Bạn đang đọc Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết – Chương 15
– A lô, sao giờ này mẹ vẫn chưa đến, xe sắp chuyển bánh rồi.
( Mẹ sẽ đi xe riêng con không phải chờ mẹ đâu )
– Vâng, mẹ bảo tài xế lái xe cẩn thận đấy, hẹn gặp lại mẹ ở khu du lịch.
Hắn cứ tự nhiên nói chuyện với mẹ mà không để ý tới một người đang nhìn mình bằng con mắt kì lạ.
– Cảm giác có mẹ quan tâm thế nào nhỉ – Cậu khẽ hỏi, ánh mắt mang mác buồn.
– Vậy thì được ở cạnh bố có tuyệt không – Hắn mỉm cười đáp lại, nụ cười này mang sự chia sẻ cảm thông chứ không phải cái nhếch mép ngạo mạn như mọi khi.
– Không, thực sự rất tồi tệ.
– Hóa ra không có bố xem ra cũng may mắn nhỉ, vậy mà tôi cũng đã từng mong ước được gặp ông ta dù chỉ một lần.
– Bố anh . . .- Cậu quay sang hắn, khẽ nhíu mày.
– Ông ta chết rồi. – Hắn lạnh nhạt như khi đang nói về bố người khác vậy. Cũng phải thôi, hắn đâu có nhớ chút gì về ông ta.
– Lâu chưa – Cậu hờ hững
– Năm tôi mười hai tuổi, mẹ tôi kể thế.
– Mẹ anh kể thế, chẳng lẽ anh không sống cùng bố sao.
– Sau khi ông ta chết được ba năm, tôi bị tai nạn giao thông và kí ức từ mười lăm năm trước đó bị xóa sạch.
– Anh bị mất trí nhớ, tôi xin lỗi, tôi không cố ý – Trong lòng cậu bỗng cảm thấy xót xa cho người trước mặt, anh ta nhìn bề ngoài thật hoàn hảo nhưng lại ẩn chứa những nỗi đau không nói lên lời.
– Xin lỗi bằng lời thì giải quyết được gì, thật rỗng tuếch – Bỗng hắn thay đổi thái độ, hắn đốp chát một câu mà cậu thấy vô duyên kinh khủng.
– Vậy anh muốn gì – Dù tức giận nhưng cậu vẫn phải tỏ ra kiên nhẫn nếu không thì thật mất mặt.
– Tôi muốn cái cô bạn của cậu làm ơn đừng giữ khư khư cái bí mật ấy cho riêng mình nữa, dù gì đó cũng là kí ức của tôi chứ đâu phải của cô ta, cô ta thât khiến người khác khó chịu – Hắn nói cả tràng dài nhưng mặt tuyệt nhiên vẫn không biểu lộ bất kì cung bậc cảm xúc nào. Quả thật không hổ danh là nhân tài kinh doanh trẻ, hắn biết kiềm chế bản thân đến mức tuyệt đối.
– Tôi không hiểu anh nói về cái gì cả, việc riêng của cô ấy tôi luôn tôn trọng.
– Vậy thì thôi. – Hắn hờ hững bước lên xe bỏ mặc câu với con mắt ngạc nhiên tột độ.
– Anh Phong, anh ngồi cạnh em này – Một ả con gái ăn mặc vô cùng sexy túm lấy tay áo kéo lấy kéo để.
– Không, anh ngồi chỗ này đi – Ả khác giằng lấy áo hắn, và gạt tay cô kia ra.
– Không không, anh ấy là của tao – Chưa đây một phút hắn bươc lên xe, đám con gái đã bu lấy như kiến thấy mật ong. Hắn rất khó xử, mặc dù khó chịu lăm rồi nhưng vì giữ kẽ với con gái nên không nỡ mạnh tay, năng lời. Chỉ đơn thuần đứng trơ ra đấy, rồi nhìn quang tìm ghế.
– Xin lỗi các cô, anh ta sẽ nồi cạnh tôi, chúng tôi đang có vụ làm ăn cần bàn bạc . – Cậu xuất hiện ngay cạnh hắn rồi khéo léo gỡ tay các cô gái đang bám lấy hắn ra.
– Cậu muốn ngồi cạnh tôi, chuyện là – Hắn khinh khỉnh nhìn cậu, thái độ giễu cợt nhưng xen chút đó là sự tò mò khó hiểu.
– Anh đường tưởng tôi không khó chịu với anh – Cậu kéo hăn môt mạch xuống tận ghế cuối cùng nơi có ít người để ý đến.
” XIN MỜI QUÝ KHÁCH ỔN ĐỊNH CHỖ NGỒI, XE SẮP SỬA CHUYỂN BÁNH, CÒN AI CHƯA LÊN NỮA KHÔNG”
– Phiền các anh đợi ột lát, bố tôi chưa lên xe – Chi lan vội lên tiếng.
– Chúng tôi đây – Ngay lúc đấy ông Trần và ông Dương từ xa chạy lại, miệng thở hồng hộc
” QUÝ KHÁCH NGỒI YÊN, XE BẮT ĐẦU CHUYỂN BÁNH”
– Chị Dung, chị làm con nuôi nhà bác Trần lâu chưa – Chi Lan làm quen với người bạn mới.
– Cũng mười lăm năm rồi – Dung cười hiền. – Cái anh vừa nãy là ban trai em à.
– Vâng, anh ấy là ban trai em. Anh ấy tốt lắm, đôi xử với em rất dịu dàng, chị đưng sợ mái tóc của anh ấy, là do bẩm sinh đấy, nhưng vẫn đẹp trai mà – Lan thao thao bất tuyệt.
– Ừm anh ta đúng là rất đẹp trai – Dung trầm ngâm. Không ngờ người như anh ta cũng biết đối xử tốt với ai đó. Thời gian cũng đã tác dụng không ít đến hắn.