Dùng Răng Thành Danh

Chương 15: Lãnh địa


Đọc truyện Dùng Răng Thành Danh – Chương 15: Lãnh địa

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Huyết tộc mà còn có giới luật à?

Hạ Du Châu cảm thấy mình lăn lộn trong giới huyết tộc hai mươi mấy năm, hình như hoàn toàn không cùng một tộc với người ta.

Hà Dư khẽ thở dài: “Đương nhiên là có. Là chủng tộc khác con người khá nhiều, muốn sinh tồn trong xã hội loài người, chắc chắn là phải tự ràng buộc chính mình.”

Thời xa xưa thì được, dù sao tin tức cũng không lan truyền nhanh, thông tin về huyết tộc vẫn chỉ tồn tại trong các loại tiểu thuyết về chuyện kỳ lạ. Tới xã hội hiện đại thì không giống nữa, huyết tộc phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu không thì có thể lên trang đầu báo xã hội bất cứ phút nào.

Chuyện cẩn thận từ lời nói đến việc làm này, Hạ Du Châu vô cùng tán thành, nếu không phải thế thì cậu cũng sẽ không đeo khẩu trang hàng ngày: “Nhưng mà, chúng ta cũng đâu khác con người nhiều lắm đâu, chẳng qua là thực đơn khác nhau thôi mà.”

Hơn nữa cũng chẳng phải là cực kỳ khác nhau, ngoại trừ ngày nào cũng cần uống máu, đồ ăn khác cũng ăn giống thế.

Hà Dư không nói lời nào, chỉ mỉm cười nhìn cậu. Hạ Du Châu giơ tay đầu hàng, ý nói mình tự ngậm miệng rồi, hắn có thể nói tiếp.

“Về loại phương Đông, ghi chép được lưu giữ trong nhà anh cũng không nhiều lắm, cho nên cũng không phải là rất hiểu.” Hà Dư hơi chần chừ, bưng ly trà bằng sứ lên khẽ nhấp một ngụm, “Bây giờ em thẳng thắn nói thân phận ra với anh, là chuẩn bị vứt bỏ tất cả đi lánh đời à?”

Hạ Du Châu: “Cũng không xem là từ bỏ chọn lánh đời, dù sao cho tới giờ nhà em cũng không biết mình là kiểu lánh đời…”

Tôi không lánh đời, mà là đời lánh tôi mà thôi.

Trong hai mươi mấy năm qua, cậu vẫn cho rằng trên thế giới này chỉ có mấy huyết tộc là bọn họ mà thôi, tự nhiên không hề có suy nghĩ sẽ đi tiếp xúc với huyết tộc khác. Bây giờ nếu biết có huyết tộc khác tồn tại, vậy làm quen một chút là vẫn rất cần thiết. Ma cà rồng cũng cần xã giao, cần nhân mạch, cần mua sữa ăn sáng cho con trẻ.

“Vậy Tư…” Nghe tình huống như thế, Hà Dư vô cùng ngoài ý muốn, muốn nói gì đó nhưng lại bỗng nhiên nuốt xuống, “Vậy em có tính toán gì không?”

Hạ Du Châu giả vờ như không nghe được chữ “Tư” kia: “Sức miễn dịch của Trần Mặc rất thấp, bác sĩ đề nghị uống máu thanh trùng. Có con đường nào có thể mua được loại máu này không?”

Hà Dư: “Cái này chỉ cung cấp cho thành viên Huyết Minh thôi, không mua đi bán lại được.”


Hạ Du Châu: “Vậy anh có biết phương pháp chế tạo không?”

Hà Dư lắc đầu: “Công nghệ rất phức tạp, khác với sữa tươi thanh trùng, cần máy móc của nhà xưởng giúp đỡ, còn cần một ít nguyên liệu đặc biệt.”

Nói tóm lại là, một người thì không làm ra được.

Quả nhiên, Tư Quân không hề lừa cậu, muốn mua sữa ăn sáng thì phải gia nhập vào xã hội đen. Hạ Du Châu thấy hơi buồn phiền: “Vậy phải cần sao thì mới gia nhập vào Huyết Minh được?”

Hà Dư không trả lời, mà hỏi cậu: “Em có biết Huyết Minh là lấy thị tộc làm đơn vị không?”

“Biết.” Tư Quân đã nói qua chuyện này, Hạ Du Châu gật đầu.

Hà Dư thoáng thu lại ý cười, nghiêm mặt nói: “Nếu như muốn gia nhập, nhất định phải dùng danh nghĩa của thị tộc. Chuyện gia nhập của thị tộc thì anh không làm chủ được, cần tộc trưởng của em đứng ra bàn bạc với hội trưởng lão của Huyết Minh. Lãnh địa của thị tộc em nằm ở đâu?”

“Hả? Lãnh địa gì?” Hạ Du Châu không hiểu lắm.

“Tinh ——” Thang máy đột nhiên vang lên một tiếng, có người đi tới tầng lầu này. Hai người lập tức dừng nói chuyện với nhau, nhìn về phía chỗ thang máy. Tiểu trợ lý dẫn phóng viên đi ra ngoài tham quan chẳng biết đã xuống lầu lúc nào, đón một người đàn ông lên đây.

Người đàn ông kia mặc âu phục đi giày da, áo sơ mi trắng âu phục đen, đeo một cái kính đen đen đến độ không nhìn thấy mắt đâu, trong tay cầm một cây dù chuôi thẳng màu đen. Bước ra khỏi thang máy, khẽ gật đầu chào hỏi, cám ơn tiểu trợ lý dẫn đường, dựa dù vào cột hành lang ở cửa thang máy rồi bước về hướng bàn trà.

Hà Dư nhìn người tới, lập tức đặt ly trà xuống đứng dậy.

“Giáo sư, Triển tiên sinh bỗng nhiên đến đây. Em vừa mới nhắn tin cho thầy, thầy chưa trả lời, liền dẫn lên đây luôn.” Trợ lý chạy qua để giải thích.

Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, trợ lý dựa vào kinh nghiệm lúc trước để xử lý. Hà Dư không có ý kiến gì, gật đầu ý bảo trợ lý tiếp tục làm việc đi. Trợ lý cầm áo khoác âu phục mà lúc nãy Hà Dư cởi ra, chạy đi như nhận được đại xá. Hành lang lại khôi phục lại trạng thái đồng ruộng không người, ánh nắng xuyên qua trần nghiêng bằng thuỷ tinh chiếu vào trên người của ba người, kéo ra cái bóng thật dài.

Người đeo kính dừng lại ở khoảng cách hai bước cách bàn trà, cánh tay phải cong lại, đặt ngang cánh tay ở trước ngực, khom lưng hành lễ: “Hà nhị thiếu.”

Hà Dư dùng tư thế giống vậy để chào lại: “Đại kỵ sĩ lại đến đây có chuyện gì không?”

Người đeo kính không nói gì, quay đầu nhìn về phía Hạ Du Châu bên cạnh Hà Dư. Sau khi Hà Dư ra hiệu nói không sao, mới lấy một lá thư từ trong âu phục ra. Lá thư kia chỉ to bằng lòng bàn tay, bên ngoài là một bao đựng thư cứng màu vàng, chỗ mở ra dùng sáp niêm phong màu bạc dán lại. Hình như sáp niêm phong đó còn có một hoa văn gì đó, Hạ Du Châu cách khá xa nên thấy không rõ lắm.


“Lãnh chủ mời ngài tối nay qua đó một chuyến.” Giọng của người đeo kính lạnh lùng nói, nghe cũng không giống như là có chuyện gì tốt.

Hà Dư hơi đổi sắc mặt, nhận lá thư, nhìn thoáng qua hoa văn trên sáp niêm phong: “Tôi biết rồi.”

Đây là lần đầu tiên Hạ Du Châu thấy được cách thức mời phục cổ như thế, cuộc sống của loại phương Tây đúng là vừa cổ xưa vừa thần bí. Tò mò rướn cổ lên, ráng để thấy rõ lá thư trong tay Hà Dư, không biết bên trong viết gì. Nếu như con trai ở đây thì kiểu nào cũng sẽ hỏi, “Bên trong không phải là thần chú cổ xưa, mà là kiểu không có mặt đúng giờ thì sẽ máu tươi ba thước phải không.”

Người đeo kính khom mình hành lễ lần nữa, thuận tiện cũng chào Hạ Du Châu một cái, không đợi Hạ Du Châu tay chân luống cuống chào lại, liền xoay người rời khỏi. Đến cũng vội vã, đi cũng vội vã, rõ ràng là chỉ đến đưa một lá thư mà thôi.

Hà Dư cất thư vào túi quần, không thật sự có ý mở ra, ngẩng đầu lên mỉm cười lần nữa, mời Hạ Du Châu ngồi xuống: “Chúng ta tiếp tục thôi.”

Hạ Du Châu nhịn không được hỏi một câu: “Người lúc nãy là ai thế?”

Hà Dư: “Đại kỵ sĩ của lãnh chủ Bắc Kinh.”

“Tách tám chữ ra thì hiểu được, nhưng hợp lại với nhau thì chẳng hiểu gì cả.”

“…”

Hà Dư đành phải giải thích lại từ lúc đầu.

Mỗi một thị tộc sẽ có lãnh địa của riêng mình, có khi là cả một khu vực, có khi là vài chỗ rải rác xa nhau. Lúc xưa khi Huyết Minh vẫn chưa thành lập, tất cả huyết tộc chỉ có thể ở trong lãnh địa của thị tộc mình, nếu như bước vào lãnh địa của thị tộc khác đi săn, sẽ bị cắn chết tại chỗ. Sau khi Huyết Minh thành lập, theo kịp bước tiến hiện đại hoá, giữa các thị tộc cũng qua lại hữu hảo với nhau, huyết tộc bình thường cũng có thể đi vào lãnh địa của thị tộc khác, nhưng vẫn phải có giới hạn rõ ràng.

“Cho nên, lãnh địa của thị tộc em ở đâu? Tộc trưởng là ai?” Hà Dư chờ đợi nhìn cậu.

“Ờm.” Hạ Du Châu giơ một ngón tay ra gãi cằm một chút, “Nhà họ Hạ chỉ còn lại mình em và em trai em.”

Rõ ràng là Hà Dư ngây ngẩn cả người, có thể là không nghĩ tới được, thế mà thị tộc lánh đời trong truyền thuyết lại điêu tàn đến mức này: “Vậy chính là, không có lãnh địa à?”

Hạ Du Châu nặng nề gật đầu.


Hà Dư cúi đầu uống một ngụm trà để tỉnh táo một chút: “Vậy thì sao mấy năm qua tụi em sống được chứ?”

Không có lãnh địa, thị tộc tiêu vong, loại phương Đông cuối cùng, dựa vào máu tươi mua ở chợ mà sống qua ngày.

Nghe tình trạng sinh sống lúc bình thường của Hạ Du Châu xong, Hà Dư lại uống một ngụm trà: “Đã thế thì, tốt nhất là tụi em nên gia nhập vào một thị tộc. Nói cách khác, nếu như không cẩn thận mạo phạm vào pháp quy của lãnh địa này, sẽ chọc ra phiền toái lớn.”

Gia nhập vào một thị tộc, đây có lẽ là cái “người đề cử” mà Tư Quân đã nói?

Cuối cùng Hạ Du Châu cũng hiểu, nhờ đàn anh làm người đề cử của cậu, thuận đường mượn trước mấy chai máu thanh trùng để ứng phó với nhu cầu bức thiết.

“Em muốn gia nhập vào thị tộc của anh à? Cũng được…”

Những loại phương Tây này, mặc dù là ngoại lai, nhưng lễ nghi còn phiền phức hơn người Trung Quốc nhiều. Gia nhập vào Huyết Minh, có khi còn phải làm một đống thủ tục rườm rà, viết thư để tộc trưởng đóng dấu, sau đó lấy máu niệm chú, đủ loại kiểu thế. Kéo dài vài ba bận thế này, cũng không biết bao giờ mới làm xong, phải bảo đảm cho con trai có đồ ăn trước rồi lại nói tiếp.

Hà Dư đứng dậy, đi vào phòng thí nghiệm cầm một túi dệt lớn có in dấu của sở nghiên cứu đi ra, đưa cho Hạ Du Châu. Mở ra xem, bên trong là ba chai thuỷ tinh, được túi vải có tính chống bụi bao lại, trên túi có ký hiệu giọt máu màu đỏ.

“Vốn tính đưa em cái này, Trần Mặc thành huyết tộc rồi, người thầy như anh đây cũng nên đưa quà tặng gì đó. Sau khi uống cái này xong, ngàn vạn lần không được ném chai này đi, cũng đừng để cho con người nhìn thấy.”

“Em biết rồi.” Hạ Du Châu gật đầu, cám ơn đàn anh, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

“Không phải em muốn gia nhập sao? Đăng ký trước chút đi.” Hà Dư kéo cậu lại, “Vừa vặn tối nay anh cũng phải đi gặp lãnh chủ, em đi với anh đi.”

“Đăng ký làm sao?” Hạ Du Châu xắn tay áo lên, làm tốt chuẩn bị rút máu sưu tập.

Đợi hồi lâu, chỉ thấy Hà Dư lấy điện thoại ra, mở khoá, đưa qua chỉ vào một ứng dụng cho cậu nhìn: “Em tải cái này trước đi.”

Đó là một app có logo giọt máu, tên của nó là [Phòng giao dịch Huyết Minh online].

Hạ Du Châu: “…”

Mở cửa hàng ứng dụng ra tìm, đúng thật là có cái này. Chỉ là điểm đánh giá rất thấp, chỉ có một sao rưỡi, hầu hết toàn là đánh giá tệ.

[Phần mềm chó gặm gì thế, tải xuống lại chẳng dùng được.]

[Mở ra liền bảo điền thông tin của người đề cử vào, nhập số điện thoại vào cũng không thể đăng ký, thứ quỷ gì thế?]


[Nghi ngờ đây là một phần mềm đồi truỵ, cần số của thành viên. Báo cáo rồi, trừ khi mấy người gửi mã đề cử cho tôi.]

Sau khi tải xuống, mở ứng dụng lên, một màn hình hiện lên để điền mã đề cử. Hà Dư cầm lấy gõ mấy cái rồi trả lại, màn hình chuyển động, hoa hồng có gai màu đỏ tràn đầy màn hình trong nháy mắt, cực kỳ đẹp.

Đồng thời còn có một khung đối thoại hoa lệ có hoa văn hoa hồng:

[Đăng ký tài khoản mới, xin nhập số điện thoại vào để nghiệm chứng.]

Hạ Du Châu chết lặng nhập số điện thoại vào, lại điền một đống thông tin cơ bản, bao gồm họ tên, ngày tháng năm sinh, giới tính, bằng cấp, đơn vị công tác. Là thị tộc đơn độc, không biết điền thì khỏi cần điền.

Đăng kí đơn giản thành công, màn hình lại chuyển hình lần nữa, chuyển đến kiểu màn hình giống giao diện kinh doanh của Trung Quốc, trên đầu chia làm mấy mục lựa chọn:

[Đổi điểm] [Nhận nhiệm vụ] [Chuyên khu quý tộc] [Chuyên khu xã giao] [Tìm hiểu giấy phạt] [Ví tiền của tôi]

Trên cùng yêu cầu chọn khu vực mình thuộc về, GPS định vị ở Bắc Kinh, hệ thống hỏi có chọn Bắc Kinh hay không.

“Chọn Bắc Kinh.” Hà Dư ở bên cạnh hướng dẫn.

Hạ Du Châu câm nín một lát, chọn Bắc Kinh, hệ thống chợt có thông báo:

[Tài khoản mới Hạ Du Châu, kiểm tra thấy ngài đang ở chuyên khu Bắc Kinh, có muốn yết kiến lãnh chủ hay không? Chọn hẹn trước.]

“Để anh giúp em hẹn gặp mặt trước đi. Từng khu vực đều có thẩm quyền riêng, lãnh chủ có quyền xử quyết tuyệt đối. Nếu như em muốn gia nhập vào thị tộc của anh, sinh sống ở Bắc Kinh cũng cần giấy phép do lãnh chủ ký phát thì mới có thể đi săn.” Hà Dư cầm điện thoại qua, muốn giúp cậu hẹn trước.

Hạ Du Châu nín một lát, không thể nhịn được nữa: “Nếu đã hiện đại hoá thế rồi, lãnh chủ muốn gặp anh, sao lại không gửi một tin nhắn qua WeChat đi?”

Hà Dư: “… Chắc là cho có kiểu cách nghi thức này nọ.”

/Hết chương 15/

Sáp niêm phong

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.