhân vật phong cách Don Quijote (3), mà là thật sự đang làm chuyện có ích… bắt muỗi gì gì đó.
(3) Phong cách Don Quijote: ý chỉ làm gì đó mà mang theo tràn ngập lý tưởng, ước mơ, chỉ dùng hy vọng để làm chứ không hề nghĩ đến hiện thực. Don Quijote là nhân vật chính trong tiểu thuyết “Don Quijote xứ Mancha.” Don Quijote là một quý tộc nghèo, anh ta đọc tiểu thuyết về kỵ sĩ rồi trầm mê mình trong đó, quyết định sống theo cách của kỵ sĩ. Vì thế mặc áo giáp, cưỡi một con ngựa gầy ốm, mang theo người hầu ra ngoài hành hiệp. Kết quả lại gây ra bao trò cười, ăn khổ bao nhiêu lần, mãi đến lúc gần chết mới tỉnh lại (Baidu).
“Mạo muội hỏi một câu.” Kiến thức của Hạ Du Châu đã đi tới hạn cuối, cố gắng hỏi một câu uyển chuyển, “Loại phương Tây mấy anh thuộc về bộ dơi à?”
Tư Quân từ từ quay qua nhìn cậu, mắt còn nhanh hơn cử động của gương mặt: “Chúng tôi không phải là dơi.”
Lãnh chủ đại nhân xoay người rời đi. Hạ Du Châu dùng cùi chỏ huých em trai: “Có phải lúc nãy anh ấy liếc mắt khinh thường anh không?”
Chu Thụ đang nghiên cứu cái hộp nhỏ vốn chẳng hề chú ý tới, nghe anh trai nói thế thì lập tức ngẩng đầu: “Anh ta liếc mắt khinh thường anh hả?”
“Không không không!” Hạ Du Châu nhanh chóng dùng cánh tay vòng cổ của em trai lại.
Bận rộn hồi lâu, Hạ Du Châu đã buồn ngủ tới ngáp mấy cái liền, quay về toà nhà thì chỉ muốn lên lầu ngủ. Nhưng mà đại nhân cũng không tính nghỉ ngơi ngay bây giờ, ngồi ghế chủ vị trong phòng khách im lặng uống trà.
Ba thiếu niên đứng như chim cút, ngay cả thiếu gia thị tộc Thập Lục vẫn luôn phách lối cũng không dám nói gì. Bạch Hưng Vượng đẩy đẩy Tư Hoành Hoành, ý bảo hắn nói gì đi, dù sao đây cũng là địa bàn của thị tộc Hàm Sơn bọn họ. Tư Hoành Hoành mới vừa bị chú út từ chối một lần, giờ vẫn còn đang ủ rũ.
Cửa chính “két” được đẩy ra, một thiếu nữ xinh đẹp mặc máy ngắn đi giày cao gót bước vào, mở miệng thì là giọng thanh niên trung khí mười phần: “Mấy đứa đúng là ăn gan cọp ha!”
Hạ Du Châu đã chuẩn bị tâm lý, cũng vẫn còn ổn. Chu Thụ không hề phòng bị, sợ đến lảo đảo một cái: “Ôi đệch!” Nhỏ giọng hỏi anh trai, đây là nam hay nữ.
“Thiếu nữ” nghe nói như thế, kỳ quái lườm Chu Thụ, níu tóc vàng mềm mại trên đầu xuống, lộ ra tóc ngắn màu đen, mỉm cười: “Cưng chưa thấy ai giả gái bao giờ à?”
Chu Thụ là tuyển thủ thể thao điện tử, hoàn toàn vượt trội, mặt không đổi sắc nói: “Thấy rồi.”
Thanh niên cảm thấy chưa từng gặp hai người này, nhịn không được nói thêm một câu: “Tôi là Hà Khoảnh, thị tộc Miền Nam, hai vị này là…”
Tư Quân đặt chén trà trong tay lên dĩa trên bàn: “Bọn họ mới gia nhập vào thị tộc Hàm Sơn, Hà lão tam, nói chuyện chính đi.”
Vi phạm luật lệ, đi săn ở trong khu cắm săn, không kiêng nể gì chống lại mệnh lệnh của lãnh chủ, việc này có thể lớn có thể nhỏ. Phạt thì nhất định phải phạt, Hà Khoảnh dùng ngón tay cóc đầu mấy thiếu niên từng đứa một cái, sau đó nói với Tư Quân: “Bọn nó mới vừa đủ mười sáu tuổi, chính là tuổi nghịch ngợm. Năm đó khi chúng ta mười sáu tuổi, cũng không phải là vi phạm lệnh cấm cả ngày sao, không bằng phạt bọn nó…”
Tư Quân cắt ngang cò kè mặc cả của hắn, hạ lệnh: “Mỗi người một trăm điểm, mười ngày ở đoàn kiểm tra phục vụ.”
“Hả?” Mấy bạn nhỏ bày ra sắc mặt đau khổ, Bạch Hưng Vượng kêu thảm nhất, lúc mới bắt đầu thì hắn đã đề nghị ăn lẩu rồi, nào muốn ra ngoài gây hoạ đâu. Tư Hoành Hoành lấy tư cách đề cao của người nhà họ Tư, không có dị nghị.
Nhưng Địch Lệ thì không phục lắm, giơ tay chỉ Hạ Du Châu ngồi bên cạnh Tư Quân: “Anh ta cũng đi săn với chúng tôi, tại sao không phạt anh ta?”
Tư Hoành Hoành lập tức tức giận, hất tay Địch Lệ xuống: “Người ta đã cứu chúng ta, sao cậu có thể như vậy chứ!”
Bạch Hưng Vượng cũng nhìn không được: “Nếu không có Nha Nha thì chúng ta đã sớm bị người sói cắn chết.”
Mặt Địch Lệ đỏ lên, gân cổ nói: “Chúng ta là quý tộc… cùng vi phạm lệnh cấm mà chỉ phạt chúng ta, làm cho tôi nghi ngờ khả năng quản lý lãnh địa của thị tộc Hàm Sơn!”
Tư Quân vốn chẳng phản ứng gì, mắt lập tức lạnh xuống, Hà Khoảnh bên cạnh cũng đổi sắc mặt.
Câu trước chưa nói xong, nhưng ý trong đó thì rất rõ ràng. Hạ Du Châu là chư hầu, mà hắn là quý tộc, vốn có nghĩa vụ cứu bọn họ.
Hạ Du Châu im lặng xắn tay áo lên. Nhóc thúi theo kiểu phong kiến dục nghiệt này tính leo lên đầu cậu đây mà, rõ ràng là thiếu một trận khô máu của chủ nghĩa xã hội.
Tư Quân: “Cậu ấy là đại kỵ sĩ của tôi.”
Hạ Du Châu: “Hả?”
Tư Quân: “Là tôi phái cậu ấy đi, cậu ấy chấp hành mệnh lệnh của tôi.”
Hạ Du Châu: “Sao?”
Tư Quân đứng lên, nhìn thiếu gia thị tộc Thập Lục từ trên cao xuống: “Đại kỵ sĩ chỉ tận hiến cho lãnh chủ, không có nghĩa vụ cứu những quý tộc khác.”
Hạ Du Châu: “???”
Phong đại kỵ sĩ lúc nào thế, đã được bản thân mình đồng ý chưa?
/Hết chương 27/
Lần lượt từ trên xuống: kiếm liễu, kiếm ba cạnh, kiếm chém.