Đọc truyện Dùng Răng Thành Danh – Chương 12: Liên minh
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Tư Quân: “…”
Từ từ hít vào một hơi, kiềm chế xoa thái dương co rút đau đớn một chút, lại giải thích cho cậu lần nữa. Huyết Minh không phải là xã hội đen, đây là tổ chức liên minh dùng thị tộc làm đơn vị, giúp đỡ lẫn nhau, trói buộc lẫn nhau. Một khi đã gia nhập, sẽ không cho phép rời khỏi, lại sẽ bị tất cả huyết tộc biết đến sự tồn tại của nhất mạch loại phương Đông.
“Vậy em phải suy nghĩ lại đã.” Hạ Du Châu chần chờ nói, “Muốn gia nhập thì phải trải qua quy trình thế nào?”
Nhà họ Hạ truyền thừa mấy trăm năm, chưa từng nghe nói đến Huyết Minh gì cả, đoán chừng là những loại phương Tây này đến xã hội hiện đại mới tạo ra.
Lão Hạ vẫn son sắt nói rằng bọn họ là nhất mạch cuối cùng, trân quý cỡ nào, chưa từng nói đến loại phương Tây. Trên bản chép tay của tổ tiên, cũng không có ghi chép về loại phương Tây, Hạ Du Châu tạm giữ thái độ hoài nghi với những bạn quỷ Tây này.
Tư Quân chỉnh sửa bao tay một chút, hơi nhướng cằm lên: “Nếu như em muốn gia nhập thì cần một người đề cử.”
Chu choa, còn có kiểu cần hội viên đề cử, thú vị ghê!
Hạ Du Châu: “Vậy em đi tìm đàn anh thôi.”
Gia nhập hay không thì vẫn còn cần cân nhắc, nhưng nhanh chóng đánh tiếng gió thì vẫn rất cần thiết. Ngày nào bạn nhỏ cũng phải uống một bình máu, khẩu phần ăn của ngày mai còn chưa thấy tin tức đâu. Ngay cả trị liệu miễn phí mà thầy của con trai còn có thể tài trợ được, tài trợ “bữa sáng” hai hôm chắc cũng không quá lắm đâu nhỉ.
Tư Quân nghe nói như thế, ngẩn ra: “Em muốn tìm Hà Dư để làm người đề cử cho em?”
Lời nói này đến hơi có chút nghiến răng nghiến lợi. Hạ Du Châu nghi ngờ nhìn Tư Quân, khuôn mặt tuấn tú vẫn ngạo mạn quý khí như trước, tĩnh như hồ lặng, chắc là ảo giác của mình thôi. “Cũng không nhất định, em đi hỏi anh ấy chút trước đã.”
Tư Quân im lặng nhìn cậu, một lát sau: “Em muốn làm gì thì làm.”
Vốn đang nói chuyện cũng xem như là hữu hảo, không hiểu sao lại thành ra thế này.
Hạ Du Châu đi ra khỏi phòng làm việc, cảm thấy trong lòng vừa khó chịu vừa nhức nhối, mới phát hiện mình bị vây trong trạng thái hít thở không thông.
Năm đó cậu cắn người, phản ứng của Tư Quân vô cùng mạnh, nói cậu “Đừng xem con người là đồ ăn.” Hạ Du Châu tưởng người yêu của mình không thể tiếp thu việc mình không phải là người, chạy trốn như trốn tránh. Bây giờ phát hiện đối phương cũng là huyết tộc, “nhân quỷ thù đồ” năm đó chính là một câu chuyện cười, phản ứng của Tư Quân mạnh như thế là bởi vì cảm thấy tập tính khác nhau?
Vốn muốn hỏi một chút, nhưng rõ ràng là Tư Quân không có hứng thú nói chuyện tiếp.
Quên đi, đã chia tay nhiều năm rồi, hỏi lại thì còn có ý nghĩa gì nữa? Hôm nay hắn giúp mình, sau này sẽ nghĩ cách trả lại phần tình nghĩa này vậy.
Hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, gọi điện thoại cho Hà Dư.
“Tút tút tút…”
Bên kia đang bận, không gọi được.
Hạ Du Châu cất điện thoại đi, xoay người đi đến phòng bệnh. Phải nói một tiếng với em trai ngốc, muốn gia nhập Huyết Minh thì không phải là chuyện nhỏ, theo ý của Tư Quân, Huyết Minh là lấy “thị tộc” làm đơn vị. Nếu như cậu gia nhập, vậy thì cũng phải tính em trai và con trai vào.
Mới vừa đi tới cửa nhà vệ sinh, bỗng nhiên nhìn thấy em trai đeo khẩu trang đội mũ bóng chày, bị một bác sĩ cầm tay áo. Hạ Du Châu lập tức đi tới, phát hiện bác sĩ kia có hơi quen mắt.
“Thụ thần, trời ơi, đúng là cậu rồi!” Bác sĩ kia hưng phấn không thôi, nhảy tại chỗ hai cái, “Không nhận ra mình sao? Mình là gà mờ này!”
Chính là bạn học Thái Thành Bích nhiều năm không gặp, cái tên vốn ngày nào cũng có đầu ổ gà, nay cũng nhìn ra dáng lắm.
Chu Thụ kéo khẩu trang xuống, chỉ cái mũi lộ ra: “Sao cậu nhận ra tôi được thế?”
“Đùa sao, cho dù mình có không nhận ra mẹ mình thì cũng nhận ra cậu được!” Gà mờ đưa cho hắn một cây bút, nâng bìa kẹp giấy trong tay lên, “Nhanh nhanh, ký một chữ ký cho mình đi. Từ khi cậu làm tuyển thủ thì không còn liên lạc với tụi này nữa, mình còn khoe khoang với đồng nghiệp rằng mình là bạn học với cậu, bọn họ cũng không tin.”
Chu Thụ nhìn vật gì đó được đưa tới, giơ bút không ký xuống: “Này không được đâu.”
“Sao mà không được.”
“Đây là giấy chẩn đoán bệnh.”
“…” Gà mờ nhìn cái gì đó trên bìa kẹp giấy, cười khan một tiếng, nói hắn cứ ký thẳng lên bìa cũng được, “Mà nói tới, thành tích năm đó của cậu cũng không tệ, tuy là ngày nào cũng chơi game, nhưng lại không bị trượt môn, làm sao lại không học xong? Thi vào Đại học Y khó quá trời, ở nhà mình, chuyện mình thi đậu Đại học Y chính là chuyện làm rạng rỡ tổ tông đó, sao lại cam lòng thôi học chứ?”
“Bởi vì tôi đột nhiên giác ngộ được.”
“Giác ngộ cái gì?”
Chu Thụ trả bia kẹp giấy lại cho hắn, lại kéo khẩu trang lên: “Học y không cứu được người Trung Quốc.”
Hạ Du Châu liếc mắt, đi qua cho em trai một cái tát: “Em là Chu Thụ, chứ không phải Chu Thụ Nhân (1), đừng có mà giả làm Lỗ Tấn tiên sinh.”
(1) Chu Thụ Nhân: tên thật của Lỗ Tấn (Baidu).
Gà mờ nhìn thấy Hạ Du Châu, khuôn mặt tươi cười cứng lại trong nháy mắt, hít vào một hơi: “Hạ Du Châu? Anh trở về rồi đó à!”
Hạ Du Châu nghi ngờ nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
Thật ra cậu và gà mờ cũng không thân thiết với nhau lắm, cũng chỉ là quan hệ từng học chung một môn tự chọn thôi. Phản ứng lớn như vậy, không biết còn tưởng rằng gà mờ mới là bạn trai cũ của cậu đấy.
“Anh gặp Tư Quân chưa? Cậu ấy tìm anh lâu lắm rồi, quay về trường vẫn không tìm thấy anh, hỏi gần như là tất cả người có thể hỏi. Còn tìm đến chỗ của em, ép hỏi em là Thụ thần ở đâu, cuối cùng còn tìm đến đội thể thao điện tử nữa.” Bạn học Thái nói một chuỗi dài không dừng lại.
Hạ Du Châu từ từ mở to hai mắt, quay đầu nhìn về phía em trai.
Chu Thụ cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, anh ta có tới tìm em, em nói thẳng bảo anh ta mau biến đi. Nếu không có đội hữu ngăn lại thì chắc chắn em đã nhổ sạch răng của anh ta rồi. Sau đó ba tháng anh ta mới tới tìm em, cũng không xem đã là lúc nào rồi, hoa hiên vàng cũng đã lạnh.”
Càng nói thì giọng càng lớn, bên cạnh là nhà vệ sinh, người đi ra đi vào đều nhìn về phía này.
“Có gì xảy ra thế?” Bạn học Thái nhìn Chu Thụ, lại nhìn Hạ Du Châu, rụt cổ một cái, “Có phải mình nói sai gì không?”
Chân mày của Hạ Du Châu càng nhăn càng chặt, nói gà mờ sau này sẽ nói chuyện sau, liền kéo Chu Thụ trở về phòng bệnh.
“Chuyện này không phải là do anh ấy làm.” Hạ Du Châu nói chắc chắn, “Anh ấy cũng là huyết tộc.”
“Sao mà lại không phải là do anh ta làm? Anh ta là huyết tộc thì sao, huyết tộc…” Chu Thụ nói được một nửa, phản ứng kịp, “Anh ta là huyết tộc? Sao có thể được?”
Vẻ mặt đờ ra nghe phổ cập khoa học xong, Chu Thụ sững sờ một lát: “Thúi thật! Cái gì mà loại phương Đông, đây chính là phương Đông đó. Một đám ma cà rồng nước ngoài thì đắc ý cái gì, phải gọi bọn họ là loại ngoại lai mới đúng!”
Hạ Du Châu: “Cũng đúng.”
“Đậu xanh rau má!” Chu Thụ cởi mũ ra ném xuống đất, “Tên khốn kiếp Tư Quân này, dù thế nào đi nữa, không ngờ là không phải ghét bỏ anh là huyết tộc, mà là ghét bỏ giống của anh không tốt.”
Giống…
Hạ Du Châu đang cuống để nói chuyện chính, cố gắng kiềm chế xúc động đánh em trai: “Nói chuyện chính trước đã, con trai phải uống máu diệt khuẩn, anh phải gia nhập Liên Minh.”
Chu Thụ còn đang giậm chân liên tục, đi qua đi lại ở trong phòng, tìm binh khí tiện tay để có thể khô máu với Tư Quân, thuận miệng trả lời: “Liên minh gì, World of Warcraft hay là LOL?”
Hạ Du Châu: “Huyết Minh.”
Chu Thụ nhìn thấy cây truyền dịch, nắm lên: “Có trò chơi này hả?”
Hạ Du Châu không thể nhịn được nữa, quăng một cái tát vào gáy em trai. Nói một hồi, ngoại trừ cái vấn đề “giống” ra, thì tên khác chẳng nghe lọt tai được câu nào khác cả.
/Hết chương 12/