Đọc truyện Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân – Chương 72
Edit by Tiannn
Tống Thanh Sương tựa hồ cũng phát hiện, hắn thuận theo tầm mắt của Tống Nhiên nhìn về phía đối diện, sau khi thấy Lâm Phi Vũ, không khỏi hơi sững sờ.
Lâm Phi Vũ híp mắt nhìn Tống Thanh Sương, ánh mắt hơi nghi hoặc, lại không tự chủ có chút địch ý nhàn nhạt.
“Lâm tổng.” Tống Thanh Sương cố ý cong cong khóe môi, giống như khiêu khích cười nhạt một tiếng.
Lâm Phi Vũ lạnh như băng nhìn hắn, sau đó đưa ánh mắt chuyển lên trên người Tống Nhiên, ủy ủy khuất khuất nói: “Ca ca, dạo này anh không nhận điện thoại của em.”
Tống Nhiên trong lòng buồn bực, nhưng lại không muốn trước mặt mọi người dây dưa không rõ với hắn, liền thúc giục Tống Thanh Sương: “Thanh Sương, gắp thêm chút hoa quả, chúng ta ăn sáng xong còn phải nhanh chóng tập hợp trước cửa khách sạn.”
“Ừm.” Tống Thanh Sương lập tức gắp vài quả anh đào, đặt vào đĩa Tống Nhiên.
“Ca ca, hai người…” Lâm Phi Vũ nhíu mày càng lúc càng chặt.
Đúng lúc này, Liễu Khiêm, Thôi Tuyết, Trần Tiểu Hĩnh bước đến.
Liễu Khiêm cười nói: “Mọi người cũng xuống đây ăn sáng hả? Mau ăn đi, bên ngoài vừa vặn có một chiếc Limousine 7 chỗ, ăn xong rồi chúng ta cùng đi, không cần chen chúc vào xe khách của đoàn làm phim.”
Tống Nhiên không muốn tiếp tục dây dưa với Lâm Phi Vũ, liền gật đầu nói: “Thanh Sương, đi thôi, tận dụng thời gian ăn sáng.”
Trong lúc dùng bữa, Tống Nhiên có thể cảm giác được Lâm Phi Vũ ở xa vẫn luôn nhìn anh cùng Tống Thanh Sương chằm chằm.
Anh cũng không thèm để ý tiểu tử này, vội vã ăn xong bữa sáng, liền dẫn Tống Thanh Sương đi lên xe Limousine trước cửa khách sạn.
Xe Limousine này là Limousine 7 chỗ phổ thông, Trần Tiểu Hinh ngồi phó lái, Liễu Khiêm với Thôi Tuyết ngồi ở hai ghế giữa, Tống Nhiên cùng Tống Thanh Sương ngồi hàng ghế cuối cùng, cũng vô cùng rộng rãi.
Tài xế đang định lái xe, đột nhiên nghe thấy một giọng nói dễ nghe: “Đợi đã!”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lâm Phi Vũ đã chui đầu vào trong xe, dửng dưng, dứt khooát ngồi chen vào khoảng trống giữa Tống Nhiên và Tống Thanh Sương.
“Em ngồi cạnh anh nhé.” Hắn chen tại giữa hai người, mím môi nở nụ cười với Tống Nhiên, hoàn toàn coi Tống Thanh Sương bên cạnh là không khí.
Tống Thanh Sương tức đến nỗi mặt mũi trắng bệch.
Tống Nhiên cũng bị độ dày mặt của Lâm Phi Vũ dọa sợ, không nhịn được nhíu chặt mày: “Lâm Phi Vũ, cậu không phải có xe bảo mẫu sao?”
Lâm Phi Vũ cười hì hì nói: “Xe kia của em bị hỏng rồi, với lại em muốn đi cùng anh cơ.”
Phía trước vẫn đang có người, Tống Nhiên không tiện dạy dỗ, chỉ có thể âm thầm trợn trắng mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe lười phản ứng hắn.
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, Thôi Tuyết không hiểu tại sao, Trần Tiểu Hinh mặt hiếu kỳ, Liễu Khiêm mơ hồ biết được nội tình, hết sức khó xử ho nhẹ một tiếng: “Sư phụ, lái xe đi.”
Tài xế là người địa phương, hào sảng nói: “Được, đi thôi!”
Xe Limousine chạy thẳng ra biển, dọc theo đường đi hầu như không có xe khác, hai bên đường đều là cây cọ cao lớn, xuyên qua khe hở giữa từng tầng lá cọ, có thể nhìn thấy bãi biển cát lớn và bầu trời trong xanh.
Tống Nhiên vẫn luôn để phòng Lâm Phi Vũ táy máy tay chân, nhưng Lâm Phi Vũ lại không có hành động gì kì lạ, chỉ thỉnh thoảng đưa cho anh một chai nước khoáng, lấy kẹo cao su, rồi nhận điện thoại bên tập đoàn, xử lý công việc của công ty rất bài bản: “Đúng, chính sách bên đại lý kia không thể thay đổi, một chút cũng không thể thêm….”
Tống Nhiên không nhịn được nói thầm, những chuyện này trước đây đều do Tống Thanh Sương xử lý, bây giờ lại rơi vào tay Lâm Phi Vũ, tiểu tử này còn tùy tiện ngồi bên cạnh Tống Thanh Sương vừa nói chuyện điện thoại vừa xử lí công việc, quả thực chính là cố ý khiến người ta không thoải mái.
Nghĩ tới đây, Tống Nhiên vội vàng nhìn Tống Thanh Sương một cái.
Quả nhiên, khuôn mặt trắng như tuyết của Tống Thanh Sương âm trầm đến mức cơ hồ có thể nhỏ nước, tựa như sắp cùng Lâm Phi Vũ cắn xé tại chỗ.
Tống Nhiên nhanh chóng dùng ánh mắt trấn an hắn một chút, Tống Thanh Sương cắn răng, cuối cùng cũng không bộc phát.
Không lâu sau, xe đã đi đến bờ biển.
Biển xanh mênh mông vô tận, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng tàu màu đen khổng lồ ở xa xa.
Bên bờ biển có một bến tàu nhỏ, trong bến tàu có ba ca nô cỡ trung cùng vài chiếc ca nô loại nhỏ đang đậu.
Liễu Khiêm giải thích: “Tàu chở dầu cỡ lớn nước ăn quá sâu, không có cách nào đậu tàu ở gần hơn được, chúng ta phải ngồi ca nô đi qua đó, phòng của nhân viên công tác của đoàn phim trên tàu đã được bố trí xong rồi.”
Tống Nhiên gật gật đầu, lại hỏi: “Tôi nghe nói sau khi khởi máy, nhân viên chủ chốt đều phải ở trên thuyền?”
Thôi Tuyết nói: “Đúng vậy, Phi Vũ là nam chính, ít nhất phải ở trên thuyền ngốc một tháng.
Tổng đạo diễn như tôi thì thời gian ở trên đó sẽ dài hơn, mấy người các cậu thì không bắt buộc, vài ngày sau là có thể về bờ, dù sao điều kiện trên thuyền rất khắc khổ.”
Tống Nhiên nghiêm túc nói: “Lúc trước tôi đã đáp ứng Thôi đạo cùng Liễu tổng, ngoại trừ…! chuyện của Lâm Phi Vũ bên này, tôi cũng muốn hỗ trợ về phương diện an toàn của đoàn phim, đương nhiên cũng phải ngốc trên thuyền theo ông rồi.”
Tuy anh có cãi nhau với Lâm Phi Vũ, nhưng trong bữa tiệc hôm trước, anh sớm đã đáp ứng Thôi Tuyết với Liễu Khiêm sẽ giúp đỡ giám sát sự an toàn của “Hỏa Luân”.
Thôi Tuyết và Liễu Khiêm đều đối xử vô cùng tốt với anh, bây giờ tất nhiên không thể đổi ý.
Lâm Phi Vũ nhìn Tống Nhiên, trong con ngươi màu hổ phách tràn ngập tình cảm phức tạp.
Thôi Tuyết rõ ràng rất cao hứng: “Ai, vậy tôi bớt lo hơn rồi! Tiểu Tống tổng cậu thì sao?”
Tống Thanh Sương nhàn nhạt đáp: “Gần đây tôi không bận chuyện gì, xem mọi người quay phim cũng rất thú vị.”
Liễu Khiêm nói: “Sau khi tất cả vật tư được vận chuyển đến, tàu chở dầu sẽ tiếp tục tiến xa hơn, đại khái cách bờ biển khoảng một trăm hai mươi hải lý và bắt đầu tiến hành quay phim, nhưng vẫn có vài chiếc ca nô đi theo, bất cứ lúc nào muốn trở về cũng có thể trở về.”
Thôi Tuyết nói: “Ai, đi thôi, lên thuyền nào!”
Mọi người leo lên một chiếc ca nô loại nhỏ, theo tiếng động cơ khổng lồ, ca nô rẽ sóng, vẽ ra một cái đuôi trắng như tuyết, nhanh chóng chạy lại gần tàu chở dầu.
Càng đến gần, chiếc tàu chở dầu khổng lồ càng thêm nguy nga hùng tráng.
Thân tàu màu đen đồ sộ cũ kỹ mang đến cảm giác áp bách, ngột ngạt, là nơi tiếp xúc trực tiếp với nước biển nên nó bị ăn mòn đến lợi hại, dính đầy vỏ sò hàu lớn nhỏ, tựa như một người khổng lồ tang thương.
Tống Nhiên ngước nhìn chiếc tàu chở dầu khổng lồ, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy bất an, không nhịn được nhíu mày.
Tống Thanh Sương hơi hé môi, tựa hồ muốn hỏi gì đó nhưng Lâm Phi Vũ lại giành trước một bước, thập phần thân thiết hỏi: “Ca ca, làm sao vậy?”
Tống Nhiên cố gắng xua đi cảm giác bất an mơ hồ trong lòng, lắc lắc đầu: “Không có gì.”
Mọi người rời ca nô, leo lên tàu chở dầu.
Loại tàu chở dầu cỡ lớn vạn tấn này khác hoàn toàn so với tàu bình thường, ngoại trừ buồng lái ra, trên boong tàu dài mấy trăm mét một mảnh trống rỗng, gió biển mạnh mẽ, tầm nhìn rộng mở, khiến tinh thần sảng khoái.
Liễu Khiêm dương dương đắc ý nói: “Như thế nào, con tàu này cũng không tệ lắm phải không? Tôi phải dùng rất nhiều quan hệ, vất vả mới tìm được chiếc tàu chở dầu phế liệu này.
Không chỉ được ưu đãi mà tàu cũng không hỏng hóc gì, nhưng do đã quá năm sử dụng nên mới cưỡng chế báo hỏng, dùng để quay phim cũng tiện, không sợ tổn hại.”
Tống Nhiên cảm nhận được gió biển ẩm ướt thổi đến, chân thành gật đầu: “Quả thực là vô cùng hoành tráng, rất thích hợp để quay phim thảm họa.”
Thôi Tuyết mặt mày hớn hở nói: “Nếu không có con tàu này, tôi cũng không dám quay thể loại của “Hỏa Luân” đâu, tôi nói cho mấy người nghe, kịch bản này…”
Thôi đại đạo tâm tình vô cùng tốt, lại huơi tay múa chân nói về kịch bản.
“Hỏa Luân” là một bộ phim thảm họa điển hình, dùng góc nhìn của một ngườ thanh niên thất nghiệp – A Quang, để thuật toàn bộ câu chuyện thảm khốc.
A Quang xuất thân từ một gia đình đơn thân tại vùng duyên hải Đông Nam, từ nhỏ đã là tên côn đồ.
Lúc còn trẻ theo một đại ca nào đó chạy đến châu Phi, vận chuyển “điện thoại di động hàng lởm”.
Có một lần vận khí của hắn không tốt, khi đang vận chuyển điện thoại tại một tiểu quốc của châu Phi, lại gặp phải một cuộc bạo loạn, lô điện thoại di động lởm kia toàn bộ bị lực lượng vũ trang địa phương thu giữ.
A Quang không còn hàng, người không xu dính túi, liền cân nhắc việc về nước.
Lá gan hắn lớn lại thêm một bụng ý đồ xấu, lên kế hoạch lén lẻn vào chiếc tàu chở dầu lớn nào đó, theo tàu chở dầu trở về quê hương.
Hắn mua thật nhiều lương khô, thừa dịp đêm khuya yên tĩnh lẻn lên tàu, sau đó tìm một phòng tạp vật hẻo lánh trốn đi, dự định trốn một tháng.
Tuần đầu tiên coi như thuận lợi, nhưng đến buổi tối ngày thứ tám, khi hắn ra ngoài trộm nước ngọt, có một thuyền viên phát hiện lương khô mà hắn tích trữ, nghĩ rằng là đấy là do thuyền viên trước để lại nên cầm tất cả đi.
Kết quả, A Quang mất hết lương thực.
Hắn đói bụng chừng mấy ngày, ngay lúc gần như tuyệt vọng thì có một cô bé câm điếc phát hiện ra hắn.
Cô bé là con gái của một nhân viên không thường trú, mẹ bé mất sớm, ba bé gần đây cũng qua đời vì bệnh truyền nhiễm, cô bé đành phải theo đồng nghiệp của ba về nước, dự định nương tựa vào bà ngoại.
Cô bé phát hiện A Quang trốn ở phòng tạp vật, nhưng bé mới sáu tuổi, căn bản không hiểu cái gì gọi là “đi lậu”.
A Quang liền khoa tay múa chân, nói mình đang chơi trò trốn tìm với các thuyền viên, không thể bị người khác phát hiện, còn bảo cô bé trộm lương thực và nước ngọt từ trong bếp cho mình, cô bé vậy mà lại tin tưởng hắn.
Cứ như vậy qua gần nửa tháng, bé gái ăn cắp thức ăn cho A Quang, A Quang dạy bé chơi cờ năm quân, giữa một lớn một nhỏ cư nhiên hình thành tình bạn vi diệu.
Lại qua mấy ngày, mắt thấy tàu chở dầu sắp vào Ấn Độ Dương, chỉ cần kiên trì một tuần nữa là A Quang có thể trở về nước.
Nhưng vào đêm nọ, phòng động cơ của tàu chở bị chập điện, đột nhiên bốc cháy.
Ngọn lửa bùng lên rất dữ dội, hơn trăm thuyền viên bật dậy từ trong giấc ngủ.
Bọn họ chạy, kêu gào, muốn dập tắt đám cháy, nhưng thế lửa thật sự quá lớn, thiết bị thông tin liên lạc kêu gọi sự trợ giúp từ bên ngoài cũng xảy ra trục trặc, số lượng thuyền cứu hộ cũng không đủ.
Mắt thấy ngọn lửa sắp lan đến kho chứa dầu thô, nếu vậy không chỉ có con tàu này xong đời mà một lượng lớn dầu còn có thể rò rỉ ra biển, gây ô nhiễm biển nghiêm trọng.
A Quang vốn vốn đã lén lút lên thuyền cứu hộ, nhưng vì không nhìn thấy bé gái, hắn lại quay về trên thuyền, chủ động lộ thân phận cầu cứu với thuyền phó.
Hai người cùng nhau lao vào khoang tàu dày đặc khói lửa, tìm thấy bé gái bị khói làm ngất trong phòng tạp vật.
Hóa ra cô bé sợ A Quang bị thiêu chết, một mình chạy về khoang thuyền tìm A Auang, kết quả bị hun đến ngất xỉu.
Bé gái xuống thuyền cứu hộ, mà A Quang do bán điện thoại di động lởm trong thời gian dài, có hiểu biết nhất định về thiết bị liên lạc, hắn và thông tín viên cùng nỗ lực, sửa chữa thiết bị liên lạc, kịp thời báo cáo tọa độ chính xác cho lực lượng cứu hộ.
Cuối phim, việc cứu hộ diễn ra vô cùng thành công, toàn bộ tàu chở dầu không có người thiệt mạng, chỉ có 9 người bị thương nặng, hơn 30 người bị thương nhẹ, 160.000 tấn dầu thô trên tàu cũng không bị rò rỉ, cô bé trở về nhà bà ngoại, A Quang từ đó cũng đi vào quỹ đạo cuộc sống.
Kịch bản kỳ thực rất đơn giản, chủ yếu kể về nhân vật chính mê man lang thang trong khu vực xám, thông qua một hồi tai nạn cuối cùng hướng về nơi có ánh sáng.
Điểm nhấn của bộ phim này, ngoại trừ nhân tính ra, chính là cảnh tai nạn vô cùng chân thật.
Từ lúc phòng động cơ bốc cháy, đến khi ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, rồi toàn bộ tàu chở dầu rơi vào biển lửa mênh mông, mà Lâm Phi Vũ đóng vai “A Quang” phải thường xuyên di chuyển trong biển lửa ấy, thất kinh tìm kiếm bé gái, hết thảy tất cả, đều phải phi thường chân thực.
Sau khi kể lại kịch bản một lần, Thôi Tuyết lại cường điệu nói: “Cảnh quay nguy hiểm có vài cái, đầu tiên là cảnh A Quang trở lại khoang tàu đang cháy, một đường la hét tìm kiếm bé gái; thứ hai là cảnh thân thuyền phát nổ liên tục, A Quang cùng thuyền phó suýt nữa bị đè dưới trần nhà đổ sập; thứ ba là..”
Tống Nhiên nghe mấy cảnh nguy hiểm ấy, không nhịn được nhíu mày, nhẹ nhàng liếc Lâm Phi Vũ một cái.
Thôi Tuyết cũng nhìn Lâm Phi Vũ: “Phi Vũ, cháu xác định mấy cảnh đó không cần thế thân? Đoàn làm phim đã chuẩn bị cho cháu một diễn viên thế thân chuyên nghiệp.”
Lâm Phi Vũ trộm liếc Tống Nhiên một cái, sau đó thản nhiên nói: “Thôi đạo, cháu biết những phân cảnh đó vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu dùng thế thân thì rất lộ, coi như không lộ thì cũng không được tự nhiên.
Vì hiệu quả của bộ phim, cháu vẫn nên tự mình tới diễn thì hơn.
Cháu sẽ tận lực cẩn thận, cho dù ngộ nhỡ xảy ra chuyện cháu cũng không hối hận.”
Tống Nhiên nhíu mày nhìn Lâm Phi Vũ, trong lòng không rõ cảm giác gì.
Lâm Phi Vũ mím môi nở nụ cười với anh, Tống Nhiên đành phải như không có việc gì mà chuyển ánh mắt, thần sắc trên mặt vẫn lạnh nhạt.
Tống Thanh Sương lạnh lùng nói: “Lâm Phi Vũ, quay một cảnh mà thôi, cậu ngược lại nói như sắp lên núi đao xuống biển lửa vậy.”
Lâm Phi Vũ cười nói: “Lên núi đao xuống biển lửa gì chứ? Tiểu Tống tổng cứ nói đùa.”
Tống Nhiên sợ bọn họ lại nháo lên, nhanh chóng nói với Liễu Khiêm: “Liễu tổng, chúng ta đi xem phòng nghỉ đi.”
Liễu Khiêm gật đầu nói: “Được, phòng nghỉ ở trong khoang tàu phía dưới.”
Một đám người liền đi theo Liễu Khiêm tiến vào khoang tàu, đến xem nơi nghỉ ngơi.
Nơi nhân viên đoàn phim ở chính là phòng nghỉ trước đây của thuyền viên, toàn bộ đều là phòng đôi, gian phòng rất hẹp, giường rộng khoảng sáu mươi cm, có một cửa sổ hình tròn rất nhỏ, điều kiện tương đối gian khổ.
Liễu Khiêm nhìn Tống Thanh Sương một cái: “Tiểu Tống tổng, cậu thật sự muốn ở lại trên thuyền?”
Tống Thanh Sương nhàn nhạt nói: “Không sao, tôi và anh…!tôi và Tống Tiểu Nhiên ở cùng một phòng cũng không sao.”
Thôi Tuyết dửng dưng: “Vậy cũng được, dù sao thì hai người cũng ở cùng phòng khách sạn.”
Cùng phòng? Khó trách sáng sớm bọn họ lại cùng nhau xuống dưới ăn sáng…! Lâm Phi Vũ không tự chủ nhíu mày, hắn còn chưa kịp nói cái gì, Thôi Tuyết lại cười nói: “Dù sao điều kiện có hạn mà, ngoại trừ Phi Vũ ra, tất cả mọi người đều ở phòng đôi, tôi và Liễu tổng cũng giống vậy.”
“Ồ, như vậy sao, thực sự là cực khổ rồi.” Lâm Phi Vũ ngoài cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe môi, thoáng yên lòng một chút.
Nhưng khi nhìn bộ dáng anh cùng Tống Thanh Sương thấp giọng trò chuyện, trong lòng hắn luôn cảm thấy thập phần cổ quái.
Tuy hắn đã sớm nghĩ ra một chủ ý cực kỳ lớn mật, có thể mượn một cảnh tượng nào đó trong bộ phim này, thần không biết quỷ không hay đem anh đi, nhưng anh với Tống Thanh Sương kia rốt cuộc…!Nếu không, buổi tối lén đến xem một chút..