Bạn đang đọc Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết – Chương 24
– Theo tấm bản đồ này có lẽ chúng ta đã đi được nửa đường rồi – Hắn giơ tấm bản đồ chỉ chỉ.
– Ừm – Cô chỉ ậm ừm cho qua chuyện. Tên này lúc thì im lặng một cách đang sợ rồi tự nhiên niên bất thường khiến cô không thể không để phòng. Thôi thì cứ trả lời nhanh gọn để hắn đỡ lải nhải nữa.
– Cô mệt chưa, có cần nghỉ chút không.
– Không.
– Nhưng tôi mệt, không đi nổi nữa, dừng lại ăn nhẹ đi. – Hắn bỗng ngồi phịch xuống một gốc cây cổ thụ gần đó rồi giở ra trong túi bao nhiêu đồ ăn.
– Thể lực của anh yếu nhỉ, nếu là người bình thường thì bây giờ chưa thể mệt được – Cô cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.
– Ừm, tôi không cần phải dùng sức nhiều thì khỏe để làm gì, công việc của tôi cần đầu óc là chủ yếu.
– Sao anh không hỏi gì tôi, mọi khi cứ nhìn thấy mặt tôi là anh lại ép tôi nói cơ mà.
– Bí mật thì tôi vẫn phải tìm hiểu, nhưng tôi thấy cách bắt ép không giải quyết vấn đề gì, nên tôi định chuyển sang phương thức khác, làm việc thì luôn có kế hoạch cụ thể rõ ràng.
– Đúng là thủ đoạn vẫn hoàn thủ đoạn.
– Cô rất ghét tôi phải không, chẳng lẽ thực sự tôi đã từng làm gì có lỗi với cô sao. Nếu có thì cô hãy bỏ quá đi, ngày ấy tôi còn nhỏ, không suy nghĩ được nhiều.
– Có những lỗi lầm mà mãi mãi không thể tha thứ, hơn nữa lúc đó anh còn nhỏ nhưng bộ não của anh không hề nhỏ chút nào, anh vẫn thông minh như bây giờ còn kiêu căng thì có kém gì.
– Chứng tỏ cô cũng không ghét tôi như tôi tưởng nhỉ. – Hắn nhướng mày, đôi môi vẽ lên đường cong hoàn hảo.
– Hả, chẳng liên quan.
– Có, tôi ít nói nhưng không bao giờ noi sai. Thường thì khi nói về người mình ghét, âm sắc và nét mặt phải tỏ thái độ không hài lòng, gay gắt. Còn khi nói về tôi cô cứ như đang kể về tật xấu của người thân vậy, nét mặt còn lấy làm thú vị nữa chứ.
– Tùy anh, nghĩ sao cũng được. À, mà đến bây giờ tôi cũng không thể tin là anh có người yêu được, nhất lại là cô bé xinh xắn hiền lành như Chi Lan nữa.
– Oh, vậy là cô ghen ăn tức ở hả.
– Vớ vẩn, tôi chỉ thấy anh hợp với mấy chân dài xảo quyệt hơn.
– Từ sau vụ tai nạn giao thông, tôi sống như tôi vẫn phải sống tim vẫn đập máu vẫn chảy nhưng lại chẳng khác nào con búp bê biết cử động. Nhưng từ khi gặp cô ấy, cô bé trong sáng dễ thương, tôi như tìm được ánh sáng nơi cuối con đường, con người tôi đã dần có sức sống hơn. Cô ấy là lẽ sống của đời tôi.
– Vậy sao – Cô cười, nụ cười chua chát.
Flack back.
– Dung, lại đây – Thằng bé tóc trắng phẩy tay gọi cô.
– Dạ.
– Mi thấy cốc sữa này thế nào – Nó ra trước mặt cô một cốc sữa nhỏ đang bốc khói thơm ngậy.
– Trông rất ngon ạ – Con bé nhìn cốc sữa bằng con mắt thèm khát. Từ bé nó đã chỉ được nhìn người ta uống chứ có được thưởng thức bao giờ đau.
– Mi thích không.
– Có ạ.
– Ta ban i.
– Thật ạ.
– Ừm, dịch gần đây, ta i uống.
Con bé hớn hở lại gần cầm cốc sữa uống hết một hơi mà không để phòng gì cả. Nó chẳng để ý nụ cười hiền của ai kia đã thay đổi, thay vào đó là cái nhếch môi của ác quỷ.
– Á á á á á á.
Cả thân hình bé nhỏ co giật đau đớn, nó lăn lội xuống nền đất.
– Một dự án nghiên cứu mơi của nước nhà, chất dung dịch đánh lừa hệ thần kinh, đau đớn đên tột cùng, nhưng hãy yên tâm đi, chỉ ba tiếng nữa thôi, thuốc sẽ mất tác dụng. – Nó bỏ đi, để lại đằng sau nụ cười lạnh hơn băng đá.
” Tất cả những lời nói, những cử chỉ ban nãy chỉ để anh đạt được mục đích này ư, vậy mà em cứ tưởng . . .
Em hận anh nhưng lại không ngừng nghĩ về anh”
Flack back
– Nhưng tôi cảm thấy tình cảm của cô ấy đối với tôi không hẳn là yêu. – Bất chợt hắn nói tiếp, trong đôi mắt mang mác nỗi buồn – Giống như là sự thương hại, sự đồng cảm hơn. Bao năm nay tôi vẫn cố chấp nhận điều đó, chỉ với một mong ước có thể ở bên cô ấy mãi mãi. Hơn nữa, cô ấy cũng rất ngốc, cho dù toi nói hẳn ra chắc gì cô ấy đã chịu tin, cô ấy vẫn sẽ nghĩ rằng cô ấy yêu tôi.
– Nhưng rồi anh sẽ là người chịu tổn thương lớn nhất – Cô nhìn hắn dò xét. Tên đang đứng trước mặt cô có phải là chàng “Hoàng tử gió” cao ngạo không. – Liệu anh có thể thanh thản không.
– Ngày trước, tôi vẫn rất bạo thủ, luôn muốn giữ khư khư cô ấy ình. Nhưng giờ không hiểu sao thời gian gần đay tôi thay đổi nhiều quá, tôi đã từng nghĩ rằng sẽ buông tay cô ấy nếu cô ấy có tình yêu mới.
– Tôi hiểu vì tôi cũng đã từng yêu.
– Ai vậy, đừng nói với tôi là tê “bạch tuyết nửa mùa”kia chứ, trông cô và cậu ta đâu có giống tình nhân.
– Không, một người khác, từ rất lâu rồi. Tôi đã từng rất căm hận người đó, nhưng lại không ngừng yêu anh ta, bởi ngày ấy trong thế giới nhỏ bé của tôi chỉ có duy nhất anh ta tồn tại. – Cô nhìn hắn ánh mắt dịu dàng tràn ngập bao thứ cảm xúc lạ kì, cô đang đi quá cái ranh giới cô đã vạch ra với hắn mất rồi, liệu khi quay đầu lại có còn kịp nữa không, liệu ở bờ bên kia ai đứng chờ cô không. À, có một người, một người đã thề sẽ không bao giờ xa cô.
Ích kỉ là không tốt, nhưng ích kỉ vì tình yêu lại vô cùng chính đáng, bởi vì khi ta yêu ta thiết ai đó thật lòng, ta mới có mong muốn sở hữu người đó cho riêng mình.