Đừng Nói Chuyện Với Cô Ấy

Chương 38: Nhiệm vụ ám sát khó khăn


Đọc truyện Đừng Nói Chuyện Với Cô Ấy – Chương 38: Nhiệm vụ ám sát khó khăn

Sau nháy mắt tôi đã trở về thực tại từ trong dòng ký ức mơ hồ, bàn tay phải hơi run lên một chút, suýt nữa thì đánh rơi chiếc cốc xuống đất. Đúng
thế, tôi đã từng không chỉ một lần đọc tập tài liệu về những vụ chết
người này, cũng nhìn thấy cái tên Trương Nghĩa Quân, vậy nhưng lại không lần nào nhớ được. Bởi lẽ, X vẫn luôn ngầm ngăn cản tôi đọc tập tài liệu này, còn thường xuyên dùng các phương như phân tán sự chú ý hay xóa bỏ
ký ức trong tiềm thức để loại trừ hoặc là sửa đổi ký ức của tôi về những gì đã đọc được, điều này cũng giống như việc anh ta từng nhiều lần sửa
đổi ký ức của tôi ở các phương diện khác vậy.

Hoặc cũng có thể nói
thế này, trong những thời khắc quan trọng, tôi sẽ không còn là tôi nữa,
mà là X. Anh ta có quyền khống chế tuyệt đối với tâm lý, cũng là chủ
nhân thực sự của Trương Nhất Tân, còn tôi thì chỉ là lớp vỏ che chắn bên ngoài của anh ta mà thôi.

Tôi bỏ chiếc cốc xuống, không những không
cảm thấy hoảng sợ mà ngược lại còn hưng phấn vô cùng. Tự nơi đáy lòng
tôi nảy sinh niềm cảm kích tột độ với Diệp Thu Vi – cô ta đã tiến hành
một cuộc ám thị nhằm vào tôi từ nhiều mặt, dưới sự giúp đỡ của cô ta,
lúc này tôi rốt cuộc đã được đứng ở một vị trí hoàn toàn bình đẳng với
X. Đây là một cơ hội ngàn năm hiếm gặp, tôi nhất định phải nắm lấy để
rồi đoạt lại quyền khống chế tâm lý từ trong tay X.

Tôi mới là Trương Nhất Tân.

Tôi vô thức nhếch khóe môi, lại uống một ngụm trà nữa, sau đó tiếp tục lật đến những trang sau của tập tài liệu.

Thông tin về người chết thứ mười hai được ghi lại như thế này: Dương Dũng,
nam, sinh năm 1980, người bản địa, không nghề nghiệp, chết vì ngộ độc
khí ga.

Tôi dễ dàng nhớ ra các thông tin về người này. Lúc đó dường
như là ngày Hai mươi tháng Giêng năm 2005, tôi bắt đầu điều tra về Dương Dũng, phát hiện anh ta từng bị tổn thương về tình cảm ở nhiều phương
diện như tình thân, tình bạn, dẫn đến bị mắc chứng rối loạn khí sắc1 chu kì nghiêm trọng. Tôi đã nghiên cứu về quy luật luân chuyển các tâm
trạng của anh ta, lại dùng một số biện pháp để kích thích, cuối cùng đã
khiến anh ta bỏ mạng trong căn phòng thuê trọ khi tâm trạng bi quan
chiếm vị trí chủ đạo trong tâm lý. Tôi không thể nhớ ra nguyên nhân giết chết anh ta.

1. Rối loạn khí sắc là một thuật ngữ được dùng để thay
thế rối loạn cảm xúc, trong đó khí sắc là chỉ một tâm trạng, một trạng
thái tình cảm lâu dài, bền vững hơn so với cảm xúc – ND.

Tiếp theo là người chết thứ mười ba: Dương Hạo, nam, sinh năm 1981, người bản địa, không nghề nghiệp, chất do tự thiêu.

Dương Hạo hình như là em họ của Dương Dũng. Mùa hè năm 2005, tôi bắt đầu tiến hành đi sâu vào điều tra và phân tích tâm lý của Dương Hạo, qua đó phát hiện anh ta bề ngoài thì có vẻ mạnh bạo nhưng thực chất nội tâm lại vô
cùng yếu đuối. Anh ta hết lòng tin theo một thứ tôn giáo nào đó, và tôi
đã lợi dụng thứ tín ngưỡng có phần hơi quá khích này để khiến anh ta tự
thiêu. Còn về nguyên nhân giết chết anh ta thì tôi cũng không thể nhớ ra được.

Người chết thứ mười bốn tên là Nghiêm Tuấn Khanh, nam, sinh
năm 1959, là một quan chức ở Sở Xây dựng của tỉnh. Trong phần ký ức về
người đàn ông này đã xuất hiện bóng dáng của Chủ nhiệm Viên. Đó là mùa
thu năm 2006, Chủ nhiệm Viên nhờ tôi tiến hành điều tra Nghiêm Tuấn
Khanh và tìm cách trừ khử ông ta. Sau hơn nửa tháng điều tra và phân
tích, tôi phát hiện trong giai đoạn ngủ đông của tình dục, Nghiêm Tuấn
Khanh từng bị một người phụ nữ trưởng thành dụ dỗ, thế nên sau khi
trưởng thành, tâm lý buông thả dục vọng vẫn luôn tồn tại. Dưới sự sắp
đặt của tôi, ông ta cuối cùng đã đột tử trong nhà người tình vì buông
thả dục vọng quá độ.

Người chết thứ mười lăm tên là Phùng Nam, nữ năm 1969, là bác sĩ nội khoa ở Bệnh viện Nhân dân số 1 của thành phố. Tôi
không rõ cô ta đã gây ra một sự uy hiếp như thế nào cho Tập đoàn A, tóm
lại là mùa xuân năm 2007, tôi được Chủ nhiệm Viên nhờ giết chết cô ta.
Khá giống với tình trạng của Lã Thần, Phùng Nam cũng bị mắc chứng rối
loạn nhân cách thể hoang tưởng rất nghiêm trọng. Thông qua biện pháp ám
thị, tôi làm tình trạng hoang tưởng của cô ta nặng thêm, đồng thời khiến cho cô ta nảy sinh ham muốn tự sát, và cuối cùng cô ta đã quyết định
dùng thuốc độc để kết liễu cuộc đời mình – đây quả thực là phương thức
tự sát thích hợp với một bác sĩ nội khoa.

Tôi dừng lại một chút,
ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại ngoảnh đầu liếc nhìn bà xã đang ngồi gật gà gật gù trên xô pha, sau đó tiếp tục lật mở tài liệu, thấy người
chết ở trang thứ mười sáu tên là Lý Tùng.

Nhìn thấy cái tên này, tôi đột nhiên nảy sinh ấn tượng rõ ràng hơn hẳn về Chủ nhiệm Viên.

Tôi lờ mờ nhớ lại một cảnh tượng thế này: Đó là một ngày mùa hè, tôi ngồi
trên ghế lái phụ của một chiếc xe, ô cửa sổ bên cạnh mở hé, những tiếng
ve kêu râm ran không ngớt vang lên. Tôi ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy nơi đó là một rừng cây dương khá chỉnh tề, cành lá rất rậm rạp,
ánh sáng gần như không qua lọt. Ở nơi cuối của khu rừng đó loáng thoáng
có thể nhìn thấy mấy phiến ngói xanh, ngoài ra còn có mùi phân trâu cùng với mùi hương thanh tân của hoa cỏ trộn lẫn vào nhau không ngừng
tràn vào mũi tôi. Tôi ngoảnh đầu nhìn qua phía bên trái, thấy Chủ nhiệm
Viên đang ngồi trên ghế lái của chiếc xe.

Ông ta liếc mắt nhìn tôi,
hai bờ môi mím chặt rồi chợt ho mạnh một tiếng, nhổ ra ngoài cửa sổ một
bãi đờm. Sau đó, ông ta lấy từ trong chiếc cặp da màu đen ở ghế sau ra
một túi hồ sơ, lại lấy từ trong túi ra một xấp ảnh. Ông ta xem đi xem
lại những tấm ảnh đó mấy lượt, cuối cùng mới đưa tới cho tôi một cách
cẩn thận.

Xấp ảnh đó tổng cộng có tám tấm, kích thước đều vào khoảng
15×10. Trong đó có một tấm chụp lại cảnh một người đàn ông đứng phát
biểu trong một buổi hội nghị nào đó, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của
một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Có bốn tấm khác thì dường như là chụp
trộm, đều là ảnh về cuộc sống cũng như công việc của người đàn ông này.
Đó là một người đàn ông khoảng trên dưới năm mươi tuổi, vóc người cao
lớn, bụng tuy có mỡ nhưng không nhô lên nhiều lắm, tứ chi đều có vẻ chắc nịch, dáng đi cũng rất vững chãi, có lẽ là một người thường xuyên tập
luyện thể dục thể thao. Ông ta đeo một cặp kính hình vuông, mặt cũng là
kiểu hình vuông chữ điền, tóc mai đã lốm đốm điểm bạc, môi dưới dày và
hơi chĩa ra ngoài một cách tự nhiên, ánh mắt thì vừa sâu sắc vừa tràn
đầy sức mạnh.

”Lý Tùng.” Chủ nhiệm Viên giới thiệu: “Bí thư ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tỉnh đương nhiệm.”

Tôi cầm xấp ảnh đó trong tay, hơi thở vốn đang đều đặn đột nhiên trở nên hơi rối loạn.

”Các thông tin về người này tôi không cần thiết phải giấu cậu, đương nhiên

cũng không giấu nổi cậu.” Chủ nhiệm Viên đưa mắt nhìn tôi một chút, sau
đó nói tiếp: “Người này nổi tiếng về phương thức làm việc cứng rắn,
những năm qua từng đánh đổ không ít nhân vật tai to mặt lớn ở tỉnh
ngoài, đến đầu năm nay thì đột nhiên được điều qua đây, nhất định là
cũng muốn làm nên thành tích gì đó. Ông ta muốn có thành tích thì mục
tiêu nhắm đến đầu tiên tất nhiên chính là Tập đoàn A. Nửa năm gần đây,
tập đoàn đã sử dụng mọi biện pháp nhưng vẫn không ăn thua vì người này
cả rắn lẫn mềm đều không chịu, dường như đã nhất quyết muốn thiết lập
lại trật tự trong chính giới cũng như giới thương nghiệp.”

Tôi đưa trả lại xấp ảnh đó cho Chủ nhiệm Viên, lẳng lặng gật đầu, không nói năng gì cả.

Chủ nhiệm Viên đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, sau đó mới khẽ thở
dài, nói: “Theo nguồn tin đáng tin cậy, ủy ban Kiểm tra Kỷ luật sẽ có
hành động vào trung tuần tháng Tám, một khi hành động bắt đầu thì cục
diện sẽ vượt ra ngoài tầm kiểm soát.” Rồi ông ta ngoảnh đầu qua nhìn
tôi. “Nhiệm vụ của cậu lần này chính là trừ khử ông ta càng nhanh càng
tốt, thời gian hạn định là trong tháng này. Hơn nữa, để giảm bớt phiền
phức trong tương lai, cái chết của ông ta nhất định phải là một vụ tự
sát.”

Ký ức càng lúc càng trở nên rõ ràng, tôi nhớ ra hôm đó hình như là ngày 20 tháng 7, chỉ còn mười một ngày nữa là sang tháng mới. Khi
ấy, tôi suy nghĩ một lát rồi bèn lắc đầu, nói: “Không được, thời gian
ngắn quá.”

”Đây đương nhiên không phải là một chuyện dễ dàng,
nhưng chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi” Chủ nhiệm Viên
nói. “Chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn này. Có một điều cậu cần phải hiểu, đó là nếu tập đoàn mà gặp vấn đề,
thân phận của cậu chắc chắn sẽ bị bại lộ, về điều này tôi có thể dùng
nhân cách của mình để đảm bảo với cậu. Nhất Tân…” Ông ta nhìn chằm
chằm vào đôi mắt của tôi. “Giữa chúng ta không chỉ là quan hệ giữa chủ
thuê và người làm thuê thôi đâu, cậu đã bước chân lên con thuyền của tập đoàn rồi.”

Tôi khẽ gật đầu, cố giữ bình tĩnh nói: “Tôi hiểu, nhưng
thời gian thực sự quá ngắn. Với loại quan chức ở cấp bậc như ông ta, chỉ riêng việc tiếp xúc và điều tra đã khó khăn lắm rồi, càng đừng nói gì
tới việc tiến hành tác động vào tâm lý…”

”Điều này thì cậu không
cần phải lo lắng.” Chủ nhiệm Viên cắt ngang lời tôi, đồng thời lấy từ
trong túi hồ sơ ra ba trang tài liệu dày đặc toàn những chữ là chữ.“Toàn bộ thông tin về ông ta, bao gồm thói quen sinh hoạt, hứng thú sở
thích, hoàn cảnh gia đình, thậm chí là cả quá trình trưởng thành nữa,
tôi đã thay cậu điều tra hết sức tỉ mỉ và chi tiết rồi.” Vừa nói ông ta
vừa đưa mấy trang tài liệu đó cho tôi. “Nhiệm vụ của cậu là dựa vào đây
để phân tích ra nhược điểm trong tâm lý của ông ta, sau đó trừ khử ông
ta trong tháng này. Còn về vấn đề tiếp xúc, tập đoàn sẽ dùng mọi nguồn
lực để giúp cậu. Trong vòng mười một ngày sắp tới, cậu sẽ có cơ hội tiếp xúc với ông ta hai lần ở cự ly gần. Ngoài ra, tập đoàn sẽ nghĩ cách sắp xếp cho cậu ăn cơm riêng với ông ta một bữa nữa.”

Tôi chậm rãi lật xem tài liệu nhưng vẫn không thể hạ quyết tâm.

”Nhất Tân.” Chủ nhiệm Viên đột nhiên hỏi- “Cậu bây giờ còn nợ khoảng bao nhiêu nữa?”

Tôi lập tức hiểu ngay ra ý của ông ta, thế là bèn thành thực trả lời:“Không tính đến nợ ngân hàng thì còn khoảng tám triệu một trăm nghìn
nữa.”

”Nợ ngân hàng không phải là vấn đề gì lớn lắm, nhưng nợ tư nhân thì thật không dễ giải quyết chút nào.” Ông ta nở một nụ cười đầy ý vị. “Cuộc sống của cậu bây giờ vẫn ổn chứ?”

Tôi cũng khẽ mỉm cười, sau
khi suy nghĩ một chút bèn nói: “Sau mấy lần làm nhiệm vụ trước, tôi đã
nhận được hơn một triệu, về cơ bản vẫn còn có thể ứng phó được.”

”Với chút tiền vặt vãnh đó chỉ có thể ứng phó được tạm thời mà thôi.” Chủ
nhiệm Viên nói tiếp: “Phải rồi, nghe nói cậu và cô gái kia vẫn giữ liên
lạc với nhau, hơn nữa cô ta còn từ chối không đi xem mặt bất kỳ ai, một
lòng muốn đợi cậu, làm cha mẹ đều giận đến nỗi đổ bệnh, có đúng vậy
không?”

Nghĩ đến câu nói này, dòng suy nghĩ của tôi đột nhiên lại
quay trở về thực tại. Tôi ngoảnh đầu nhìn bà xã lúc này đã sắp ngủ gật
trên xô pha, sống mũi bất giác cay sè – mấy năm trước, cô ấy quả thực đã vì tôi mà phải chịu quá nhiều nỗi khổ sở.

Sau khi cha mẹ qua đời,
tôi vẫn luôn phải cố gắng để hoàn trả món nợ khổng lồ mà bọn họ để lại.
Đến năm 2004 tôi đã bán đi toàn bộ các món tài sản có thể bán được, từ
đó trả xong phần lớn các khoản nợ, cuộc sống vì thế mà bình lặng hơn
trước một chút, có thể đi làm một cách bình thường. Nhưng dù rằng như
thế, tôi vẫn phải gánh một món nợ hơn tám triệu, những tranh chấp có
liên quan thì lại càng không thể tránh khỏi, thế nên phần lớn tiền lương mỗi tháng của tôi đều phải dùng để trừ nợ, chỉ có thể giữ lại mấy trăm
nhân dân tệ để giải quyết những nhu cầu cơ bản của cuộc sống. Trong
quãng thời gian đó, buổi tối tôi chỉ có thể ngủ lại ở công ty, ăn uống
thì khắc khổ vô cùng. Nếu không có mấy người bạn và bà xã (khi đó vẫn
còn là bạn gái) ngấm ngầm tiếp tế, chắc tôi không sống được đến bây giờ.

Tôi không muốn làm liên lụy tới bạn gái, do đó bắt đầu từ năm 2001, tôi đã
từng mấy chục lần đề nghị chia tay, nhưng lần nào cũng chỉ đổi lại được
nước mắt của cô ấy cùng với lòng quyết tâm chờ đợi càng thêm son sắt
hơn. Bề ngoài cô ấy nói với người thân và bạn bè là đã chia tay với tôi
rồi nhưng lại từ chối không đi xem mặt bất cứ ai mà người nhà giới
thiệu, hơn nữa cứ có cơ hội là lại lén lút đi gặp tôi ngay. Năm 2005,
cha mẹ cô ấy vì chuyện này mà lần lượt đổ bệnh phải vào nằm viện, tôi
thì lại một lần nữa đề nghị chia tay, bảo cô ấy hãy cố gắng sống cho tốt và báo hiếu cha mẹ. Nhưng cô ấy cố chấp vô cùng, nói là nếu không thể
thành hôn với tôi, cô ấy sẽ sống một mình cả đời. Trong những năm tháng
đó, có một lần tôi đã lén trốn đến nơi khác, hy vọng có thể thoát khỏi
những khoản nợ, đồng thời khiến cho bạn gái vì tuyệt vọng mà thôi không
chờ đợi tôi nữa. Nhưng vô ích, cô ấy rất nhanh đã tìm được tôi, các chủ
nợ cũng vậy. Tôi chỉ đành quay trở lại thành phố này, tiếp tục sống
trong sự giày vò đau khổ hết ngày này tháng nọ.

Cuộc sống vốn dĩ
chẳng hề có chút hy vọng nào, vậy nhưng vận may bỗng buông xuống vào năm 2007. Lúc sinh tiền, cha tôi từng mở một công ty chế biến thực phẩm,
đến năm 2003 thì bị ngân hàng tịch thu để gán nợ, nhưng vì cha tôi khi
còn sống có thực hiện một số hành vi trái pháp luật thế nên giấy tờ sở
hữu nhà đất của công ty đó có tồn tại các vấn đề rất nghiêm trọng, thủ

tục thu hồi vì thế mà không thể hoàn thành, đất đai và nhà xưởng từ đó
liền trở thành vật chết, bất kể là tôi, ngân hàng, công ty bảo lãnh hay
là dân làng và quan chức sở tại ở nơi công tỵ đó tọa lạc đều chẳng có
biện pháp gì với khu đất đó cả. Đến tháng 8 năm 2007 thành phố có kế
hoạch mở rộng, cần dùng đến đất đai của công ty chế biến thực phẩm, thế
là tôi, ngân hàng và dân làng địa phương đã bắt tay liên kết với nhau,
lại nhở cậy sự giúp đỡ của một số người làm việc trong chính phủ, cuối
cùng đã thành công nhận được một khoản tiền bồi thường là hai mươi hai
triệu nhân dân tệ. Sau việc này, tôi không chỉ trả xong tất cả các khoản nợ, còn dư ra được hơn hai triệu nữa. Cuộc sống đột nhiên phát sinh
thay đổi, thế rồi tôi và bạn gái đã kết hôn luôn vào tháng Chín cùng
năm…

Nghĩ đến đây, tôi bất giác sững người ra đó, phát hiện ký ức
đã lại một lần nữa xuất hiện mâu thuẫn hết sức rõ ràng: Trong ký ức vốn
có của tôi, sự thay đổi trong cuộc sống bắt nguồn từ khoản tiền bồi
thường thu hồi đất vào tháng 8 năm 2007. Nhưng trong ký ức của X, tôi
cuối cùng có thể kết hôn với bà xã hoàn toàn là nhờ vào nhiệm vụ được
giao hồi tháng 7 năm 2007.

Tôi nhớ rất rõ ràng, chiều ngày 20
tháng 7 năm 2007, nghe Chủ nhiệm Viên nhắc đến chuyện giữa tôi và bạn
gái, tôi nhất thời im lặng không nói gì. Không chờ tôi mở miệng, Chủ
nhiệm Viên đã lại nói tiếp: “Cô gái đó đã vì cậu mà phải chịu nhiều nỗi
khổ như vậy, lẽ nào cậu không muốn sớm kết hôn với cô ta để cô ta được
sống một cuộc sống tốt đẹp hơn sao?”

Tôi vẫn giữ im lặng, đợi ông ta nói tiếp.

”Cậu quả thực rất thông minh.” Chủ nhiệm Viên khẽ gật đầu với tôi. “Tôi sẽ
nói rõ ràng luôn với cậu vậy, nếu cậu giúp được tập đoàn, tập đoàn nhất
định sẽ không bạc đãi cậu. Chỉ cần Lý Tùng tự sát trong tháng này, các
khoản nợ còn lại của cậu tập đoàn sẽ giúp cậu thanh toán hết luôn trong
một lần.”

”Không đủ.” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt ông ta. “Ngoài việc
trả hết các khoản nợ, tôi muốn được nhận thêm hai triệu tiền mặt nữa.”

Chủ nhiệm Viên hơi nhíu đôi hàng lông mày lại, các bắp thịt trên mặt cũng
khẽ rung lên, cặp mắt thì nheo lại thành một đường thẳng – lời của tôi
hiển nhiên đã khiến ông ta thấy phản cảm. Có điều, chỉ một giây sau đó
ông ta đã lại mở to mắt ra, mỉm cười rạng rỡ, thở phào một hơi, nói:“Được thôi, cậu cứ xem kĩ chỗ tài liệu này trước đi đã.”

Tôi lập tức đưa trả tài liệu lại cho ông ta. “Tôi đã ghi nhớ hết vào đầu rồi.”

Ông ta nhướng mày lên, sống mũi hơi run rẩy, trong mắt thoáng qua một tia
kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền gật đầu mỉm cười, xuống xe đi tới bên
cạnh một dòng sông nhỏ ở phía đối diện với khu rừng kia, đốt sạch toàn
bộ ảnh và tài liệu. Sau khi trở về trong xe, ông ta vừa nổ máy vừa nói:“Nhớ đấy, nhất định phải khiến cho ông ta tự sát trong tháng này. Còn có một câu này nữa cậu cũng cần phải nhớ kĩ, tất thảy đều là hành vi cá
nhân của cậu, nếu xảy ra chuyện gì không ai có thể bảo vệ được cậu đâu.” Hơi dừng lại một chút, ông ta nói bằng giọng nhẹ nhàng hơn: “Tiền vẫn
sẽ được gửi vào tài khoản đó.”

Nghĩ tới đây, tôi lại một lần nữa quay trở về thực tại thế rồi liền bất an đứng dậy, đi đi lại lại mấy bước
trong phòng. Bà xã nghe thấy tiếng động thì liền tỉnh dậy, đưa mắt nhìn
tôi, hỏi: “Nhất Tân, anh xem xong rồi ư?”

Nhìn vào đôi mắt đầy vẻ mỏi mệt của bà xã, tôi bất giác nhớ lại sự kiên định của cô ấy trong quãng
thời gian khó khăn kia, trong lòng không ngừng trào dâng những nỗi niềm
chua xót và cảm động.

”Em yêu…” Tôi đã lâu lắm không gọi cô ấy như vậy rồi. “Nếu em đã buồn ngủ rồi thì hãy đi ngủ trước đi, đừng đợi anh nữa.”

Cô ấy thoáng sững người ra một chút rồi không kìm được đưa tay bụm miệng,
khẽ sụt sịt mấy tiếng, nước mắt lập tức ứa ra ầng ậng trong khóe mắt.
Sau một lát, cô ấy mím chặt đôi môi, dụi mạnh mắt, hít sâu một hơi, cất
giọng thoáng mang theo chút vẻ nghẹn ngào: “Anh cứ làm việc của anh đi,
em đi rót cho anh cốc trà nữa.”

Tôi vốn muốn nói gì đó nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng thể mở miệng. Bà xã cầm cốc rời khỏi phòng đọc sách, tôi thì ngồi trước bàn, mở máy tính ra, vào một trang Web tìm kiếm dòng chữ “bồi thường thu hồi đất của công ty chế biến thực phẩm ** ở thành phố
** năm 2007” và ấn nút tìm kiếm. Sau khi lật liền một mạch hơn ba mươi
trang tìm kiếm, tôi vẫn chẳng thể tìm thấy những thông tin bồi thường
đất đai có liên quan. Kế đó, tôi lại gõ từ khóa “công ty chế biến thực
phẩm ** ở thành phố **” và ấn nút tìm kiếm, rất nhanh sau đó đã sợ hãi
phát hiện nhà xưởng và đất đai của công ty ấy sớm đã bị ngân hàng thu
hồi thành công từ năm 2005 rồi, hơn nữa còn được bán đấu giá một cách
thuận lợi, tới năm 2006 thì trở thành phân xưởng của một công ty chế
biến thực phẩm khác. Nói như vậy, việc tôi nhận được tiền đền bù đất và
dùng để trả hết các khoản nợ vào tháng 8 năm 2007 căn bản chưa từng xảy
ra.

Đây rõ ràng lại là một đoạn ký ức hư cấu nữa được X bịa đặt ra và cấy vào trong ý thức của tôi.

Tôi hít sâu một hơi, sau đó gõ từ khóa “Bí thư ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tỉnh ** Lý Tùng tự sát năm 2007” và ấn nút tìm kiếm. Tại dòng cuối cùng của
trang tìm kiếm thứ bảy hiển thị một đường link có đoạn văn tự trích dẫn
như thế này: Ngày 28 tháng 7 năm 2007, Bí thư ủy ban Kiểm tra Kỷ luật
tỉnh ** Lý Tùng qua đời trong văn phòng làm việc do treo cổ, nghi là tự
sát, động cơ không rõ.

Tôi cẩn thận nhấn vào đường link đó, dòng suy nghĩ lại một lần nữa trở về thời điểm cuối tháng 7 năm 2007.

Buổi chiều hôm ấy, Chủ nhiệm Viên sau khi đốt sạch ảnh và tài liệu thì liền lái xe đưa tôi rời khỏi khu rừng kia.

Sau khoảng mười phút, ông ta đưa tôi tới một trạm xe khách ở cách đó mấy
cây số rồi liền lái xe rời đi luôn. Lúc chiều tối, khi tôi đang ngồi
trên chiếc xe khách đường dài trở về thành phố thì nhận được tin nhắn do bạn gái gửi tới: “Nhất Tân, em vừa mới thử bằng que thử thai xong, hai
vạch, lần này thì có thật rồi, phải làm sao đây?”

Tin nhắn này đã

khiến tôi hoàn toàn hạ quyết tâm là phải giết Lý Tùng bằng được. Tôi gọi điện thoại cho bạn gái, đảm bảo là sẽ cưới cô ấy trong vòng hai tháng
tới, sau đó bèn giữ lòng bình tĩnh để bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch ám
sát.

Trên tập tài liệu mà Chủ nhiệm Viên đưa cho tôi xem có viết
rằng: Lý Tùng sinh tháng 5 năm 1949, trình độ học vấn thạc sĩ, từng có
mấy năm phải tham gia đội sản xuất ở nông thôn1, sau khi trở lại thành
phố thì tiếp tục học tập, đầu những năm tám mươi được vào làm trong một
đơn vị cấp bộ nào đó, đến giữa những năm chín mươi thì được điều xuống
địa phương, từng giữ chức vụ Bí thư ủy ban Kiểm tra Kỷ luật ở nhiều nơi, nổi tiếng về sự thiết diện vô tư cùng với phương thức làm việc cứng
rắn. Năm 2005, trong thời gian đảm nhiệm chức Bí thư ủy ban Kiểm tra Kỷ
luật của một tỉnh nào đó, Lý Tùng đã gạt bỏ sự dụ dỗ về tiền bạc và sự
uy hiếp tới tính mạng sang một bên, cuối cùng thành công đập tan một tập đoàn lợi ích khổng lồ có dính dáng tới cả chính giới, giới thương
nghiệp và giói xã hội đen trong tỉnh, từ đó nức tiếng một thời. Đến đầu
năm 2007, Lý Tùng được điều về vùng này

1. Chỉ việc các thanh niên
tri thức tham gia phong trào vô sản hóa bằng cách gia nhập các công xã,
đội sản xuất ở nông thôn trong thời kỳ Cách mang văn hóa ở Trung Quốc –
ND.

giữ chức Bí thư ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tỉnh, rất nhanh sau
đó đã tỏ ý rằng sẽ nghiêm trị hủ bại và loại trừ đám u nhọt trong Đảng.
Nghe thấy những lời này, một số quan chức cùng với Tập đoàn A vốn có
dính dáng rất nhiều tới chính giới về mặt lợi ích đương nhiên là cảm
thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than rồi.

Trên tài liệu còn
viết, ông nội của Lý Tùng từng giữ chức Chính ủy của một đơn vị bộ đội
nào đó, trong thời chiến đã lập nên những công lao không nhỏ, sau khi
đất nước được thành lập thì vào làm việc trong cơ quan nhà nước, vậy
nhưng lại đã bị bức hại mà chết trong mười năm loạn lạc1. Tuy Lý Tùng và cha mẹ ông ta không hề vì thế mà bị liên lụy, nhưng việc này nhất định
là đã tạo ra những ảnh hưởng nhất định đối với ông ta, có thể còn dẫn
đến sự xuất hiện của một nhược điểm nào đó trong tâm lý của ông ta nữa – đây chính là một trong các trọng điểm mà tôi cần tiến hành thăm dò
trong quá trình tiếp xúc với Lý Tùng sắp tới.

Trong tài liệu còn nhắc đến một chuyện thế này: Mùa xuân năm 1985, Lý Tùng đã từng phải chịu
một sự đả kích to lớn cả về mặt gia đình lẫn sự nghiệp, dẫn đến tâm
trạng suy sụp vô cùng. Về sau, ông ta từng có lần công khai kể chuyện
này ra và coi đó như một cuộc trải nghiệm trong đời, nguyên văn như sau: “Hơn hai tháng liền, cứ đúng vào ba giờ đêm mỗi ngày là tôi lại tỉnh
dậy, sau đó thì không cách nào ngủ tiếp được nữa. Hồi đó đầu óc tôi cũng trở nên ngốc nghếch, chẳng suy nghĩ được việc gì, chẳng nhớ được việc
gì, cũng chẳng có hứng thú với chuyện gì cả.

1. Chỉ thời kỳ Cách mạng văn hóa – ND.

Khi phải đối mặt với sự chỉ trích của lãnh đạo và đồng nghiệp, tôi cảm thấy mình sống mà chẳng có chút giá trị nào, chẳng bằng chết đi cho xong
(cười lớn). Ôi, bây giờ nghĩ lại, khi đó bản thân đúng là còn non dại
quá, cứ gặp phải khó khăn là liền dễ dàng cúi đầu. Trạng thái đó đã kéo
dài khoảng gần ba tháng thì phải, nhưng rồi cuối cùng dưới sự trợ giúp
của người nhà, tôi đã thoát được khỏi tình cảnh khó khăn, từ đó học được cái gọi là tâm lý kiên cường thực sự.”

Nghĩ đến đây, trong lòng
tôi thoáng nảy ra chủ ý: Sự mất ngủ có tính quy luật, sự suy giảm đột
ngột của năng lực tư duy, năng lực nhận thức cùng hứng thú đối với mọi
vật, ngoài ra là cảm giác không có giá trị, cảm giác sống không bằng
chết, những tình trạng này rõ ràng đều là biểu hiện lâm sàng của chứng
trầm cảm. Nếu ông ta thực sự từng bị mắc chứng trầm cảm, vậy thì muốn
dẫn dắt cho ông ta tự sát hẳn cũng không phải là việc gì quá mức khó
khăn.

Tôi lập tức gửi tin nhắn cho Chủ nhiệm Viên, yêu cầu ông ta nhanh chóng điều tra rõ ràng xem trongnăm 1985, Lý Tùng rốt cuộc đã gặp phải những sự đả kích như thế nào, tâm trạng suy sụp được biểu hiện ra
sao, ngoài ra cũng cần làm rõ quá trình ông ta trở lại bình thường nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chủ nhiệm Viên gọi điện thoại cho tôi, nói là
thời gian đã qua lâu quá rồi, việc điều tra quá mức khó khăn, do đó chỉ
có thể lần ra được một số chi tiết vụn vặt thôi.

Khi đó, tôi suy nghĩ trong chốc lát rồi bèn hỏi: “Năm đó, ông ta rốt cuộc đã phải chịu những sự đả kích như thế nào?”

Chủ nhiệm Viên nói: “Đầu năm 1985, không biết ông ta đã làm mất lòng ai mà
đột nhiên bị điều từ trung ương xuống địa phương đảm nhiệm một chức vụ
nhàn hạ, hơn nữa rất có khả năng ngay cả chức vụ này cũng không giữ nổi. Cũng trong thời gian đó, cha ông ta mắc bệnh cấp tính qua đời, mẹ thì
vì bệnh tim mà phải vào nằm viện, nghe nói con gái ông ta còn bị ngã gãy tay nữa. Nói tóm lại là trong thời điểm đó ông ta đã gặp phải những tai họa liên miên.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Tâm trạng của
ông ta đã bị suy sụp trong khoảng hai, ba tháng, về sau đã khôi phục như thế nào vậy? Khi đó ông ta có từng đi gặp bác sĩ tâm lý nhờ tư vấn
không? Hay có từng uống thứ thuốc gì đó hay không?”

”Có một tin tức
này tôi cũng không rõ là có đáng tin cậy hay không.” Chủ nhiệm Viên hơi
dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Bởi lẽ nó được lan truyền sau khi đã
qua miệng của mấy người. Nghe đâu, Lý Tùng từ năm hơn hai mươi tuổi đã
bắt đầu uống thứ thuốc gì đó rồi, mãi tới năm chín mươi mấy mới dừng
lại.”

”Là thuốc gì vậy?” Tôi hỏi. “Có biết tên thuốc không?”

Việc này tôi còn đang điều tra.” Chủ nhiệm Viên nói: ‘Phải rồi, nghe nói ông ta còn từng nhờ người mua thuốc từ nước ngoài về nữa.”

Tôi suy nghĩ
một lát rồi bèn hỏi tiếp: “Trong thời gian tâm trạng suy sụp, ông ta có
từng thể hiện ra khuynh hướng tự sát không?”

”Chuyện này…” Chủ
nhiệm Viên do dự trong phút chốc rồi mới nói: “Có từng thực sự tìm đến
cái chết hay không thì tôi không rõ, nhưng ông ta có một người em họ
trong quãng thời gian khó khăn đó đã từng đến giúp ông ta chăm sóc con
gái. Nghe người này kể lại thì khi giúp ông ta thu dọn bàn làm việc, cô
ta từng tìm thấy một bức di thư do chính tay ông ta viết.”

Tôi khẽ
gật đầu. Bất kể là đã có hành động thực tế hay chưa, việc viết di thư
cũng chứng tỏ rằng Lý Tùng ít nhất cũng từng xuất hiện ý nghĩ tự sát.
Khuynh hướng tự sát, dùng loại thuốc nào đó trong một thời gian dài, khi gặp khó khăn thì tâm trạng có những sự thay đổi đột ngột, những biểu
hiện này đều chứng tỏ Lý Tùng rất có khả năng từng mắc chứng trầm cảm.
Nếu loại thuốc mà ông ta uống kia là thuốc chữa trị trầm cảm, vậy thì
xét từ việc ông ta bắt đầu uống thuốc từ năm hơn hai mươi tuổi, căn
nguyên của chứng trầm cảm mà ông ta mắc phải căn bản không phải là những sự đả kích về mặt gia đình và sự nghiệp…

Tôi lại một lần nữa nhớ đến cảnh ngộ mà ông nội của ông ta đã gặp phải trong mười năm loạn lạc.

Đương nhiên, bản thân việc “Lý Tùng từng mắc chứng trầm cảm” cũng chỉ là một
suy đoán mà thôi, nói đến căn nguyên thì vẫn còn sớm quá. Việc cấp bách
trước mắt là phải điều tra ra tên của loại thuốc mà năm xưa ông ta đã
uống – nghĩ đến đây, trong lòng tôi bỗng nhiên lóe lên một tia sáng rực. Nếu Lý Tùng quả thực đã từng uống thuốc chữa trị trầm cảm trong một
thời gian dài, vậy thì chứng tỏ ông ta bị mắc chứng trầm cảm mãn tính.
Chứng trầm cảm mãn tính thông thường có liên quan tới các nhân tố không
dễ thay đổi như khiếm khuyết gen, nhân cách trầm cảm, do đó rất khó dùng thuốc và các liệu pháp tâm lý để chữa khỏi tận gốc. Đối với người bệnh
dạng này mà nói, cho dù không có biểu hiện trầm cảm rõ ràng trong một

thời gian dài thì cũng vẫn phải kiên trì dùng thuốc, ít nhất thì cũng
cần mang sẵn loại thuốc thường dùng bên người.

Tôi đưa tay mân mê
cằm, trầm ngâm nói: “Chủ nhiệm Viên, hãy đặt trọng điểm điều tra vào Lý
Tùng hiện giờ đi. Ông cần cố gắng điều tra xem gần đây ông ta có mua và
uống loại thuốc nào không, hoặc là ông ta có thường xuyên mang theo loại thuốc nào bên người không. So với những chuyện đã xảy ra từ mấy chục
năm trước, chuyện này chắc là dễ điều tra hơn đúng không?”

”Tôi hiểu
rồi.” Chủ nhiệm Viên nói. “Cậu yên tâm, trước buổi trưa hôm nay tôi sẽ
có câu trả lời cho cậu. Phải rồi, sáng ngày mai có một cuộc họp ở Sở
Giám sát, Lý Tùng sẽ tới đó phát biểu. Sau cuộc họp, tôi sẽ sắp xếp cho
cậu tiến hành phóng vấn riêng ông ta khoảng mười phút. Cậu cứ chuẩn bị
trước cho cẩn thận đi, cơ hội này không dễ gì có được đâu.”

Khi đó,
tôi phải sống trong một căn phòng trọ rẻ tiền ở ngoại ô thành phố, tiền
thuê một tháng là một trăm hai mươi tệ, mà khoản tiền đó còn là do bạn
gái tiếp tế cho tôi. Căn phòng ấy rất nhỏ, không có cửa sổ, chỉ có duy
nhất một chiếc giường tưởng như sắp sập đến nơi. Sáng hôm đó bạn gái đến thăm tôi, còn mang cho tôi một miếng thịt bò. Cô ấy ôm chặt lấy tôi mà
khóc rất lâu. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô ấy, đảm bảo với cô ấy là
trong vòng hai tháng nữa sẽ mang lại cho cô ấy một gia đình ấm áp. Cô ấy hỏi tôi là dựa vào cái gì, tôi bèn ôm lấy cô ấy và dịu dàng nói: Đất
của công ty chế biến thực phẩm sắp được chính phủ trưng dụng rồi, anh
cùng với Bí thư chi bộ của thôn ** và người của ngân hàng đã bắt tay hợp tác với nhau được một thời gian rất dài, tin rằng đến tháng sau sẽ lấy
về được một khoản tiền lớn.”

Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt mong chờ. “Được khoảng bao nhiêu?”

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngoài khoản tiền chi cho Bí thư chi bộ và
người của ngân hàng thì còn khoảng hơn mười triệu, trả xong tất cả các
khoản nợ thì chúng ta còn được chừng hai triệu.”

Cô ấy đổi khóc thành cười, mở to hai mắt ra nhìn tôi. “Thật vậy ư?”

Tôi mỉm cười gật đầu, ân cần lau nước mắt cho cô ấy…

Nghĩ tới đây, bàn tay phải đột nhiên hơi run lên, tôi lại một lần nữa quay
trở về thực tại. Nửa giây sau, tôi ngó mắt nhìn cảnh đêm bình lặng bên
ngoài cửa sổ, trong lòng nổi lên một sự nghi hoặc trước giờ chưa từng
có.

Sáng ngày 21 tháng 7 năm 2007, khi tôi gặp bạn gái, để khiến cô
ấy yên tâm tôi đã bịa đặt ra chuyện trưng thu và bồi thường đất – đây là lần đầu tiên lời nói dối đó xuất hiện. Trước đó, tôi vẫn luôn ngỡ rằng
lời nói dối đó là do X bịa đặt ra, là một lần X tiến hành thao túng ký
ức của tôi. Nhưng sau khi ngẫm lại nguồn cơn mọi chuyện, tôi đột nhiên
cảm thấy khi nói ra những lời đó, tôi – chứ không phải là X – kỳ thực
biết rõ đó là một lời nói dối. X không hề lừa gạt tôi, chính tôi đã lừa
gạt bạn gái của mình, sau đó thì nhân tiện lừa gạt luôn chính bản thân
mình nữa, tôi…

Tôi hít sâu một hơi, đưa tay lên ôm chặt mặt,
nỗi nghi hoặc trong lòng càng lúc càng nhiều thêm. Trước đó, ký ức của
tôi và X không có chút dính dáng gì tới nhau, cứ tựa như hai đường thẳng hoàn toàn song song. Nhưng lúc này, thông qua một lời nói dối vào ngày
21 tháng 7 năm 2007, ký ức của chúng tôi đột nhiên lại đan xen vào với
nhau, đồng thời lấy đó làm điểm khởi đầu để bắt đầu hòa quyện, hơn nữa
còn càng lúc càng khăng khít. Tôi thử nhớ lại những ký ức khác thuộc về
X, thế rồi bất ngờ cảm thấy tất cả ký ức của anh ta đều thuộc về tôi –
không phải là lúc này mới thuộc về tôi mà là bấy lâu nay vẫn luôn thuộc
về tôi.

Chỉ mấy giây sau, hai đường thẳng song song đó đã hoàn toàn
dung hòa thành một thể, thật và giả được phân tách rõ ràng, dần dần hình thành nên một ký ức hoàn chỉnh và chân thực của chính bản thân tôi.

Tôi vẫn luôn cho rằng tôi là tôi, X là X, nhưng bắt đầu từ lúc đó tôi đã
hiểu rằng tôi chính là X. Hoặc có thể nói thế này, từ trước đến giờ chưa từng có X nào cả, tôi chính là tôi, tôi là Trương Nhất Tân.

Tôi uống một ngụm trà, tiếp tục nhớ lại chuyện xưa.

Trưa ngày 21 tháng 7 năm 2007, trong căn phòng trọ rẻ tiền ở ngoại ô thành
phố, bạn gái vừa mới rời đi chưa lâu tôi liền nhận được một cuộc điện
thoại do Chủ nhiệm Viên gọi đến.

“Tra ra rồi.” Giọng của ông ta nghe
rất bình tĩnh, nhưng vẫn có thể nhận ra sự hưng phấn ẩn bên trong. “Thứ
thuốc đó là Luvox, có mấy người bên cạnh Lý Tùng đã xác nhận ràng ông ta thường xuyên mang theo một loại thuốc có tên gọi Luvox trên người.”

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi.

Trong cơ thể người có tồn tại một thứ vật chất tên là serotonin. Nói một cách đơn giản thì serotonin là một chất dẫn truyền thần kinh, có hàm lượng
cao nhất ở vỏ ngoài của đại não và các khớp thần kinh. Xét về mặt vi mô, nó có tác động đến việc truyền thông tin giữa các tế bào thần kinh, về
mặt vĩ mô, nó có khả năng tác động đến tất cả mọi hoạt động của đại não, từ đó làm ảnh hưởng đến các mặt như tâm trạng, trí nhớ, khả năng tư duy và sức sống của con người.

Có thể nói serotonin là một thứ vật chất
có thể khiến con người ta cảm thấy thoải mái, tạm bỏ qua các nhân tố
khác (nhân tố bên ngoài như là áp lực xã hội, sự uy hiếp của người khác, nhân tố bên trong như là số lượng thụ thể dẫn truyền thần kinh, độ nhạy cảm) chưa xét đến, hàm lượng serotonin càng cao thì tâm trạng của con
người sẽ càng vui vẻ. Ngược lại, nếu hàm lượng serotonin xuống thấp hơn
mức thông thường, con người ta sẽ cảm thấy lo âu, mệt mỏi, bất an, thậm
chí là phẫn nộ, từ đó nảy sinh các tình trạng như tâm trạng suy sụp, trí nhớ giảm sút, năng lực tư duy không ổn định, thường xuyên mất ngủ. Nếu
hàm lượng này tiếp tục xuống đến mức quá thấp, năng lực của đại não sẽ
lại càng giảm sút thêm/ từ đó gây ra các biểu hiện điển hình của chứng
trầm cảm.

Chứng trầm cảm là một loại bệnh tâm lý hết sức đặc thù,
việc phát bệnh của nó vừa có liên quan tới sự kích Thích về mặt tinh
thần ở thế giới bên ngoài, lại vừa liên quan tới việc sụt giảm của hàm
lượng serotonin trong đại não – nguyên nhân tâm lý và nguyên nhân sinh
lý hoàn toàn có thể xúc tiến và tác động đến nhau. Cho nên, muốn chữa
trị chứng bệnh này nhất định phải kết hợp giữa dùng thuốc và tư vấn tâm
lý. Riêng đối với một số người mắc chứng trầm cảm vì nguyên nhân khiếm
khuyết gen, việc thường xuyên dùng thuốc để duy trì hàm lượng serotonin

là điều vô cùng cần thiết. Các loại thuốc thường dùng để chữa trị chứng
trầm cảm có rất nhiều, một trong số đó là Fluvoxamine, thường được gọi
tắt là Luvox. Tôi đã biết cần phải giết Lý Tùng bằng cách nào rồi. Có
hai nguyên nhân gây ra chứng bệnh trầm cảm, do đó muốn dẫn dắt một người bị mắc chứng trầm cảm mãn tính tự sát thì cần phải bắt tay vào từ hai
phương diện: Thứ nhất nghĩ cách khiến ông ta dừng việc dùng thuốc từ đó
làm giảm hàm lượng serotonin trong đại não của ông ta, tạo điều kiện
tiền đề cho sự tác động vào tâm lý. Thứ hai, tìm ra căn nguyên gây ra
chứng trầm cảm, suy đoán ra quá trình tâm lý trong khi phát bệnh, tiếp
đến tìm cách dẫn dắt cho tâm lý của ông ta tái hiện lại quá trình này,
khiến cho chứng trầm cảm lại một lần nữa bùng phát. Điều thứ nhất thì
không có gì là quá khó khăn để thực hiện, Luvox là một loại thuốc được
kê theo đơn, chỉ có thể

mua dưới sự giúp đỡ của bác sĩ. Lý Tùng
thường xuyên mang theo Luvox trên người, điều này chứng tỏ rất có thể
ông ta có một bác sĩ tâm lý riêng đã hợp tác nhiều năm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.