Bạn đang đọc Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết – Chương 22
” XIN MỌI NGƯỜI TẬP TRUNG LẠI ĐÂY, HÔM NAY CHÚNG TA SẼ CÙNG THỰC HIỆN CHUYẾN LEO NÚI. ĐỂ ĐẢM BẢO ANH TOÀN VÀ TRÁNH KHỎI TÌNH TRẠNH TẮC NGHẼN, CHÚNG TA HÃY BỐC THĂM QUYẾT ĐỊNH NHÓM HAI NGƯỜI. GIỜ CHÚNG TÔI SẼ PHÁT PHIẾU CÓ ĐÁNH SỐ CHO CÁC CHÀNG TRAI, CÒN CÁC CÔ GÁI SẼ BỐC THĂM MỘT CON SỐ ỨNG VỚI CHÀNG TRAI BẤT KÌ, VÀ HAI NGƯỜI SẼ THÀNH MỘT CẶP. OK”
Hắn ngán ngẩm cầm tờ phiếu mà anh hướng dẫn viên phát. Trẻ con, bao nhiêu tuổi rồi mà con dùng trò này để quyết định. Những tưởng sau chuyến đi này sẽ kết được mối làm ăn lâu dài với tập đoàn lớn nào đó, ai ngờ, thật vô vị.
Chợt nhớ đến Chi Lan, hắn ngó nghiêng tìm bóng dáng cô. Kia rồi, cô đang cạnh cái tên Hải “bạch tuyết” phiền phức đó. Hắn tự dưng thấy bực mình, đây phải chăng là ghen, mà việc gì hắn phải ghen cơ chứ, cô vốn dĩ yêu hắn cơ mà. Nhìn cái vẻ tiu nghỉu kia là hắn biết cô bị hai ông bố ép đứng cạnh cậu ta. Hai lão gia này chét tiệt, tên “bạch tuyết nửa mùa” kia mà dám so sánh với hăn ư? Riêng về khoản nam tính hắn đã ăn đưt cậu ta, con trai gì mà da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen gỗ mun. À, cậu ta hơn hắn được cái khoản tóc đen, nhưng tóc đen lỗi rồi, giờ người ta đua nhau đi nhuộm tóc trắng, còn hắn tự nhiên không cần động đến hóa chất. Thật sự khiến người khác phải bực mình, tên “bạch tuyết nửa mùa” đợi đấy.
” GIỜ CHÚNG TÔI XIN CÔNG BỐ NHỮNG CẶP ĐÔI SẼ THỰC HIỆN CHUYẾN HÀNH TRÌNH NÀY CÙNG NHAU TRONG SUỐT TUẦN LỄ VUI VẺ NÀY”
Cả khu tập trung im lặng hồi họp, riêng các cô gái thì lầm ràm cầu nguyện sẽ được cặp đôi với một mĩ nam nào đó cho bõ chuyến đi.
” DƯƠNG LÃM – HOÀNG XUÂN MAI
NGUYỄN TUẤN ANH – TRƯƠNG BẢO CHÂU
ĐINH QUỐC BẢO – TRẦN THỊ MỸ
TRẦN ĐÔNG HẢI – DƯƠNG CHI LAN
TRỊNH THANH PHONG – TRƯƠNG KIM DUNG
TRẦN HẢI QUÂN – MAI THU PHƯƠNG
. .v .v . . .
GIỜ AI NẤY ĐỀU CÓ ĐÔI CÓ CẶP, CHÚNG TÔI SẼ PHÁT CHO CÁC BẠN MỘT TẤM BẢN ĐỒ ĐỊA HÌNH VÙNG NÚI NÀY VÀ HÃY TIM ĐƯỜNG ĐẾN ĐÍCH SẼ NHẬN ĐƯỢC PHẦN THƯỞNG CỦA NGƯỜI THẰNG CUỘC “
Bốn cặp đôi hoảng hốt, tám con người sững sờ 16 con mắt trợn trừng. Vô duyên hay hữu ý chỉ có trời mới biết.
– Anh có biết xem bản đồ không đấy, khu này đôi núi dễ lạc lắm.
– Tôi đã tốt nghiệp đại học sao đến cái bản đồ lại không biết xem, cô nói ít thôi – Cậu càu nhàu, từ sau vụ cãi nhau với người bạn than nhất đêm hôm qua tâm trạng cậu không được tốt lắm. Hơ nữa cậu cũng bắt đầu hết kiên nhẫn với cô gái này rồi, cậu có ý tôi khuyên cô ta rời xa hắn, đã không nghe thì thôi còn làm mặt nặng mày nhẹ với cậu, giờ lại hỏi kháy nữa. Sức chịu đựng của con người có hạn, cậu cũng chẳng dám nhận mình là thần thánh có lòng vị ta bao la.
– Anh hôm nay lạ lắm – Chi Lan nhíu mày nhận xét.
– Lạ gì, cô nói đi – Cậu miễn cưỡng rời mắt khỏi tấm bản đồ ngẩng lên nhìn cô.
– Mọi khi anh rất lịch thiệp, vui tính suốt ngày cười nói, đến nỗi nhiều khi tôi thấy nghi ngờ không biết anh có ý định bất chính với tôi nữa hay không. Nhưng hôm nay anh lại cộc cằn hẳn.
– Phải, tôi đang có chuyện không vui.
– Chuyện gì thế, kể tôi nghe xem, hồi còn đi học tôi là chuyên gia tam lí của lớp đấy – Lan hí hửng.
– Mới hôm qua còn nói thật uổng công đã coi tôi là bạn, sao giờ lại muốn tâm sự với tôi rốt cục là cô bao nhiêu tuổi rồi mà chẳng có chính kiến gì cả.
– Ờm, tôi 24 tuổi và tôi chỉ có ý tốt giúp anh thôi.
– Thôi, cô về lo cho cái tên ” Hoàng tử gió” của cô đi – Cậu phủi tay – Đau tim dễ chết lắm đấy.
– Anh nói gì, anh ấy làm gì anh chứ. Thôi, tôi cũng chẳng đôi co với anh nữa, tự tôi cũng sẽ tìm ra đường về đích – Cô quay ngoắt người bỏ đi.
– Ê, cẩn thận đấy.
– Á – Vì tức quá nên cô không để ý vấp phải rẽ cây cổ thụ chồi lên khỏi mặt đất.
Ấm
Nóng
Mềm mại
Và . . . ngọt ngào
Là tất cả những thứ cô cảm nhận được lúc bấy giờ. Sao trên đời này lại có thứ kẹo ngon và có hương vị quyến rũ thế nhỉ. Bất giác cô chỉ muốn được nếm nó mãi, nhưng giữa rừng thì đào đâu ra đồ ngọt, có điều gì đó rất vô lí. Đinh thần lại nhưng môi vẫn chưa buông tha cho ” viên kẹo” cô đảo mắt xuống dưới thì thấy một con người trắng trẻo xinh zai như “nàng bạch tuyết” bước ra từ thế giới cổ tích. Và đôi mắt ” nàng” thì mở to hết cỡ.
– AAAAAAAAAAAAAAA
Tiếng hét thất thanh vang vọng khắp khu rừng. Theo truyền thống thì phải là cô hét nhưng ở đây sự việc lại ngược lại hoàn toàn.
– Cô . . . cô làm gì vậy hả – Cậu hoảng hốt đẩy cô ra rồi đứng thẳng dậy.
– Tôi . . . tôi – Lan cũng rất bối rối ,ặt mày đỏ ửng.
– Đồ 35, cô biết cô đã phạm phải tội gì không.
– Tôi xin lỗi mà, anh cứ bình tĩnh đã. – Hốt hoảng nắm lấy tay con người săp bùng nổ vì tức giận.
– Xin xỏ gì, tôi thừa lỗi để cô xin à, cô đã lấy mất nụ hôn đầu đời mà tôi gìn giữ bao lâu nay, cô thật quá đáng – Mắt cậu ngân ngấn nước – Giờ tôi phải làm sao để nhìn mặt thiên hạ đây.
– Đừng khóc, tôi xin anh đấy, anh muôn tôi làm gì để chuộc lỗi cũng được.
– Thật chứ.
– Ừm, thật nói đi.
– Cô ghé sát đầu lại đây – Nụ cười cáo già nở trên môi “bạch tuyết”. Cô ngốc quá, cậu ta mà dễ khoc thế sao, rồi cô sẽ phải hối hận vì cướp đi first kiss của “mỹ nam”
Bầu không khí nặng bề bao trùm lên hai kẻ đang có tâm trạng không mấy tốt. Một kẻ thì oán hận và mong đối phương cút ngay khỏi cuộc đời mình. Một kẻ thì chỉ muốn mau kết thúc sớm chuyện này rồi biến đến nơi nào để không phải chạm mắt đứa con gái khó ưa kia.
– Mọi chuyện càng ngày càng li kì nhỉ, tôi đoán quan hệ giữa chúng ta không phải là thường đâu.
– Anh nói thế là sao, mong anh đừng có bóng gió nữa – Cô giật mình như bị kẻ khác đoán trúng tim đen.
– Ngoài mẹ tôi và Chi Lan ra chẳng ai biết căn bệnh bẩm sinh này của tôi cả, còn cô thì lại rõ đến cả thói quen để thuốc của tôi nữa, kì lạ quá. Giải thích đi.
– Tôi . . . tôi
– Và trong cơn mê màng, tôi vẫn cảm nhận được có người lay tôi rất mạnh đến suýt rách áo, lại còn gọi ” Xin ngài, xin ngài hãy tỉnh lại đi”.
– Anh dựng chuyện sao, đã ngât thì nghe thấy gì – Cô hoảng đến toát mồ hôi. Tên này quả thật quá là quái vật, đến khi ngất rồi mà ý thức vẫn vững vàng đến vậy. Mà tối hôm qua, tự dưng cô lại thuận theo thói quen hồi bé, buột miệng gọi hắn là ngài.
– Cô hãy suy nghĩ đi, cứ giấu mãi như vậy liệ cô được gì.
– Có, hiều thứ lắm, nhất lá ựu thanh thản – Cô quay đi hướng khác, nói bâng quơ.