Bạn đang đọc Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết – Chương 17
” XIN CÁC QUÝ KHÁCH TỈNH DẬY XE ĐÃ TỚI NƠI”
– Woa, nơi này cứ như là rừng nguyên sinh ấy, thật tuyệt – Chi Lan reo lên sưng sướng. Là tiểu thư nhà giàu cô suốt ngày phải quang quẩn ở nhà rất hiếm khi được đi xa. cánh khu rừng rậm rạp này thật khiến cô thích thú.
– Lan, đi từ từ thôi con, phải chờ bác Quân và thằng Hải mới chứ – Ông Dương nhắc nhở con gái.
– Vâng ạ – Tuy miệng nói thế nhưng đầu cô ngó ráo rác xung quang để tìm bòng người quen thuộc.
– Đây, anh đây – Bỗng một bàn tay đặt lên vai cô, kèm theo đó là chất giọng trầm dịu dàng quen thuộc.
– Lúc trên xe anh ngồi ở đâu thế, em tìm mãi không thấy – Cô bĩu môi.
– Anh ngồi phía cuối với cậu Hải – vị phu tương lai của em đấy mà, cậu ta cứu anh khỏi đống girl fan.
– Đã nói không phải vị hôn phu mà là bạn mà. À, cái gì mà girl fan, anh cũng giỏi thật.
– Chuyện này không thể trách anh được, tại anh đẹp trai quá thôi.
– Ơ, anh nói cả bác giá cũng đến mà, bác đâu. – Lan ngó quang rồi hỏi.
– Chết, mẹ anh đi xe riêng, chắc giờ này đến nơi rồi đấy, anh quên mất phải đi đón bà đã – Hắn hắn nhăn mặt gõ vào đầu, thật hiếm khi thấy bộ dáng đang yêu này của hắn, mà có cũng chỉ mình cô được nhìn thấy.
– Anh hay thật, đến mẹ mình mà còn quên nữa.
– Đi cùng anh nhé, nhân cơ hội này em lấy lòng bà luôn, mẹ anh ghê gớm hơn bố em vạn lần, mẹ anh mà không đồng ý đến thàn thánh cũng phải bó tay luôn.
– Ừm, thế thì mau đi thôi – Hắn phì cười trước điệu bộ lo lằng của cô.
– Cô Chi Lan. đợi đã – Hải từ xa chạy lại gọi tên Chi Lan. – Mọi người đã đến nơi tập trung cả rồi, bố cô bảo tôi đưa cô đi, nhanh lên không mọi người lo lắng.
– Nhưng . . . – Cô bối rối ngước lên nhìn hắn cầu cứu.
– Cậu có thể về nhắn với ông Dương là lát nữa tôi sẽ hộ tống cô ấy trở về an toàn.
– Không được – Hải cương quyết – Cô muốn bố cô phải lo lắng đến bao giờ nữa – Hải nhíu mày.
– Em xin lỗi, nhưng có lẽ phải dịp khác em mới có cơ hội tiếp chuện bác gái – Cô ngại ngugng quay sang hắn.
– Ừm vậy anh đi – Dù bề ngoài vẫn như bình thường, nhưng thực sự hắn đang rất muốn đập tên phá đám kia một trậ. “Bố cô” ư vớ vẩn, rõ ràng là đang lấy cớ mà.
– Cô đang giân tôi đấy à – Hải phá tan bầu không khí im lặng đến nặng nề của cả hai.
– Ừm, tôi đang rất rất tức giận đấy – Hải biết Lan là cô gái rất thẳng thắn nhưng không ngờ lại còn thẳng thắn đến quá đáng như vậy.
– Tôi nói câu này không có ý chia rẽ hai người đâu, anh ta thạt sự không hợp với cô.
– Anh nói thế nghĩa là sao – Cô nhíu mày, thái độ khó chịu.
– Anh ta nổi tiếng trên thương là lạnh lùng kiêu ngạo và rất quyết đoán, nên khi nhìn thấy cách anh ta đối xử dịu dàng với cô như vậy tôi có thể hiểu là anh ta yêu cô tới mức độ nào. Nhưng đôi khi tình yêu cũng không giải quyết được vấn đề gì, tính cách của anh ta, cuộc sống của anh ta, và thế giới của anh ta nữa hoàn toàn không phải là nơi cô có thể thích nghi được. Cô hiểu tôi nói gì chứ.
– Nhưng chúng toi yêu nhau đã bảy năm, trong suốt thời gian đó đâu có chuyện gì xảy ra.
– Một tuần của gặp anh ta bao nhiêu lần, hai hay ba. Nhưng rồi sau này khi ngày nào cũng giáp mặt nhau cô sẽ cảm thấy mệt mỏi và nhận ra rằng anh ta không phải là bờ vai cô có thể dựa dẫm. Liệu khi đó tình yêu cứu vãng được gì không, hay chỉ làm cho cuộc chia tay của cô và anh ta thêm nặng nề.
– Anh đừng nói nữa, sẽ khong bao giờ như vậy đâu – Thật ra cô cũng hơi hoang mang trước những viễn cảnh mà cậu vẽ ra, tuy lòng không tin nhưng nếu đó là sự thật thì cô sẽ tính sao đây, cô chẳng dám nghĩ đến một ngày cô sẽ chán hắn. Hắn tin và yêu cô rất nhiều cô mà làm thế liệu hắn có chịu nổi không.
– Có hay không, không phải do chúng ta quyết định, con người chỉ là một tế bào nhỏ bé thôi có quyền gì chứ, số phận sẽ thay ta làm tất cả.
– Tôi không muốn nghe anh nói nhảm nhí nữa, đến nới rồi, tôi vào với bố mẹ đây, thật uổng công tôi coi anh là bạn – Cô vùng bỏ chạy về phía khu tập trung, điều đó làm hải vô cùng đau lòng.
” Cô nghĩ tôi là kẻ ích đến mức độ nói những lời như vậy để chia rẽ chuyện tình cảm của cô sao. Cô và hắn thực sự sẽ chẳng thể có kết quả gì vì tính cách của người hoan toàn đối lập nhau. Nếu cứ cố chấp, thì sẽ rất nhiều ngươi phải đau khổ, hắn, cô . . . và cả tôi nữa”
– Anh Tùng, nơi này sau bao nhiêu năm vẫn chẳng thay đổi gì cả, vẫn như ngày đầu tiên em gặp anh. – Từ trên con BMW đắt tiền, một phụ nữ trung niên xinh đẹp bước xuống. Đôi môi bà mấp máy như đang thì thầm cùng gió.
– Mẹ, con ở đây – Hắn từ đằng xa chạy lại, dưới tán cây xanh rợp, mai tóc bạch kim của hắn lại tung bay. Bà nhìn cảnh tượng đó bao kí ức năm xưa lại hiện về, cảnh vẫn vậy nhưng người thì đã trở về với cát bụi. Ít ra bà vẫn còn may mắn, bà vẫn giữ lại cho người bà yêu thương nhất nhưng chưa bao giờ được đáp lại giọt máu cuối cùng. Hắn, niềm hy vọng duy nhất của bà, lí do để bà tiếp tục đấu tranh để tiếp tục tồn tại.
– Phong đấy à, đến lâu chưa con – Khẽ xoa đầu hắn, bà mỉm cười.
– Cũng một lúc rồi ạ, con đi tìm mẹ mãi.
– Ừm, mẹ biết con rất thương mẹ mà, chẳng như người ấy gì cả – Hốt nhiên bà ôm lấy hắn bật khóc, những giọt lệ nóng hổi rơi thấm đầy làn da trắng tới nhợt nhạt của hắn.
– Sao hôm nay mẹ lạ thế, lại hay dễ xúc động nữa – Thật sự hắn rất ngạc nhiên, người mẹ mạnh mẽ thường ngày của hắn đâu rồi, sao giờ đây bà lại trở nên yếu đuối thế này. Suốt bao nhiêu năm nay hắn chưa từng thấy bà rơi một giọt nước mắt nào, không những là mẹ bà còn là thần tượng của hắn, trên thế gian này, chẳng ai có thể thay thế được bà.
– Không, không, chỉ là nơi này làm mẹ nhớ đến chút ngày xưa thôi- Vôi gạt ngay những giọt nước mắt, bà cố tươi cười với con trai, bà không muốn nó phải bận tâm.
– Nhưng, “người ấy” mà mẹ nhắc đến là ai vậy ạ.
– Một người quen thôi, con đừng để ý – Chẳng lẽ bà phải nói ra sự thật rằng, “người ấy” chính là bố con, ông ta là nỗi buồn mà suốt bao năm nay mẹ không thể nào quên được.
Nhưng một kẻ thông minh như hắn bà làm sao dễ dàng qua mặt đươc. Hắn biết, biết mọi thư đâu có đơn giản như thế.