Bạn đang đọc Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết – Chương 2
15 năm sau.
Trong căn phong lạnh lẽo với hai tông màu chủ đạo trắng và xám có một cô gái trẻ chăm chú ngắm nhìn chàng trái đang say ngủ. Không ai bảo, cũng chẳng ai bắt buộc nhưng việc đánh thức cậu dậy vào mỗi buổi sáng đã là thói quen không thể thiếu của cô trong suốt mười lăm năm qua.
Mỉm cười dịu dàng, cô đưa tay lên nựng nhẹ gò má phúng phính của cậu. Dù đã là thanh niên hơn hai mươi tuổi nhưng nét trẻ thơ trên khuôn mặt cậu vẫn được bảo quản một cách hoàn hảo.
Rút chiếc điện thoại từ trong túi áo, cô khẽ thì thầm: ” Đến giờ rồi “
– Hải mau dậy đi, không muộn bây giờ – Cô dùng hết sức lay mạnh thân hình dài ngoằng của con người đang nằm trên giường , cô hiểu cậu nhất, nếu mà không mạnh tay thì còn lâu cậu mới thèm tỉnh lại.
Hải trở mình, trán hơi nhăn lại, nhưng rồi lại tiếp tục chìm vào giấc mơ êm đềm. Quả không hổ danh là đệ nhất sâu ngủ ngà họ Trần, hễ đặt lưng xuống thì nền đất cũng biến thành giường.
Cô thở dài, sáng nào cũng như sáng nào, lớn tướng rồi nhưng vẫn phải gọi như hò đò. Dung chán nản đi vào phòng tắm xách ra một xô nước dội thẳng vào mặt ” thiên thần ” say ngủ.
– Đừng có trách tôi, tất cả là do cậu tự chuốc lấy thôi. Đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo mau, mới ngày đầu tiên đã định để con nhà người ta đợi hả ?
– Biết rồi, đừng cằn nhằn nữa, tôi dậy ngay đây – Cậu ngồi bật dậy, đưa tay vuốt nước trên mặt mình xuống rồi chau màu khó chịu – Mà cho cô ta đợi một chút thì có chết ai, tôi đồng ý đi xem mặt cô ta đã là may mắn lắm rồi. Lão già lắm chuyện, đang yên đang lành lại bày đặt hôn ước hôn eo.
– Đừng nói thế, bố cậu làm thế chỉ muốn tốt cho cậu thôi, cha mẹ nào cũng mong điều tốt nhất đến với con cái mình – Giọng Dung bỗng nhỏ dần – Trừ cha mẹ tôi.
– Hãy quên những con người ấy đi, Dung à – Hải đứng lên, tiến lại gần phía cô. Cậu dùng hai tay kéo khuôn mặt Dung sát lại gần mình. Khoảng khắc bốn mắt giao nhau, cảm xúc của hai đứa trẻ mười lăm năm trước lại hiện về trong lòng cả hai rõ rệt như chỉ vừa mới hôm qua – Từ đêm mùa đông năm đó, cía ngày tôi và cậu gặp nhau, tôi đã thề tôi sẽ là gia đình của cậu, cậu chỉ cần có tôi là đủ. Những kí ức đau buồn ngày xưa cậu hãy ném vào thùng rác đi, hứa với tôi.
– Khổ nói mãi, cậu tưởng tôi thiểu năng hay sao mà không hiểu, hôm nào cũng nhai đi nhai lại sốt cả ruột – Cô bật cười thật tươi rồi đẩy cậu vào buồng tắm – Giờ đi thay quần áo đi, để con gái phải chờ là tội lớn đấy.
– Này, cậu mong tôi đi lấy vợ đến thế à, đã thế tôi sống độc thân cả đời cho cậu tha hồ mà hầu.
– Lằng nhằng, chậm cham quá, tôi đá ấy cái bây giờ.
Hạnh phúc đơn giản, niềm vui trẻ thơ liệu có tồn tại mãi mãi. Sợi dây giằng buộc giữa hai số phận sẽ ra sao nếu có sự xuất hiện của những con người khác.
– Anh không hiểu và cũng không thể hiểu nổi, anh có còn là người yêu của em không – Hắn dùng đôi tay cứng như gọng kìm siết chặt bờ vai bé nhỏ của cô. Đôi mắt hắn giận dữ gằn lên những tia máu đỏ trông rất đáng sợ. Hắn bây giờ không còn là chàng trai hào hoa galan người tình trong mộng của các cô gái, mà là một con quá vật đang điên lên vì ghen tuông. Cũng phải thôi, chẳng có gã đàn ông nào đủ cao thượng để chấp nhận chuyện người tình bé nhỏ của mình đi xem mặt kẻ khác cả.
– Em xin anh, hãy nghe em giải thích đã – Cô nhìn hắn với ánh mắt van nài – Chuyện xem mặt là do bố mẹ em sắp xếp, em không hề hay biết việc này. Anh phải tin em.
– Anh không mù quáng đến nỗi đặt niềm tin vào cái gì vô điều kiện, muốn anh tin thì hãy chứng minh cho anh thấy. Chỉ nói miệng mà bắt anh chấp nhận thì quá vô lí – Giọng nói của hắn tuy đã dịu hơn trước nhưng vẫn nhận ra trong đó hàm ý trách móc và cả sự nghi ngờ. Yêu nhau mà cứ phải sống trong hoài nghi lo lắng sợ người kia phản bội mình thì rất đáng sợ. Hắn là như vậy đó, kẻ ngày cô trở thành người yêu hắn chưa giây phút nào trong lòng hắn được thanh thản cho dù cả khi hai người ở bên nhau. Tính yêu của hắn rất tích kỉ và đầy tính chiếm hữu.
– Vậy thì anh nói đi, em phải làm thế nào để anh tin em, chỉ cần anh nói ra nhất định xem sẽ làm được – Lệ nhòa trên khóe i, những giọt nước mắt đau đớn ướt đẫm khuôn mặt trong sáng thánh thiện của cô. Lòng ai đó đau như cắt, nhưng sự tự tôn của người đàn ông không cho phép hắn được xuống nước trước, cuối cùng thì trái tim vẫn thua lí trí.
– Em sẽ không đi xem mặt hắn ta đó là cách duy nhất khiến anh tin em – Thái độ của hắn đầy cương quyết, như thể chẳng có gì thay đổi được ý muốn của hắn. Phải, từ bé đến giờ hắn như một công vua con, đã thích cái gì thì nhất định phải là như thế, không ai dám cãi, không ai dám trái lệnh. Nhưng hắn không hiểu tình yêu hoàn toán khác, bởi tình yêu không hình thành từ những dục vọng cá nhân mà xuất phát từ hai trái tim hòa chung nhịp đập.
– Nhưng . . . em, nếu em làm thế thì sẽ ảnh hưởng đến mối giao hảo giữa hai gia đình, dù sao cha em và bác trai nhà bên ấy cũng là bạn bè lâu năm – Cô bối rối trước lời đề nghị của hắn, tuy cô rất trân trọng tình yêu này, nhưng cô không thể ích kir phá hoại tình bạn tốt đẹp hiuwax hai ông bố.
– Vậy thì sau khi xem mặt xing em còn định làm con dâu ông ta nữa hả, nếu không muốn thì từ chối ngay từ đầu cho xong.
– Em không biết nữa, nhưng ít nhất trươc tiên phải bảo vệ thể diện cho gia đình em đã.
” Chúng mình quen nhau đã bảy năm rồi
Chẳng ai có thể nghĩ rằng nói lời chia tay lại dễ đến vậy
Nhưng chúng ta giờ đã chia tay
Trong tâm tư của anh, có những kí ức về những cuộc cãi vã giữa hai chúng mình
Anh không biết, phải chăng mình gặp nhau khi còn quá trẻ
Bởi chúng ta không ngừng đổi thay . . . “
Giai điệu buồn ” 7 year of love ” vang lên từ chếc điện thoại nhỏ xinh, cô rất thích bài hát này vừa sâu lắng vừa dịu dàng lại càng tuyệt vời hơn khi được thể hiện bởi giọng ca trầm ấm của của ca sĩ Cho Kyuhyun.
– Bố em gọi, đợi một chút.
Dù khó chịu nhưng hắn vẫn phải miễn cưỡng hờ đợi. Lòng thầm rủa cái lão già lắm chuyện, chẳng hiệu lão tao nghĩ gì mà ghét hắn còn hơn cả cỏ rác. Hết ngăn cản cô và hắn yêu nhua lại gây bao trở ngại trên con đường tình cảm của hai người. Hễ nhìn thấy mặt hắn là ông ta chửi rủa đe dọa nếu không chấm rứt với cô thì lão ta sẽ không để yên cho hắn. Rõ là ngây thơ, ông ta nghĩ hắn còn là trẻ vị thành niên chắc, với thế lực của KH pany mà hắn đang tiếp quản từ ông bố đã chết thì chỉ cần búng tay một cái là gia tài nhà lão bốc hơi hết.
– Bố ạ, con nghe đây.
( Lan con đang ở đâu )
– À . . . con . . .con đi gặp . . . đi gặp bạn ạ.
( Bạn, thằng Phong phải không, con nghĩ con qua mặt được bố sao )
– Con xin lỗi.
( Giờ con đến nhà hàng Black Rose nhanh lê, mọi người đang chờ, tối về bố sẽ nói chuyện với con sau )
– Vâng ạ.
– Vậy là em nhất định phải đi đúng không – Đôi mắt hắn nhìn thấu vào cô như dò hỏi.
– Em xin lỗi, nhưng em phải đi ngay. Em sẽ gọi cho anh sau – Cô vội vàng chạy đi nhưng không quên ngoái lại phía sau hắn hắn với vẻ mặt hối lỗi.
Nhìn theo bóng dáng người con gái bé nhỏ khuất xa dần, đôi tay hắn chợt siết lại.
” Em cứ chạy đi, dù em có chạy đến nơi chân trời góc bể thì em cũng không thoát được đâu, bởi vì em thuộc về anh mãi mãi là như vậy “
Gió thổi làm lay động mái tóc màu bạch kim tang thương, thời tiết hôm nay lạnh thật nhưng cũng không buốt giá bằng trái tim ai đó.