Dùng Răng Thành Danh

Chương 20: Hàm Sơn


Đọc truyện Dùng Răng Thành Danh – Chương 20: Hàm Sơn

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Ba người bận rộn cả ngày ở phòng khám, cuối cùng cũng dọn dẹp sắp xếp được đâu ra đó. Ngoại trừ hai ghế nha khoa loại lớn và ghế sô pha nghỉ ngơi vẫn còn chưa được thay mới thì những cái khác trông cũng ổn rồi.

“Cũng nên thay tủ lạnh này đi, nó mười tuổi rồi.” Con trai cần cù cầm cuốn sổ nhỏ, tuần tra một vòng, nhớ hết những chỗ vẫn chưa được lắm.

Hạ Du Châu chồng lên em trai giống như giẻ lau, một ngang một dọc, nằm xoè trên miếng xốp chống té của trẻ em. Nghe thấy con trai nói vậy, khó khăn ngẩng đầu lên: “Chúng ta không có tiền, sau này rồi thay.”

Mặt Chu Thụ oán hận, buồn bực hờn dỗi nói: “Em cho anh mượn trước này.”

Hạ Du Châu ngáp một cái: “Em muốn tài trợ thì còn được, cho mượn thì dẹp đi. Mới khai trương đã thiếu nợ, xui xẻo gì đâu.”

Chu Thụ “xì” một tiếng, mặc kệ cậu.

Con trai bận rộn xong, đi tới nhìn chằm chằm vào tư thế của hai vị trưởng bối một hồi. Tính sương sương ra được góc tốt nhất để chơi chồng người, tháo giày ra nhún từ góc bốn mươi lăm độ, duỗi tay ra, bổ nhào lên.

Hạ Du Châu thì còn ổn, em trai ở dưới cùng bị đè tới kêu “chít” một tiếng, vung chân biểu thị kháng nghị.

Đợi tới khi đại kỵ sĩ Triển tìm tới, liền thấy ba người chồng lên nhau tạo thành một ngôi sao sáu cánh, không xác định hỏi: “Đây là trận pháp của loại phương Đông mọi người à?”

“…”

Đại kỵ sĩ lái một chiếc xe nhỏ tới, chở ba người bọn họ tới Viên Nguyệt Hồ.

Hạ Du Châu nhét em trai không mấy hữu hảo với đại kỵ sĩ vào ghế sau, mình thì ngồi ghế phó, trên đường đi thì nói chuyện với đại kỵ sĩ: “Phải xưng hô với anh thế nào đây? Đại kỵ sĩ à?”

“Tệ nhân họ Triển, tên đầy đủ là Triển Long.” Đại kỵ sĩ lái xe, nhìn thẳng về trước.

“À.” Hạ Du Châu có chút thất vọng, tên này quá địa phương rồi, còn tưởng rằng sẽ giống như La Ân, tên là Triển Mộ Tư gì gì đó, “Có phải đại kỵ sĩ là kiểu như hộ vệ của lãnh chủ không.”

Triển Long: “Có thể hiểu như vậy.”

Hạ Du Châu: “Vậy hẳn nên gọi anh là… Triển hộ vệ?”

Trần Mặc vịn lưng ghế ngồi ló đầu lên: “Mọi người đang cosplay Khai Phong Phủ à? Có phải tên của lãnh chủ là Bao đại nhân không?”


Triển hộ vệ nghiêm túc trả lời: “Đại kỵ sĩ không phải là chức vị, mà là tước vị, chỉ có lãnh chủ mới có thể trao tước đại kỵ sĩ.”

Vị đại kỵ sĩ này nói không nhiều, nhưng nói tới lãnh chủ thì lại nói không ngừng nghỉ. Mấy đời nhà họ Triển bọn họ đều cống hiến cho nhà họ Tư, hắn là đứa con kiệt xuất nhất của nhà bọn họ vào thế hệ này, nên được phái tới cho tân lãnh chủ trẻ tuổi, được phong thẳng lên thành đại kỵ sĩ. Hiện tại, hắn cũng là đại kỵ sĩ duy nhất ở lãnh địa Bắc Kinh này.

Nhà họ Triển và nhà họ La, chính là chư hầu lâu đời nhất của thị tộc Hàm Sơn.

“Chư hầu.” Chu Thụ ngồi ở sau cười nhạo, “Mấy người đúng thật là phân cấp bậc nghiêm khắc nhỉ, không biết còn tưởng rằng bây giờ là xã hội nô lệ ấy chứ.”

Hạ Du Châu giơ tay lên ra dấu tay, ý bảo em trai câm miệng: “Vậy quản gia thì sao? Cũng là ông lão xuất sắc nhất của nhà họ La vào thế hệ này à?”

Nói đến quản gia, Triển Long không tự chủ được mà ngồi thẳng người lên: “Quản gia là gia chủ thế hệ này của nhà họ La, vốn là quản gia của nhà cũ. Bởi vì lúc mới tiếp nhận lãnh địa Bắc Kinh thì lãnh chủ còn đang đi học, không quản việc được, đại quản gia liền tự mình đến giúp đỡ.”

Giúp đỡ này liền giúp năm năm, cho đến giờ cũng không về nữa.

Cho nên, địa vị của vị quản gia này rất cao, cũng không chỉ quản lý một khúc trong căn nhà lớn kia.

Hoàn toàn không nhìn ra được. Đêm qua, sau khi quyết định gia nhập vào thị tộc Hàm Sơn, quản gia liền cười híp mắt muốn thêm WeChat của cậu, nói là để dễ dàng liên lạc, còn hỏi bình thường cậu thích ăn loại bánh ngọt gì. Hạ Du Châu mở WeChat lên, nhìn hình đại diện của quản gia, một ấm hồng trà và một miếng bánh kem sô cô la, trong vòng bạn bè toàn chia sẻ các loại cách nấu đồ ăn.

“Két ——” Xe bỗng nhiên thắng gấp, Hạ Du Châu lao thẳng về phía trước, lại bị dây an toàn kéo về, siết cậu đến ho sặc thành tiếng.

“Khụ khụ, sao thế?” Nhặt điện thoại rơi xuống sàn lên, Hạ Du Châu ngẩng đầu nhìn qua.

Xe đã đi tới vùng ngoại ô, con đường này rất hiếm người đi, hai bên là rừng cây nhân tạo. Đường khá hẹp, miễn cưỡng có thể cho hai xe đi song song, vị trí chếch về bên phải giữa đường lớn, có một con chó to đen thùi lùi ngồi ở đó.

Nhìn qua thì tình trạng của con chó kia không được tốt lắm, lông xoắn thành từng cục từng cục, nước miếng không ngừng nhỏ xuống từ cái miệng mở một nửa. Mắt bị đèn xe chiếu vào, phát ra ánh sáng đỏ khiến người sợ hãi. Cứ thế không nhúc nhích ngăn ở trước xe, nhìn chòng chọc vào người ở trong xe.

“Đừng mở cửa ra.” Đại kỵ sĩ nói một câu như vậy, giọng nói rõ ràng vô cùng căng thẳng. Từ từ xoay xe, chuẩn bị đi vòng qua con chó lớn.

Hạ Du Châu chống khuỷu tay trên cửa sổ xe, đặt nắm tay ở bên môi, hơi nheo mắt lại nhìn con chó kia.

Sau khi xe di chuyển xong, đổi qua đi làn trái của đường. Con chó kia đứng dậy, lại đi qua trái trong nháy mắt, đường đường chính chính chắn ở trước xe, lại ngồi xuống lần nữa.

“Chó ngoan thì không cản đường!” Chu Thụ nhìn thấy mà phiền, “Cứ chạy qua đi, nó sẽ tự tránh ra.”


“Không được.” Triển Long lập tức bác bỏ đề nghị này, lại di chuyển xe lần nữa.

Hạ Du Châu chuyển ngón tay tới răng nanh hút máu nhọn, khẽ chạm một cái, lập tức có một giọt máu chảy ra. Tiện tay rút một tờ khăn giấy ra, chùi giọt máu lên đó. Đợi tới khi Triển hộ vệ nhìn qua, cậu đã để khăn giấy lên mũi, xì mũi kêu to một tiếng, hết sức tự nhiên quay kiếng xe xuống dùng sức ném một cái.

“Đừng mở cửa sổ!” Triển Long lập tức đạp thắng lại, giơ tay kéo Hạ Du Châu về hướng này.

Cục giấy tròn theo gió bay đi, chính xác đụng trúng đầu của con chó kia. Sắc mặt Triển hộ vệ trắng bệch, dùng sức đè nút của bên tài xế xuống, nhanh chóng quay cửa sổ lên.

Khi bị đụng trúng thì con chó mở hàm răng hung ác ra, ngậm lấy tờ giấy kia, phát ra tiếng đe doạ đáng sợ. Sau đó, bỗng nhiên phun cục giấy ra, xoay người chạy mất.

Triển Long lập tức chuyển hướng, nhanh chóng rời khỏi chỗ này, tức giận đến thở hổn hển: “Sao anh có thể ném đồ ra ngoài cửa sổ vậy chứ!”

“Ây dà, cũng đâu có cách nào đâu, thói quen của mấy người quê mùa chúng tôi đó mà.” Hạ Du Châu xin lỗi không có thành ý gì, hy vọng đại kỵ sĩ tha thứ cho cậu không có tố chất.

Trần Mặc vịn cửa sổ xe ghế sau, nhìn con chó kia chạy đi. Khăn giấy ở chỗ kia, dính nước miếng của con chó, cùng với một màu đỏ tươi. Tờ giấy màu trắng giống y như bị ngọn lửa đốt cháy, dần dần thành cháy đen.

Thu ánh mắt lại, Trần Mặc như có điều suy nghĩ, giơ ngón tay ra đưa tới chỗ răng nanh nhọn, cắn một cái: “Úi da!”

Chu Thụ thấy cháu trai cả cắn ngón tay, ngạc nhiên lại gần: “Đói bụng à?”

Vẻ mặt của bạn nhỏ như đưa đám: “Đau.”

“Nói nhảm, cắn thế sao có thể không đau?”

“Đau răng.” Trần Mặc liếm cái răng kia một chút: “Hình như đang lung lay.”

Chu Thụ mở miệng hắn ra xem, lấy tay chọc chọc: “Chuyện tốt, răng này sắp rụng rồi.”

Trần Mặc khiếp sợ nhìn về phía cậu mình: “Sắp rụng mà là chuyện tốt á?”

Chu Thụ vỗ vỗ đầu chó của cháu trai: “Răng này rụng rồi thì sẽ mọc răng nanh hút máu. Khi hai răng nanh hút máu dài đủ rồi, con chính là một huyết tộc chân chính!”


Thì ra là thế! Bạn nhỏ lập tức vui vẻ, bắt đầu thỉnh thoảng lại lấy tay lắc lắc, hy vọng răng nhanh rụng.

Kế tiếp trên đường, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, chiếc xe thuận lợi dùng trước căn nhà lớn.

Quản gia ăn mặc chỉnh tề, đứng ở cửa nghênh đón bọn họ: “Hoan nghênh đã về nhà. Thiếu gia vẫn chưa về, nói chúng ta cứ dùng bữa trước.”

Hạ Du Châu kéo em trai và con trai cũng chào lại: “Không phải là huấn luyện sao?”

Quản gia cười híp mắt mời bọn họ đi vào, đi thẳng tới phòng ăn: “Không tính là huấn luyện, chỉ là dẫn mọi người đi tham quan một chút thôi.”

Chủ nhân không ở đây, quản gia liền ngồi chung một chỗ dùng cơm với bọn họ. Trên lý thuyết, bọn họ là chư hầu mới gia nhập thị tộc, không có được địa vị cao như quản gia. Nhưng La Ân vẫn khách khí mời Hạ Du Châu ngồi ghế đầu, cũng tự mình bưng món khai vị cho cậu.

Hình như Triển hộ vệ có chút kinh ngạc: “Ông La Ân?”

Quản gia chỉ mỉm cười, không có bất cứ ý muốn giải thích gì cả, dịu giọng nói chuyện với Hạ Du Châu: “Nghe nói mấy năm trước ngài đi du học ở nước ngoài, là ở nước nào thế?”

“Iceland.” Hạ Du Châu cắt một miếng bít tết bỏ vào trong miệng, tươi non không khô đúng là mỹ vị.

Trước mặt quản gia không có bít tết, chỉ có một chén hầm và vài miếng bánh mì. Ăn hai miếng, liền lưng ly thuỷ tinh lên từ từ uống một hớp huyết tương: “Sao lại đến chỗ lạnh như thế?”

Hạ Du Châu lại ăn thêm một miếng bít tết: “Ít nắng.”

Iceland gần Bắc Cực, một năm bốn mùa đều rất mát mẻ, không khi nào mà mặt trời quá chói chang khiến người ta nóng bức khó chịu. Thậm chí đến mùa đông còn có đêm vùng cực (1), mãi lâu cũng không được thấy mặt trời, đối với huyết tộc sợ phơi nắng mà nói thì là vô cùng tốt.

(1) Đêm vùng cực: là thời gian mà đêm kéo dài trên 24 giờ, thông thường diễn ra bên trong các vòng cực trong mùa đông tại bán cầu đó (Wiki).

Triển đại kỵ sĩ cau mày: “Nhưng mà, chỗ có mùa đông dài như thế thì phải ngủ đông lâu lắm nhỉ.”

“Ngủ đông…” Hạ Du Châu nghe từ đó, bỗng nhiên hiểu ra gì đó, liếc nhau với em trai, “Chúng tôi không ngủ đông.”

Quản gia cũng có chút ngoài ý muốn: “Thì ra là thế, vậy cũng tiết kiệm được rất nhiều thời gian.”

Loại phương Tây có kỳ ngủ đông, cũng không đến mức phải ngủ mấy tháng như động vật máu lạnh, nhưng ngày nào cũng có ít nhất là hai mươi tiếng đồng hồ ở trong trạng thái buồn ngủ.

“Quá cùi bắp rồi.” Chu Thụ nhỏ giọng lẩm bẩm, nháy mắt với cháu trai cả.

“Đúng thế.” Trần Mặc nịnh nọt trả lời một câu.


“Khụ.” Hạ Du Châu đá em trai một cái ở dưới bàn, để dao nĩa xuống, “Tôi ăn xong rồi.”

Dùng cơm xong, Tư Quân vẫn chưa về. Quản gia cầm lấy một giá nến, dẫn bọn họ lên lầu ba trước.

Hành lang hình chữ hồi (回) thật dài, trải thảm màu bạc mềm mại. Mái vòm cong theo phong cách cổ xưa, khắc hoa văn tinh tế tỉ mỉ phức tạp. Chỗ này giống y như một lâu đài trưng bày đồ cổ vậy, không có cửa sổ, một bên treo tranh một bên treo đèn.

Thuỷ tinh xinh đẹp chiếu ở đây đến đèn đuốc sáng choang. Ngọn nến trong tay quản gia cũng không thể mang đến tác dụng chiếu sáng, nhưng vẫn cầm chặt cho có cảm giác kiểu cách lễ nghi, mời bọn họ thưởng thức tranh vẽ trên hành lang dài.

Cách mỗi vài bước là lại có một bức tranh, trên đó vẽ chân dung, bên cạnh còn có chữ thuyết minh.

“Đây là bức hoạ của gia chủ các đời thị tộc Hàm Sơn, cùng với sự tích khi còn sống của bọn họ. Bản gốc nằm ở nhà cũ, những bản này đều là bản vẽ lại.” Quản gia trịnh trọng giới thiệu với bọn họ, cũng nói qua về các công tích vĩ đại của mỗi một đời gia chủ.

Mỗi người ngoại trừ tên còn có xưng hào. Dựa theo kiểu Châu Âu truyền thống, dựa vào sự tích nổi tiếng của người này để lấy xưng hào, ví dụ như Đồ Long Giả (giết rồng), Thí Quân Giả (hành thích vua). Hạ Du Châu nghe đến lờ đờ, cái gì cũng không nhớ nổi, tất cả tranh đều nhìn chẳng khác nhau mấy, chỉ có một bức cuối cùng khác với những bức còn lại.

Bởi vì bức cuối cùng không phải là tranh sơn dầu, mà là lối vẽ thủy mặc tỉ mỉ. Trong đó vẽ một người đàn ông mặc đồ cưỡi ngựa có ống tay áo hẹp kiểu dáng Châu Âu, hốc mắt sâu sóng mũi cao, còn có một đôi mắt màu xanh da trời, nhìn qua là biết đây là một người nước ngoài. Chỉ là ông ấy cầm một quyển sách hết sức có phong cách Trung Hoa ở trong tay, đứng cạnh rừng trúc, thoạt nhìn giống như nửa Tây nửa ta, vô cùng kỳ quái.

“Đây là tổ tiên, Tư Nam.”

Tên thật của ông là Stewart (Tư Đồ Nhĩ Đặc), là một quý tộc Âu Châu, đồng thời cũng là một thi sĩ. Khoảng chừng ba trăm năm trước, ông mang theo một cây đàn lia, theo một nhóm thương nhân Ả Rập phiêu bạt đến Châu Á.

Tất cả giống như trong truyện cổ tích, ông được quốc vương thưởng thức, cưới công chúa. Quốc vương cho ông đất phong, cũng ban tặng hầu tước.

Bởi vì ông là một thi sĩ, liền phong ở tại nơi Lý Bạch mò trăng —— Đang Đồ, đất phong bao gồm Đang Đồ phụ cận Hàm Sơn. Đang Đồ, lúc đó tên là “Đan Dương.” Là một ma cà rồng, không hề thích chữ có chứa “Mặt trời,” vì thế dùng Hàm Sơn làm xưng hào.

Xưng là, Hàm Sơn Hầu.

“Đang Đồ, Hàm Sơn… nằm ở đâu vậy?” Chu Thụ không rõ lắm về vị trí của hai huyện này.

Con trai có trí nhớ siêu quần giành trả lời: “Ở núi Yên Ngựa (Mã An Sơn).”

Hạ Du Châu xoa cằm một chút: “Hai chỗ lấy một chỗ, không nên lấy như thế. Lại nói đến tước hiệu của mấy người đều theo kiểu Châu Âu, hẳn là phải giống như bá tước Monte Cristo (2), không nên lấy tên là Hàm Sơn Hầu, nên lấy tên là…”

(2) Bá tước Monte Cristo: là một tiểu thuyết phiêu lưu của Alexandre Dumas cha. Cùng với một tác phẩm khác của ông là Ba chàng lính ngự lâm, tác phẩm thường được xem là tác phẩm văn học nổi tiếng nhất của Dumas (Wiki).

Trần Mặc: “Hầu tước núi Yên Ngựa.”

Tư Quân đang bước lên lầu nghe nói như thế, đạp hụt một bước.

/Hết chương 20/


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.