Bạn đang đọc Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết – Chương 35
” CHÚNG TA ĐÃ TRẢI QUA MỘT TUẦN RẤT VUI VẺ BÊN NHAU, GIỜ LÀ ĐÊM CUỐI CÙNG RỒI, CHÚNG TÔI MONG CÁC BẠN SẼ NHÓ MÃI CHUYẾN DU LỊCH ĐẦY KỈ NIỆM NÀY”
Trên sân khấu nhỏ làm bằng gỗ trông rất đẹp mắt anh Mc cứ ra rả nói còn ở bên dưới thì cứ thi nhau bàn tán về nuổi biểu diễn này, nói chung là nhốn nháo vô cùng.
Còn bên trong cánh gà, các cặp đôi của chúng ta đang thi nhau giữ bình tĩnh. Ai nấy đều rất hồi hộp
– Ê, Dung, cậu cũng thi à – Hải ngạc nhiên.
– Ừm, đã đến đây thì cái gì cũng phải chơi hết chứ cho đỡ phí.
– Nhưng cậu hát nổi không – Hải tỏ vẻ nghi ngại.
– Chắc chắn là được, tôi chuẩn bị kĩ lắm rồi, còn cậu định hát bai gì.
– Bí mật, lát nữa cậu sẽ thấy sự lại hại của tôi – Cậu nháy mắt tinh nghịch
– Dung, lại đây, tập rượt lại lần cuối đi, cô mà sai xót chỗ nào là công sức của tôi đổ xuống sông xuống biển hết đấy. – Tiếng hắn réo rắt gọ cô như ra lệnh, cô đành phải nghe theo.
– Thôi, cậu cũng đi chuẩn bị đi, hôm nay đừng làm “nàng” thất vọng nhé.
– Ok, cứ tin ở tôi.
– Cô sẵn sàng chưa – Hắn kiểm tra lại lần cuối
– Bài hát thì thuộc rồi, nhưng . . .có vấn đề khác – Cô bối rối.
– Hả, còn chuyện gì nữa.
– Tôi bị hội chứng sợ đám đông, đứng trước nhiều người tôi sợ lắm, chẳng nghĩ được nhiều, chưa chừng còn quên luôn cả lời ca nữa.
– Trông cô có vẻ cứng rắn và khá điềm tĩnh như thế mà cũng mắc phải căn bệnh tâm lí kì quái đó hả – Hắn có vẻ không tin, vì theo hắn biết những người mắc phải hội chứng này thường là có tâm lí yếu nhưng còn cô gái này thì đâu phải nằm trong diện đó. Qua những lần nói chuyện tiếp xúc hắn cảm nhận cô là người mạnh mẽ, có nhiều ý trí và quyết tâm.
– Thật, tôi nói dối anh làm gì, hay là anh muốn mất mặt trên sân khấu thì tùy, tôi không là gì nên chẳng phải lo, còn anh là chủ tịch của KH pany nên dễ mất hình tượng lắm.
– Thôi được rồi, tôi hiểu rồi – Hắn đấu dịu, không phải hắn sợ cô giận mà hắn không muốn tốn thời gian vì những chuyện cãi vã vớ vẩn. – Giờ cô muốn thế nào.
– Không biết nữa, nhưng nếu cứ ra ngoài thế này chắc tôi sẽ vì mất bình tĩnh mà hỏng mọi chuyện mất.
– À, có phải coo hay mất bình tĩnh khi thấy nhiều người nhìn mình đúng khổng?
– Ừm, nhưng sao.
– Vậy thì thế này đi.
– Thế nả̀o?
– Khi lên sân khấu cô đừng nhìn xuống dưới, cô cứ cảm tưởng như mình đang hát trong phòng tập ấy. Đó chỉ là một chứng bệnh tâm lí tôi, không có gì đáng sợ đâu.
– Nói thì dễ lắm, nhưng tôi mà không nhìn xuống dưới thì nhìn vào đâu, nhìn lên trời chắc, nah có muốn người ta bảo tôi thần kinh không.
– Nhìn tôi đây này – Hắn thảnh nhiên, chảng có chút ngượng ngùng hay xâu hổ nào cả, sao da mặt tên này dày thế không biết.
– Hả? Cô tròn mắt.
-Cô cứ coi tôi là hồng tâm rồi nhìn chằm chằm vào tôi là được, giống như mọi ấy, như thế cô sẽ không sợ nữa.
– Ừm, tôi nghĩ đã – Cô quay đi, dấu khuôn mặt đang đỏ lên vì ngượng ngùng còn hắn thì cứ ngơ ngơ ra chẳng hiểu chyện gì hết.
– Haizzz, chán quá, sao vẫn chưa đến giờ nhỉ, tôi muốn lên biểu diễn lắm rồi – Cô gái nhỏ chu môi càu nhàu.
– Sắp rồi, cô thích mấy trò này quá nhỉ.
– Nói cho anh biết, hồi còn đi học tôi là cây văn nghệ trường đấy, không một hoạt động nào tôi bỏ qua cả.
– Cô thật yêu đời, nhiều khi tôi thấy ghen tị với cô quá.
– Ghen tị cái gì, vớ vẩn. Mà anh cũng có năng khiếu âm nhạc nhỉ, không biết anh Phong thế nào ữa, tò mò quá đi.
– Cô có phải là bạn gái hắn không đấy, đến việc hắn thích cái gì cũng không biết nữa.
– Nhà anh ấy đặt cây đàn piano rất lớn, nhưng tôi lại chưa tưng thấy anh ấy chơi. Nhiều lần tôi đề nghị thì anh ấy lạ bảo là không có hứng.
– Có lẽ anh ta không muốn chơi cho cô nghe rồi.
– Đừng có nói linh tinh, chẳng qua khi nhìn thấy cây đàn đó anh bảo là lại cảm thấy bồn chồn day dứt và còn đau lòng nữa, nên đã khóa nó vào trong kho rồi.
– Rõ là quái thái, sao cô có thể hải lòng tên “mặt sắt”đó nhỉ, gu thẩm mỹ của con gái đúng là quá khó hiểu.
– Này, anh có bằng anh không mà dám hê chứ, soi gương lại mình đi.
– Ừm, tôi công nhận tôi không đẹp bằng anh ta, không quyến rũ đến ma mị như anh ta và cũng không nổi tiếng bằng anh ta nhưng ít nhất tôi giống con người hơn anh ta, cô hiểu chưa.
– Ê, linh tinh, thế anh kêu anh ấy không phải là người à, thế anh ấy là gì chứ.
– Là gì cô tự biết, chán chẳng muốn nói với kẻ chậm hểu như cô.
Người ta bảo nam châm trái cực thì hút nhau chớ cớ sai, để rồi xem, tình yêu đến từ lúc nào không hay.